- o-
Tên đầy tớ chạy đi tầm vài phút đã quay trở lại, theo sau hắn là hơn năm tên đầy tớ khác. Sao chú ý đến nhóm đầy tớ, phát hiện trên tay họ mang theo chiếu hoa, gối trái dựa và một số vật dụng.
Em lại lén quan sát chàng, Mai Lang Vương vẫn tựa người đứng đó và mắt thì nhắm lại, thanh tĩnh chờ đợi.
Nhóm đầy tớ tỉ mẩn trải chiếu lên sàn ngay bên cạnh võng, chúng lần lượt bố trí gối trái dựa, khay trà, bánh trái, tráp trầu lên chiếu. Khi làm xong mọi chuyện, chúng vẫn chưa rời đi vội, cả nhóm đứng nép một bên chờ lệnh từ chàng. Sao thấy mọi thứ đã sẵn sàng, em cũng không ngồi trên võng nữa mà tự giác dời xuống chiếu, Mai Lang Vương thấy em lật đật nhổm lên, chàng liền đưa tay ngăn em.
- Mai Lang? - Sao ngơ ngác.
Mai Lang Vương cười dịu dàng, chàng từ tốn ngồi xuống chiếu hoa, tà áo dài thanh thoát như mây trời được cẩn thận điều chỉnh, phủ lên người chàng một cách thật trang nhã. Sau đó chàng lại tựa tay vào gối và bình thản rót trà, mắt đánh về phía nhóm đầy tớ kia, ngầm bảo rằng họ có thể lui.
Nhóm đầy tớ há hốc mồm nhìn cảnh tượng đang diễn ra, chúng trợn mắt nhìn Sao, liền nhận ra em cũng đang đơ như phỗng.
Mai Thần nhìn đám đầy tớ một lần nữa như không hài lòng với sự chùng chình của chúng, những tên đầy tớ gãi đầu nhìn nhau, sau cùng cúi chào chàng rồi rời đi.
- Mai Lang, tại sao? - Em ái ngại hỏi.
- Cứ ngồi yên đó đi. - Chàng thản nhiên trả lời.
- Người ta sẽ cười chê ngài đấy! Thế này thì còn gì uy nghiêm của "Vương" nữa?
Sao hơi cúi mặt xuống, thẹn thùng xấu hổ. Vương lại đi ngồi dưới sàn còn tiểu đồng thì ngồi trên võng… Đúng là chẳng có tôn ti trật tự gì. Mai Lang là một vị thần có địa vị, chàng phải luôn giữ gìn hình ảnh nghiêm trang của mình, việc làm hôm nay có khác nào đã hạ bệ uy nghiêm của chàng đâu? Đã vậy còn để cho hạ nhân của phủ thần sông nhìn thấy, họ sẽ đi đồn đãi khắp nơi rằng Mai Lang Vương của Khau Pạ uy nghiêm không bằng một tiểu đồng mất.
Mai Lang Vương nghe em nói vậy, chàng hơi dừng chén trà lại, buồn cười ha ha lên vài tiếng. Sao nghe tiếng cười thư thái gõ vào không trung, lòng em lại chộn rộn, cắn môi dằng dỗi nhìn chàng.
- Uy nghiêm không thể hiện ở vị trí ngồi đâu. - Mai Lang Vương cười nói.
- Gì chứ ạ? - Sao không đồng ý với chàng, em nghĩ rằng chàng nói vậy chỉ để chống chế thôi.
Mai Lang Vương tĩnh tại thưởng trà, giọng trầm ấm vẳng vào tai em - Uy nghiêm thể hiện ở sức nặng của lời nói, điều đó phụ thuộc vào uy tín, tài năng và đức độ. Ngồi ở đâu thì có gì quan trọng chứ? Cho dù có ngồi trên trời đi nữa nhưng chẳng nể phục được ai thì có nghĩa lý gì?
- Nhưng mà người đời mấy ai nghĩ thế? Họ chỉ nhìn thấy bề ngoài thôi. - Sao khuyên nhủ chàng.
- Ừm, cho nên cuộc sống của họ mới bị trói buộc như vậy. - Mai Lang Vương êm đềm cười - Ta thì khác, ta không muốn bị trói buộc vào những lí lẽ không đúng đắn đấy của họ. Dù gì ta cũng có cuộc sống của ta, chỉ cần ta thấy thoải mái là được. Lời của họ không thể ảnh hưởng đến niềm vui của ta.
Sao bỏ cuộc với sự kiên quyết của chàng, em thậm chí còn cảm thấy bản thân bị chàng thuyết phục ngược. Ừ nhỉ, mà nghĩ lại, họ nói gì thì có gì quan trọng chứ?
Đúng là chẳng có gì quan trọng. Cuộc sống vẫn diễn ra và mây trời vẫn trôi.
Mai Lang Vương đẩy tráp trầu qua một bên, chàng không bao giờ cần dùng đến nó. Tay chàng tìm đến đĩa bánh trái, bên trên có mứt thạch rau câu năm màu và rất nhiều dâu tây. Chàng đưa đĩa bánh đó cho Sao, em thoáng vui mừng khi thấy những thanh mứt rau câu đủ màu sắc, tuy vậy, đáy mắt em lập tức trở nên e ngại khi phát hiện mấy quả dâu kia cũng nằm bên cạnh, Sao đẩy đĩa bánh về phía chàng, rên rỉ nói - Em không ăn đâu.
- Ăn đi, ta cố tình dặn họ đem đến đó. - Mai Lang Vương nghiêm giọng nói.
- Không, chua lắm. - Sao phản đối, lắc đầu nguầy nguậy.
- Ăn thì vết thương mới mau lành, dâu tây sẽ khiến da tái tạo nhanh hơn. - Dừng một chút, chàng nhẹ giọng nói thêm - Ta có dặn họ chuẩn bị thêm mứt rau câu mà em thích đấy thôi? Ăn kèm với dâu thì sẽ giảm đi độ chua, ngoan vâng lời đi.
- … Dạ. - Sao không còn cách nào khác, đón lấy đĩa bánh từ tay chàng. Em hớn hở mở một chiếc mứt ra ăn trước, lòng thầm kinh ngạc, chẳng biết từ lúc nào chàng lại nắm được sở thích của em.
Ngoài trừ bánh khoai mì nướng ra, em chưa từng tiết lộ thêm món yêu thích nào cho chàng nữa.
- Bởi vì mỗi lần em ngồi cạnh ta, ta thấy em ăn những món đó với vẻ mặt rất hạnh phúc. - Mai Thần như đoán được suy nghĩ của em, chàng nhẹ nhàng giải thích, không hề có chút giấu giếm - Em sẽ ăn rất nhiều mứt rau câu, bánh phục linh, bánh đậu xanh, kẹo đậu phộng nếu chúng xuất hiện trên đĩa. Ngược lại em hầu như không đụng vào hoặc ăn rất ít mứt dừa, mứt tắc, mứt me và mứt hạt sen cho dù ta có đưa cả đĩa bánh cho em. Có vẻ em rất ít khi ăn mứt nhỉ?
- Vâng, vì em lười đi rửa tay lắm ạ. - Sao hồn nhiên trả lời, vì ăn những loại mứt đó thì tay sẽ bị bẩn, nhất là mứt me và mứt tắc. Nhưng rồi sau khi em đáp lại chàng như vậy, em mới ngớ ra, sững người. Ôi trời, Mai Lang đã để ý đến mình nhiều như vậy ư?
Sao ngượng nghịu ôm đĩa bánh chứa đầy dâu vào lòng.
Mai Lang thì ra luôn quan tâm em nhiều như thế.
- Suy nghĩ của em rất hợp ý ta.
Mai Lang Vương lúc này đã uống cạn chén trà trên tay, chàng thư thả rót cho mình một chén trà khác, vừa thưởng trà vừa trầm ngâm trò chuyện cùng Sao. Khi em nói cho chàng nghe những gì mà em đang nghĩ, chàng đã biết rằng hai người sẽ có cùng nhau một cuộc trò chuyện dài, vì vậy, chàng mới sai người hầu chuẩn bị chiếu hoa và trà.
- Em còn nhớ những gì mà ta nói với em khi chúng ta gặp nhau ở khu biệt giam không?
- Nhớ ạ. - Sao cắn một quả dâu tây, nhíu mày vì chua, rùng mình đáp.
- Khi đó, ta nói là ta có hai nghi vấn lớn. - Mai Lang Vương cười trầm ngâm.
- Một là tại sao chị Thủy Cơ lại ra tay với thần sông, hai là chị làm cách nào để bỏ được lưỡi câu vào hoành thánh? - Sao lặp lại - Em nhớ rất rõ mà.
- Ừ, chiếc găng tay đã làm rõ được nghi vấn số hai rồi. - Mai Lang Vương đánh mắt về phía em, ánh mắt ngời sáng như khen ngợi vì em đã nhớ rõ những gì chàng nói - Chiếc găng tay đó được luyện từ da của cư dân sông Vàm Thuật, nó cho phép người sử dụng có thể chạm vào lưỡi câu trong một khoảng thời gian nhất định.
- Eo… - Sao kinh hoàng, không thể tin được trên đời lại có thứ dụng cụ ghê sợ như vậy, mặt vô thức nhăn lại - Thật kinh dị, chị Thủy Cơ đã làm ra nó ạ?
- Chuyện này… - Mai Lang Vương nhìn chén trà, nước trà dập dờn phản chiếu ánh đèn dầu trên cao trong thật lóng lánh, chàng trả lời một cách bí hiểm - Ta đang điều tra.
Sao ngẩn ra một chút, đôi mắt to tròn dần chùn lại, sâu thẳm. Khi hai người nói đến đây thì em đã dần nhận ra ẩn ý của Mai Lang. Ngài ấy cũng giống như em, không tin rằng Thủy Cơ là chủ mưu của tất cả mọi chuyện.
Nếu ngài ấy nghĩ chị Thủy Cơ làm việc đó thì ngài đã không cần điều tra thêm nữa, ngài sẽ kết thúc vụ án ngay từ khi buộc tội được chị ấy. Nhưng ngài vẫn tiếp tục điều tra, đã vậy, nghi án đầu tiên mà ngài thắc mắc vẫn chưa được làm rõ.
- Khi Thị Hoa đến tìm ta và giải trình mọi chuyện, ta đã rất thất vọng. Ta đã mong rằng mình sẽ được nghe nguyên nhân khiến Thủy Cơ bắt đầu kế hoạch. Tuy vậy, Thị Hoa chỉ nói với chúng ta rằng nàng ấy không muốn thông đồng cùng Thủy Cơ ra tay ám hại thần sông, nàng ấy cũng chỉ kể về quá trình Thủy Cơ gây án chứ không hề nói gì đến nguyên nhân.
Ánh mắt chàng sắc lên, ngữ điệu trầm lặng - Khi Thị Hoa kể về tội ác của Thủy Cơ, dù giọng nàng ấy nghe có vẻ rất run sợ nhưng cơ thể thì không hề phản ứng, ngay cả ánh mắt cũng chẳng ánh lên bất kì tia cảm xúc nào. Nàng ấy giống như đã thuộc lòng lời khai đó rồi đọc nó lại một cách diễn cảm, đầy run rẩy cho ta nghe vậy. Điều đó khiến ta rất mất hứng.
- Ngài đang nghi ngờ chị Thị Hoa ư?
- Nàng ta luôn nằm trong vòng tình nghi của ta. - Mai Lang Vương tựa đầu vào lòng bàn tay, ngữ điệu thong thả bình thản - Ngay từ khi nàng ta nói với em về thông tin của chiếc găng tay, ta đã đặt nghi vấn ở chỗ nàng ta rồi.
Khi đó, Thị Hoa đã cùng Thủy Cơ ám hại thần sông và đổ tội cho Sao trót lọt. Nếu nàng ta không tiết lộ gì về chiếc găng tay đó thì mọi chuyện đã trôi qua êm đẹp rồi? Có lẽ chàng sẽ mất rất nhiều thời gian để moi ra được vị trí chính xác của tang vật từ việc điều tra hành tung của Thủy Cơ nhưng Thị Hoa đã tiết lộ điều ấy cho Sao và cũng có nghĩa là tiết lộ cho chàng, giúp chàng có thể giảm bớt một bước điều tra. Hành động này khiến chàng vô cùng thắc mắc, động cơ của Thị Hoa là gì? Tại sao nàng ta lại bán đứng Thủy Cơ và truyền tin cho chàng?
Lúc chàng đem chiếc hủ sành đó lên, bao quanh nó là muôn trùng ấn chú. Nếu Thị Hoa đã tiết lộ thông tin cho chàng thì sao phải bảo mật chiếc hủ đó một cách thận trọng như vậy? Điều này khiến chàng nghĩ đến Thủy Cơ, có lẽ Thị Hoa muốn qua mặt Thủy Cơ chăng? Nàng ta một mặt thì bảo mật chiếc hủ sành một cách kín đáo còn một mặt thì báo tin cho chàng nơi chiếc hủ được cất giấu. Đã vậy, dù bảo mật nhiều lớp đến thế nhưng lớp nào cũng chỉ ở mức sơ cấp và dễ dàng bị phá bỏ, đây giống như là… Bảo mật cho có vậy.
Đợi chàng đem chiếc hủ đó đi khám nghiệm và có đủ bằng chứng buộc tội Thủy Cơ rồi, nàng ta liền lập tức xuất hiện và tố giác Thủy Cơ. Tại sao nàng ấy không làm mọi chuyện ngay từ đầu trước khi Thủy Cơ ra tay giết thần sông? Tại sao nàng ta phải chờ đợi đến khi chuyện đã rồi thì mới đến bẩm báo, đã vậy còn phỉnh phờ Thủy Cơ mà truyền tin cho chàng và thực hiện những bước bảo mật rất sơ sài trên chiếc hủ sành?
Rõ ràng với sự thông minh của nàng ta, nàng ta hoàn toàn có thể báo tin cho chàng và Vĩnh Nghiêm sớm hơn để hai người ngăn chặn kế hoạch của Thủy Cơ.
Nàng ta như cố tình nhắm mắt đưa chân cho mọi chuyện trót lọt rồi nhân cơ hội tạo cho mình một đường thoát vậy.
Chẳng biết cuối cùng mục đích của nàng ta là gì.
- Ngoài ra, trong chuyện này còn có một điểm đáng lưu ý nữa. - Mai Lang Vương hạ thấp âm lượng, khiến lời nói vẳng vào gió đêm nghe thật lạnh lẽo.
- Là gì thế ạ? - Sao ôm lấy hai vai vì lạnh, đĩa dâu chỉ còn vài quả lăn lóc.
Mai Lang Vương rót một chén trà để em ủ ấp bàn tay cho đỡ lạnh, chậm rãi đáp - Chẳng biết Thủy Cơ từ đâu lại có được số lưỡi câu đó.
Sao ôm lấy chén trà mà chàng đưa, mặt thoáng tái xanh, em dường như cảm thấy chuyện ở phủ thần sông này càng lúc càng nhiều uẩn khúc.
- Vàm Thuật kiểm soát lưỡi câu rất chặt, họ có dụng cụ để phát hiện ra nó cho dù nó có ẩn trong những vật liệu đặc biệt đi nữa. Lưỡi câu lại là cực độc đối với người vùng Vàm Thuật, cho dù họ đựng nó trong một chiếc hủ bằng đá rồi mang đi hay gắp nó lên bằng đũa gỗ, thì nguyền chú trong lưỡi câu vẫn sẽ cảm ứng với máu thịt của cư dân vùng Vàm Thuật mà ăn mòn thân xác họ. Như vậy, việc vận chuyển nó từ nơi này sang nơi khác là bất khả thi, Thủy Cơ làm cách nào để đưa nó vào được phủ thần sông mà vẫn toàn vẹn tính mạng?
- Thật phức tạp! - Sao kêu lên.
Mai Lang Vương an tĩnh hớp một ngụm trà, đôi mắt nâu lộ ra sau vành chén rộng, ánh nhìn sắc lạnh - Chắc hẳn phía trước còn có những điều vô cùng thú vị đợi ta lật tẩy. Ta đã phái người đi điều tra rồi, sẽ mau chóng có kết quả thôi.
Chàng vẫy tay Sao, em ngoan ngoãn nhích đến gần chàng, Mai Lang Vương vuốt ve tóc em với vẻ mặt vô cùng thư thái an nhàn, cười khẽ - Khi nào làm sáng tỏ được mọi chuyện, ta sẽ kể cho em nghe.
- Mai Lang. - Sao nằm im trên võng, nhìn lọt tóc của mình được chàng nâng niu, mặt thoáng đỏ lên.
Mai Lang Vương không nói gì nữa, chàng tựa vào gối, tay vân vê lọn tóc mềm mại thơm lừng hương bồ kết của Sao và hướng mắt ra sân vườn.
Trời đang dần khuya hơn, bên ngoài cổng tròn, âm thanh lao xao do những người họ hàng của Vĩnh Nghiêm gây ra vẫn còn náo động. Ban nãy chàng đã hỏi qua nhóm người hầu, chúng nói rằng Vĩnh Nghiêm đang thúc giục người trong gia tộc rời đi.
Quả đúng như chàng nghĩ, Vĩnh Nghiêm đã hành động.