Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 68

Làm gì? Chúng tôi nên làm gì? Xin sư thúc chỉ dạy ạ.

Ta sẽ mua ít rau quả giống rồi đưa các ngươi vào rừng sâu, sống trong một hang động và trồng trọt. Hàng ngày các ngươi sẽ trồng trọt và chăm sóc cho đến khi thu hoạch. Sẽ mua sẵn thức ăn cho các ngươi đến khi thu hoạch luôn. Sao, thấy thế nào?

Nhưng chúng tôi đâu có biết trồng trọt.

Ta sẽ cùng vào đó và chỉ dẫn mọi thứ cho các ngươi. Rồi khi nào các ngươi không biết gì nữa thì có thể ra đây hỏi ta.

Sư Phụ, tụi con phải trồng trọt sao?

Các ngươi nghe theo lời của đệ ấy đi, sau khi ổn định rồi ta sẽ cùng các ngươi đi săn đêm tiêu diệt yêu ma để giữ bình yên cho người dân vùng này.

Dạ, tuân lệnh sư phụ.

Thế là vào ngày hôm sau Thiếu Phi cùng Mạc Hàn dẫn đám đại tử Tam quái vào rừng cùng nhau cuốc đất trồng trọt. Cậu chỉ bảo mọi thứ cho bọn chúng và rất nhiều hình ảnh về người thanh niên tóc dài, tóc ngắn cùng nhau làm rẫy nô đùa cười vang cả núi. Những hình ảnh hiện ra trong đầu cậu càng ngày càng rõ ràng hơn. Xong việc cậu kéo tay Mạc Hàn đi về, nhưng khi đi ngang qua suối mát trong thì cậu kéo Mạc Hàn xuống ngâm mình rồi vô tư nhấn nước và cười vang. Càng ngày cậu càng nhớ ra nhiều thứ hơn và cậu chắc chắn rằng người bên cạnh mình đã từng rất thân thiết với mình.

Làm rẫy vất vả, đùa vui quá nhiều mệt nên ngủ rất ngon. Sáng tinh mơ thức giấc Thiếu Phi chạy vội ra sau nhà định ngắm bình minh. Bên kia đám cỏ non, cậu thấy một người thanh niên tóc dài đẹp như tranh vẽ đang ôm 2 chú dê nhỏ, tay quơ những cọng cỏ non cho vào miệng các bé dê. Cái cảnh tượng đẹp hơn tranh này, rất rất rất là quen.

Tiểu Phi, đệ muốn trồng rau mà, huynh cuốc đất cho đệ rồi ở phía kia, đệ đi trồng rau đi.

Thiếu Phi vừa trồng xong luống rau nhỏ, phủi phủi tay, mặt lấm lem đứng lên thì bỗng đâu từ trên cao rơi xuống một con chim trúng tên ngay giữa luống rau mới trồng của cậu. Tất cả hình ảnh ùa về, một tên tóc dài với bộ quần áo kì dị rơi vào luống rau muống mới trồng của cậu. Bất chợt cậu cầm nhánh cây khô vít vít, lật lật con chim lên xem còn miệng thì lẩm bẩm "tên điên, tên tâm thần nào đây?".

Cậu lao vội vào nhà định khoe với Tiểu Ca về việc cậu đã nhớ ra có tên điên nào đó khi xưa rơi vào luống rau mới trồng của cậu. Chưa kịp khoe thì cậu đứng khựng lại ngay cửa khi thấy người thanh niên tóc dài đang làm quả cầu mây rất đẹp. Cái này, nó cũng rất rất quen. Ngay khi quả cầu mây vừa xong, cậu liền lao đến kéo Tiểu Ca chạy ra bãi đất trống đá cầu.

Tiểu Ca, đỡ này.

Tiểu Phi, đá đàng hoàng lại. Sao đệ cứ đá lung tung vậy.

Tiểu Ca, huynh có đỡ hụt trái nào đâu. Đây nữa này, ahahaha... ahihihihi...

ahahaha.... ahihihihi.....

Không ngờ hai người ở đây chơi vui như vậy. Chúng tôi cùng chơi nữa.

A, cháo trứng ca ca, cá chua ngọt ca ca. Cùng chơi đi ahahaha....

Tán Siêu, Tử Đằng, sao hai người tới đây? Thiết Lỗi, Điện ma cung vẫn ổn chứ.

Rất ổn, Thiết Lỗi làm rất tốt. Nhớ hai người quá nên đi tìm.

Mạc Hàn, Thiếu Phi vẫn ổn chứ? Vẫn chưa lấy lại được kí ức hả? Đệ ấy vẫn gọi tôi là cháo trứng kìa.

Tử Đằng, cậu đừng lo. Tôi nghĩ sẽ sớm thôi, kí ức và lục thức của Thiếu Phi sẽ thức dậy. Đệ ấy đã thấy lại rất nhiều kí ức rồi.

Cả 4 người chơi rất vui, không ai nhường ai làm trái cầu mây bay vun vút. Tiếng cười vang dội cả núi đồi. Tán Siêu từng được Học Phàm dạy về thuật Động thính để có thể tập trung thính giác và nghe được âm thanh tập kích từ rất xa. Tuy đá cầu vui nhưng anh vẫn cảm nhận được có mũi tên Hoả Diệm đang bay tới. Tập trung phân tích âm thanh thì chắc chắn hướng mũi tên Hoả Diệm đang bay thẳng vào người của Hàn Băng Mạc. Không một chút chần chừ, Tán Siêu xoay người chắn ngay phía trước Hàn Băng Mạc hứng trọn mũi tên Hoả Diệm gục xuống.

Mạc Hàn chụp lấy cơ thể của Tán Siêu, Tử Đằng hét lên đau khổ. Thiếu Phi đứng chết trân hoảng sợ. Còn chút hơi tàn, Tán Siêu cố trấn an Tử Đằng:

Tử Đằng, đừng khóc, đừng khóc nữa.

Tán Siêu, đừng mà, đừng bỏ em mà. Sao anh lại lần nữa rời bỏ em?

Tán Siêu, anh không nên làm như vậy?- Mạc Hàn bất lực gào lên vì biết không thể làm gì để có thể cứu được Tán Siêu.

Mạc Hàn, cảm ơn anh đã cho tôi và Tử Đằng có được cơ hội gặp lại nhau, hạnh phúc bên nhau. Thời hạn 10 năm cũng sắp đến rồi, tôi dùng mạng này để cảm ơn anh, và cũng vì tôi không muốn Thiếu Phi đau khổ khi mất anh.

Tử Đằng, anh xin lỗi vì phải đi trước. Anh sẽ chờ gặp lại em khi thời hạn 10 năm đến.

Những lời nói trước khi bất động của Tán Siêu làm Tử Đằng tỉnh táo hẳn, anh lau nước mắt cầu xin Mạc Hàn:

Mạc Hàn, cảm ơn anh vì tất cả mọi thứ. Cảm ơn anh vì luôn thương yêu, chăm sóc cho Thiếu Phi. Ở nơi này rất đẹp, rất yên bình, xin anh hãy giúp chôn cất 2 chúng tôi gần nhau ở vùng biên này.

Vừa nói dứt lời, Tử Đằng liền rút mũi tên Hoả Diệm trên ngực của Tán Siêu cấm vào ngực mình rồi gục xuống ôm lấy người Tán Siêu.

Sau khi chôn cất cho 2 người ở cạnh nhau trên đồi cát nhỏ, Mạc Hàn cắn ngón tay mình nhỏ lên mỗi ngôi mộ một giọt máu "Hai người lại tìm được nhau và tiếp tục ở bên nhau nhé".

Vừa xoay qua định nắm tay Thiếu Phi dẫn về nhà thì bất ngờ phát hiện vài đứa nhóc đang chơi chọi đá gần đó chọi một viên đá bay lạc về phía Thiếu Phi. Quá bất ngờ không phá kịp nên viên đá đã trúng vào ngực trái của Thiếu Phi rất mạnh.

Tiểu Phi, đệ có sao không? Huynh xin lỗi, huynh không đỡ kịp cho đệ.

Đau điếng ôm ngực, Thiếu Phi sờ trúng vết sẹo đạn bắn của mình ngày xưa. Tất cả kí ức ùa về và sống lại. Cậu thấy lại cảnh cậu bị tên mặt thẹo phá rừng bắn vào ngực ngã xuống, cậu thấy cảnh mà Phượng Hoàng đã cho cậu xem là khi Mạc Hàn đã truyền hết linh đan, linh lực, khí huyết vào người cậu rồi tan biến đi, và cậu sống lại. Cậu gào lên "Mạc Hàn, đừng mà" rồi cậu ngất lịm.