Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 9

Vừa xong tiết dạy cuối, thầy giáo môn lịch sử học Pờ A Hoàng đi nhanh ra cổng hướng tiệm bách hoá xanh. Vừa bước ra cổng đã chạm ngay cô lớp trưởng lớp mà mình chủ nhiệm tươi cười chào hỏi:

Thầy đi đâu vậy ạ?

Chào em, thầy qua bách hoá xanh mua ít đồ.

Em đi với thầy rồi em mời thầy đi uống cà phê nha.

Xin lỗi em, thầy phải đi mua thêm vài thứ ở siêu thị rồi, thầy không có thời gian.

Nếu thầy muốn có thời gian cho em thì sẽ có thôi, thầy luôn tìm lí do từ chối em. Thầy có thể cho em biết tại sao không? Em không đủ tốt hay thầy đã có người yêu?

Thu Hương, thầy đã có người mà mình thích ở quê nhà rồi. Chào em, thầy đi đây.

Thầy giáo Hoàng đi vào bách hoá xanh lựa mua vài hộp bánh sầu riêng ngon nhất và nhớ lại ngày xưa người ấy thường giành ăn bánh sầu riêng với thầy. Thầy mỉm cười đi nhanh về phòng cất đồ để còn đi siêu thị sắm thêm vài thứ cần thiết mà ở quê thầy không có.

Hoàng Thiếu Phi bận bịu phân xử ai đúng ai sai của trận thư hùng mổ nhau chảy máu đầu của 2 bé gà chít chít và chắt chắt "chít chít em to hơn mà đánh em chắt chắt là không đúng rồi, cúi đầu xin lỗi em nào. Chắt chắt em nhỏ hơn mà mổ anh tróc da đầu tùm lum là sai rồi, cúi đầu xin lỗi anh nè." Vừa đè đầu 2 em gà xuống xin lỗi nhau thì ngước lên nhìn ra đám cỏ xanh mướt có một thanh niên tóc ngang vai đẹp tựa tranh thần tiên đang ôm bé dê mà mặt nhìn xuống đất như đang nói chuyện với ai đó. Thiếu Phi thả đầu 2 bé gà ra chạy nhanh ra đám cỏ hóng chuyện.

Ha, sao em cứ cọ cọ chân anh hoài vậy? Em cũng muốn anh bế hả? Em tên gì vậy?

Bo bo, em nó tên bo bo.

Mạc Hàn cúi người xuống bế luôn em bo bo trên tay quay mặt lại nhìn người thanh niên đang cười tươi hơn nắng ban mai. Thế là Ma quân bồng 2 em bi bi, bo bo vào chuồng rồi cùng người bạn tri kỉ cắt những lớp cỏ non xanh tươi cho dê ăn. Ma quân gần như quên đi mình từ đâu tới mà cảm thấy bình yên nơi này.

Mạc Hàn, anh ngủ chưa?

Chưa.

Anh xem tôi là gì?

Giống như cậu xem tôi là gì vậy đó.

Là bạn thân hả?

Ma quân không trả lời mà chỉ mỉm cười kéo lại mền ấm và giục người bạn tri kỉ ngủ đi cho khoẻ. Đến nửa đêm Ma quân theo phản xạ kéo lại mền ấm cho Thiếu Phi vì cậu ta ngủ say đá tung toé. Cảm nhận được tín hiệu từ màng lưới cảnh báo đột nhập nên ma quân lập tức định vị và phóng đôi mắt đỏ nhìn xuyên màn đêm ngay vào 3 người đàn ông đang cố gắng lật một góc mái nhà để đổ nước gì đó và lửa vào nhà. Vừa lật được góc mái tôn lên, tên râu ria hí hửng định trút can xăng xuống bên dưới thì thấy lạnh buốt tay khi cái can hắn đang cầm cứng và lạnh như đá, cái quẹt lửa trong tay tên râu ria còn lại và cây súng trong tay tên mặt thẹo cũng lạnh và cứng như đá cục. Loay hoay mãi mà không làm gì được với 3 cục đá lạnh ngắt nên vội trèo xuống đất chạy nhanh theo lối mòn vào núi.

Mạc Hàn mỉm cười " Vậy nên ở Ma tộc mọi người mới gọi ta là Hàn Băng Mạc, nếu không vì Tiểu Phi không cho ta giết người thì các ngươi đã thành những tảng băng lâu rồi."

Dưới cái nắng chang chang như đổ lửa, Thiếu Phi sửng sốt vì nhặt được một can xăng, một bật lửa ướt nhẹm nằm bên hông nhà. Thấy khó hiểu nên cất tiếng gọi:

Mạc Hàn, tới đây xem tôi vừa nhặt được gì này. Mạc Hàn, anh đâu rồi?

Tôi ở trên này.

Trời ơi, trưa nắng chang chang anh lên mái nhà ngồi làm gì vậy hả?

Tôi sửa mái nhà. Chắc gió thổi mạnh làm mái nhà bị hư.

Phi, Thiếu Phi!

A, Hoàng, cậu về thăm nhà à. Sao mà chở đồ đầy xe thế kia?

Cậu sống ở đây có tốt không? Tôi nhớ cậu quá trời.

Lớp trưởng ôm chầm lấy người mà ngày đêm anh đều nghĩ tới. Bị bất ngờ và bị ôm quá chặt nên Thiếu Phi nhăn nhó cố thở. Bỗng một luồng gió mạnh phất qua và anh bạn lớp trưởng bị đẩy ra bằng một lực khá thô bạo.

Aaaa, anh kia anh là ai vậy hả?

Hoàng, bình tĩnh, bình tĩnh Hoàng. Đây là bạn của mình, anh ấy tên Mạc Hàn, đang ở đây cùng với mình.

Mạc Hàn, anh không được thô bạo như vậy, đây là Hoàng, là bạn rất tốt của tôi, anh ấy đã tặng tôi căn nhà này.

Chào anh, là bạn tốt thì cứ nói chuyện tự nhiên, không được đụng chạm và làm đau Tiểu Phi.

Tôi làm đau Thiếu Phi khi nào hả? Liên quan gì đến anh?

Hoàng, bình tĩnh. Mạc Hàn không có ý gì hết, anh ấy thường hành động hơi nhanh và hơi mạnh tay thôi. Anh ấy không giống người bình thường chút thôi. Đừng bực, đừng bực nữa nhé.

Cái từ "không giống người bình thường chút thôi" của Thiếu Phi thì cả cậu và Mạc Hàn hiểu như thế nào, nhưng Hoàng lớp trưởng thì hiểu theo nghĩa khác nên vặn hỏi Thiếu Phi ngay khi Mạc Hàn bỏ đi ra lấy cỏ cho dê ăn.

Thiếu Phi, tôi biết cậu tốt bụng, thương người, nhưng sống cùng một người tâm thần cậu không sợ à?

Trời ơi, Hoàng, suỵt, suỵt. Cậu đừng có nói Mạc Hàn bị tâm thần hay bị điên nếu cậu không muốn bay lơ lửng và đập vào nóc nhà.

Là sao? Không hiểu gì hết.

À, à, ờ, ờ, không có gì hết. Thôi bỏ đi, vào đây, vào tôi nấu cơm cho cậu ăn. Vào nhà nghỉ ngơi tí đi.