Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 10

Mạc Hàn bận bịu cắt cỏ cho dê ăn, cho dê uống nước, cho gà ăn và tưới mấy luống rau của Thiếu Phi nhưng cũng không quên liên tục ra vào nhà bếp nhìn chầm chập vào cái tên lớp trưởng gì đó không ngừng cười nói cùng Thiếu Phi. Không thích nhưng cũng chỉ nhìn chứ không làm gì vì Tiểu Phi bảo là bạn tốt mà, nghe câu chuyện có liên quan tới mình nên Mạc Hàn không bước vào bếp nữa mà ẩn thân nơi mép cửa nghe ngóng:

Thiếu Phi, tôi thấy cái người không giống bình thường tên Mạc Hàn gì đó hơi kì quái đó. Mặt mày thì lúc nào cũng lạnh như băng, không cười, không nói, cứ nhìn tôi lườm lườm.

Không đâu, tại Mạc Hàn không quen và lạ với Hoàng nên mới vậy, chứ anh ấy rất hiền và dễ thương.

Hiền, dễ thương gì đâu. Chỉ được cái mặt đẹp trai và cổ quái. Nhà thì Hoàng đã nói là tặng cho Phi rồi nên cậu muốn làm gì cũng được. Nhưng Hoàng nghĩ Phi không nên cho anh ta cùng ở đây , Hoàng không thấy yên tâm gì hết.

Hoàng này, Mạc Hàn là bạn tốt nhất và quan trọng nhất của mình. Nếu vì mình để anh ấy ở đây cùng mà cậu không vui hay muốn lấy nhà lại thì Phi sẽ đưa Mạc Hàn đi nơi khác sống.

Ơ, ơ, Thiếu Phi, Hoàng không có ý đó.

Nghe đến đây thì Ma quân mỉm cười đi ra gài lại chuồng gà và chuồng dê rồi vào ăn tối vì Thiếu Phi đã réo gọi rồi.

"Công nhận Phi nấu ăn ngon ghê luôn, Phi ăn thêm cái này đi. -Hoàng ăn cái này nữa nè....."

Thấy hơi bực vì đôi bạn cứ ríu rít nói cười gấp thức ăn cho nhau nên không ăn nữa mà nói đi kiểm tra lại mái nhà.

Trèo xuống nhẹ nhàng, vào bếp chưa kịp rót nước uống đã bị ai đó đút cái gì vào miệng thì theo phản xạ cắn miếng to như mọi khi Thiếu Phi đút thức ăn vào miệng mình.

Oẹ, oẹ, oẹ.... Tiểu Phi, cậu định giết tôi hả?

Gì vậy? Gì mà nôn dữ vậy? Bánh sầu riêng thượng hạng ngon lắm mà.

Tiểu Phi, tôi không ăn đâu, cái mùi ghê quá, đừng đem lại gần tôi.

Anh làm gì ghê vậy, tôi biết chiều anh ăn ít nên sợ anh đói, bánh ngon mà sợ gì. Thử lại lần nữa nha.

Đừng, tôi năn nỉ mà, vứt nó đi.

Ghét, không ăn thì tôi vào rủ Hoàng ăn cùng vậy.

Chưa kịp quay lưng đi thì cái bánh trên tay đã bị giật, có ai đó vừa tự bóp mũi mình vừa nhai hết cái bánh nhìn đến tội nghiệp làm Thiếu Phi cười phá lên thích thú.

Thiếu Phi, đi ngủ thôi, Hoàng buồn ngủ rồi.

Ừ, Hoàng lại giường nằm trước đi, mình lại liền.

Mạc Hàn, vì Hoàng là khách và là chủ cũ nữa, nên... nên....

Tiểu Phi, cậu lên giường ngủ cùng anh ta đi. Tôi sẽ ngồi luyện công và chợp mắt ngay đây thôi.

Nhưng.... nhưng....

Tiểu Phi, đi ngủ, đi nào.

Mạc Hàn ôm vai xoay người Thiếu Phi lại rồi đẩy lại giường, cho cậu nằm xuống và trùm mền ấm cho cậu xong thì đi lại ngồi ở góc phòng nhắm mắt lại. Đến gần nửa đêm, Hoàng giật mình thức giấc vì cứ có cái cảm giác ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Một phần vì qua kẽ sáng mờ mờ thấy tên kia nhắm mắt ngồi im ru và một phần vì khá nhớ Hoàng Thiếu Phi nên Hoàng giả vờ ngủ say xoay qua ôm Thiếu Phi. Chưa kịp chạm người cậu ta đàng hoàng thì cảm giác như có một lực gì đó rất mạnh kéo người mình té luôn xuống đất đánh phịch. Lồm cồm bò dậy nằm lại trên giường mà thấy khó hiểu, rõ ràng qua những kẽ sáng lờ mờ của ánh trăng lọt vào thì cái tên không bình thường kia vẫn đang ngồi nhắm mắt trong tư thế ngồi thiền ở góc phòng mà. Chặc lưỡi mặc kệ quay sang ôm cái nữa vì mai phải quay về Sài Gòn rồi. Cũng chưa ôm được đàng hoàng thì bị té xuống giường đánh phịch. Không bỏ cuộc, lại liếc về hướng cái tên ngồi thiền im ru một cái rồi quay qua ôm tiếp lần thứ 3 vì nghĩ không lẽ quá tam ba bận. Ai dè lại té phịch mà lần té sau luôn đau hơn lần té trước nên cố lết lên giường yên phận nằm yên cố ngủ thêm.

Thiếu Phi tôi đi đây. Cậu có muốn lần sau tôi lên mua thêm thứ gì không?

Không, lần này cậu mua quá trời thứ tôi cần rồi. Không cần mua nữa đâu, để tiền cưới vợ đi.

Cậu cần gì thì phải nói với tôi nhé, không cần lo đâu. Còn cưới vợ thì khi nào cậu đồng ý thì tôi sẽ cưới.

Cậu cưới vợ thì cần gì tôi đồng ý. Tôi sẽ bán 1 em dê để đi đám cưới cậu, đừng lo nhé.

Thiếu Phi, cứ từ từ suy nghĩ rồi cậu sẽ hiểu ý của tôi thôi.

Quá bịn rịn không nỡ rời đi nên Hoàng tiến lại ôm Hoàng Thiếu Phi thật chặt. Nhưng Thiếu Phi liếc nhìn bên hông nhà thấy Mạc Hàn ngồi dựa vào vách nhà, đầu cúi xuống đất thì lo lắng nên nhanh tay đẩy Hoàng vào xe bảo đi đường cẩn thận.

Mạc Hàn, anh bị sao vậy?

Không sao.

Trời ơi sao mũi của anh chảy máu nhiều dữ vậy?

Không sao, tôi không sao. Chắc hơi mệt, để tôi vào nằm nghỉ một chút sẽ không sao đâu.

Nhìn Ma quân bước đi không vững cố vịn vào vách nhà đi vào trong nhà mà Thiếu Phi lo lắng vội chạy theo hỏi cho rõ ràng.

Mạc Hàn, anh bị sao vậy?

Không sao mà.

Không được nói dối, gần đây có đôi lúc tôi nhìn anh rất yếu. Đã vài lần tôi thấy máu trên áo anh rồi.

Tiểu Phi, tôi không sao đâu, cậu đừng lo.

Mạc Hàn, anh còn không chịu nói thật?

Tiểu Phi, tôi mệt quá, đau đầu nữa, cậu cho tôi ngủ một chút được không?

Ừ, anh ngủ chút đi. Tôi đi nhanh vào rẫy lúa tưới ít nước rồi về với anh liền.

Không được, không được vào đó một mình.

Nhắm mắt lại ngủ đi, tôi sẽ về nhanh thôi.

Thiếu Phi chạy đi thật nhanh, Mạc Hàn cản không kịp mà cơ thể lại đang yếu nên cũng không chạy theo được đành nhắm mắt nằm im.