Những người họ hàng khi lên xe ngựa rời khỏi phủ vẫn không quên hờn dỗi liếc nhìn chàng, Vĩnh Nghiêm đứng ở cổng nghiêm trang cúi chào họ, trên đầu văng vẳng lời trách móc của người lớn tuổi trong gia tộc. Chàng đương nhiên hiểu được cảm xúc của họ chứ, đương nhiên cũng biết hành động này của mình là vô lễ và thiếu lịch thiệp, nhưng chàng còn biết làm gì nữa đây? Thà khiến họ giận chàng mà rời đi còn hơn để họ phải hứng chịu sự bẽ bàng và nhục nhã khi biết rõ mọi chuyện.
Những ngày qua những người họ hàng của chàng đã làm gì với Mai Thần và các tiểu đồng của hắn? Họ đã trút hết bao uẩn ức trong lòng lên người Mai Thần. Tất nhiên khi ấy họ có cái cớ để làm vậy, đó là vì nỗi hận, nỗi đau mất người thân, nhưng giờ mọi chuyện lại đảo ngược, người gây ra bao tội lỗi không phải Mai Thần và tiểu đồng của hắn mà chính là Thủy Cơ - Người được cả gia tộc tin cậy. Điều này có phải là một cái tát trời giáng vào mặt mọi người hay không? Vĩnh Nghiêm thật sự không muốn họ phải đối mặt với tình huống khó xử này.
Đợi mọi chuyện giải quyết êm xuôi rồi chàng sẽ viết thư xin lỗi và thông cáo với họ. Phía Mai Thần chàng cũng sẽ ra lệnh cho họ gửi thư xin lỗi hắn. Những chuyện mà họ đã làm với hắn trong mấy ngày vừa qua thật sự quá thất lễ, quá thô lỗ, ngay cả chàng còn muốn đào lỗ mà chui xuống mỗi khi đối diện với Mai Thần huống hồ gì là những người họ hàng.
Tiễn chân các vị họ hàng đâu vào đó rồi Vĩnh Nghiêm lại trở về khu nhà riêng mà uống rượu. Chàng bày rượu ngoài hoa đình, tự rót tự uống. Trong lòng có quá nhiều nỗi buồn và nỗi đau, nếu không mượn rượu giải sầu, chàng sợ rằng mình sẽ bùng nổ mất. Đáng lý trong hoàn cảnh này bên cạnh chàng phải có một người bằng hữu tin cậy để có thể san sẻ, thế nhưng Vĩnh Nghiêm vốn không có nhiều bạn, tên bằng hữu duy nhất mà chàng hiện tại có thể trông mong lại là kẻ chẳng bao giờ uống rượu, nếu chàng gọi hắn đến chắc chắn hắn sẽ ngồi giáo lý cho chàng một trận, vì vậy, Vĩnh Nghiêm chỉ biết uống một mình.
Uống được hai ấm rượu, Vĩnh Nghiêm đã ngà ngà say, chàng xoay xoay chén rượu sóng sánh, tựa tay lên má, mơ màng nhìn những chiếc lá dâm bụt xanh sẫm thỉnh thoảng lại ve vẩy trong gió, ánh mắt bi sầu.
Người ta nói rằng, khi sầu uống rượu một mình thì chỉ càng sầu thêm mà thôi.
- Cậu Vĩnh Nghiêm.
Ai đó cất gọi tên chàng, Vĩnh Nghiêm chậm chạp di chuyển đồng tử, ngưng tụ ánh nhìn vào kẻ mới đến ấy. Kẻ đó đứng ngay bên cạnh chàng vậy mà chàng không hề nhận ra, Vĩnh Nghiêm lắc mạnh đầu, xem ra chàng đã uống quá nhiều rồi.
- Cậu Vĩnh Nghiêm. - Thị Hoa lo lắng ngồi xuống, tay chạm lên má chàng. Ánh mắt nàng lúng liếng và lắng lo, nàng vội vàng lấy bát sứ gắp thêm thức ăn vào, dịu giọng khuyên can - Cậu đừng chỉ uống mỗi rượu, hãy ăn thêm chút gì đó. Cồn sẽ khiến cơ thể bị tổn thương nếu cậu hấp thụ nó trong khi bụng trống rỗng đấy.
Vĩnh Nghiêm không nói gì, chàng mơ mơ màng màng cầm lấy đũa và gắp thứ trong bát lên ăn. Khi vị của món đó tan ra trong miệng, chàng mới biết đó là trứng và rau sống, Vĩnh Nghiêm hướng về người bên cạnh một lần nữa, ánh mắt đầy hoài nghi.
- Chất béo giúp cơ thể hạn chế hấp thụ cồn hơn, rau xanh cũng vậy. Trứng có một lượng chất béo kha khá nên sẽ bảo vệ được dạ dày của cậu, cậu cũng nên uống thêm nước để nồng độ cồn trong máu loãng đi.
- Thị… Hoa… - Vĩnh Nghiêm đặt đũa lên bát, day day thái dương, đến lúc này chàng mới nhận ra người đó là nàng.
Thị Hoa mỉm cười dịu dàng, ngồi xuống bên cạnh Vĩnh Nghiêm, ân cần gắp thêm thức ăn vào bát cho chàng. Vĩnh Nghiêm không nói không rằng, im lặng ăn những gì nàng gắp cho, nhờ có sự xuất hiện của nàng mà chàng lại có thể tiếp tục uống thêm mấy bát rượu nữa, Thị Hoa rất kính cẩn hầu rượu chàng.
Hai người cứ thế im lặng ngồi ở hoa đình, Vĩnh Nghiêm chỉ biết ăn và uống rượu còn Thị Hoa thì ở bên cạnh khi gắp thức ăn khi thì rót rượu, không gian chỉ còn lại tiếng côn trùng rả rích và tiếng lá cây bị gió khua.
Thị Hoa không hỏi Vĩnh Nghiêm vì sao chàng lại chuốc rượu mình đến say mèm, càng không khuyên chàng nên dừng chén rượu lại và nghỉ ngơi.
Vĩnh Nghiêm cũng không hỏi Thị Hoa lí do tại sao nàng có thể bước chân vào đây, nơi này là khu riêng của chàng, ngoài những người mà chàng tin cậy ra thì không ai được vào.
Bởi lẽ cả hai đều thấu tỏ, Thị Hoa biết rõ Vĩnh Nghiêm vì ai mà đau khổ mượn rượu giải sầu còn Vĩnh Nghiêm cũng nắm trong tay thân phận của Thị Hoa, nàng vốn là thị nữ thân cận của chị dâu, vì thế dù không còn làm việc trong phủ nữa nhưng uy thế đối với những kẻ hầu người hạ vẫn còn, chúng có lẽ cũng nể mặt nàng vài phần nên mới để nàng vào.
Đối với Vĩnh Nghiêm, Thị Hoa cũng không phải người xa lạ. Khi chàng còn nhỏ, chàng và nàng cũng có nhiều kỉ niệm.
- Cậu, cũng đã khuya rồi cậu hãy nghỉ ngơi đi. - Khi Vĩnh Nghiêm uống hết ấm rượu thứ ba, Thị Hoa mới nhẹ nhàng nói.
Vĩnh Nghiêm uống cạn bát rượu cuối cùng rồi dằn mạnh cái bát xuống bàn, lòng tràn đầy thống khổ.
Thị Hoa khẽ khàng níu lấy bát rượu kia và đẩy nó ra xa tay Vĩnh Nghiêm, dùng chất giọng mềm mại nhu mì nhất để nói - Xin cậu nghĩ cho sức khỏe của mình, ngày mai cậu còn phải làm việc nữa, đâu thể cứ giao cho Mai Thần mãi…
Vĩnh Nghiêm nghe đến đây thì bừng tỉnh, chàng vỗ trán, chợt nhớ ra công việc trong phủ giờ hơn một nửa là để tên Mai Thần kia gánh thay… Chàng không ngồi ở hoa đình nữa, xiêu vẹo trở về phòng. Thị Hoa cho người đến đỡ chàng đi còn bản thân thì ở lại đốc thúc người hầu dọn dẹp hoa đình cẩn thận.
Vào đến nhà chính, Vĩnh Nghiêm không thể trụ nỗi nữa, rốt cuộc ngã phịch ra sập ở gian ngoài mà ngủ khướt khượt, kẻ hầu người hạ trong phủ cũng không dám lay chàng, họ chỉ biết đứng bên hầu chàng ngủ. Thị Hoa giải quyết xong việc ở hoa đình cũng tiến vào, thấy Vĩnh Nghiêm đã ngủ mê man rồi, nàng bèn cho người hầu đóng cửa lại, bản thân thì chuẩn bị chăn gối tử tế và đỡ chàng nằm lại cẩn thận.
Đêm đó Thị Hoa ở lại khu của Vĩnh Nghiêm và chăm sóc chàng suốt, mãi đến khi trời hửng sáng nàng mới rời đi.
Vĩnh Nghiêm ngủ một mạch từ cuối giờ tuất đến cuối giờ mão mới tỉnh dậy, đầu óc chàng nhảy tưng tưng như dây đàn vì tối qua uống đến tận ba ấm rượu. Vĩnh Nghiêm đỡ trán, uể oải ngồi trên sập một lúc lâu, quanh sập bấy giờ có đến bốn người đầy tớ hầu quạt. Nắng linh lung chiếu qua cửa sổ hắt vào các gian nhà đang mở rộng, nắng ươm vàng sân.
Vĩnh Nghiêm đưa mắt nhìn quanh, chàng đang nằm ở nhà trước, vậy là tối qua chàng say đến nỗi không bước được vào phòng. Chàng ra hiệu cho người hầu lui, còn bản thân thì tiến đến mép sập, lặng nhìn cây kiểng trong vườn. Lũ bướm vàng bé xíu đang đập cánh vung vẩy trên những đóa mai chiếu thủy thanh khiết, khung cảnh thật là trong trẻo.
- Cậu dậy rồi ạ? - Tiếng Thị Hoa cất lên từ gian thứ năm.
Vĩnh Nghiêm đưa mắt về phía đó, liền thấy nàng ta yểu điệu đi đến, trên tay còn mang theo một khay gỗ. Theo sau nàng có thêm mười người hầu, bọn họ cung kính bước đến hầu chàng súc miệng rửa mặt và dọn dẹp chăn gối.
- Em nấu cháo loãng cho cậu đây ạ, cháo loãng sẽ giúp cậu đỡ mệt hơn, em cũng chuẩn bị trà Atiso, nó cũng có công dụng giảm bớt tác động của cồn lên cơ thể, cậu hãy dùng chúng nhé. - Thị Hoa bước đến bên chàng, dịu dàng dùng khăn lau mặt cho chàng. Khăn của nàng có mùi thơm rất thanh ngọt, lướt qua mũi khiến lòng trở nên thư thái an nhiên. Ngay cả cách nàng chạm chiếc khăn lên người chàng cũng êm dịu nữa, lớp lụa mềm và mát rượi tiếp xúc với da tạo cảm giác thật thoải mái, dễ chịu.
Vĩnh Nghiêm hiển nhiên không thể từ chối sự chăm sóc chu đáo ấy, ánh mắt chàng toát lên vẻ hài lòng hiếm có, chàng ngồi xuống bàn, im lặng thưởng thức hết bát cháo và cả chén trà atiso có mùi thơm thoang thoảng ngọt ngào.
- Em còn chuẩn bị thêm món này cho cậu, em biết cậu sẽ luyện võ nên là…
Thị Hoa vừa nói vừa đặt một chiếc hộp tròn bằng pháp lam Huế lên bàn. Vĩnh Nghiêm tò mò hé mắt nhìn. Nàng mở nắp hộp tinh xảo ra, bên trong là một loài mứt kì lạ có màu thẫm bắt mắt như thanh long đỏ.
- Đây là gì? - Vĩnh Nghiêm thắc mắc.
- Là mứt xương rồng lê gai đấy ạ. - Thị Hoa khúc khích cười.
- Xương rồng lê gai?
- Vâng, đây là quả của cây xương rồng, có công dụng tiêu viêm rất tốt. Quả này được nhập từ Ấn Độ, em phải thông qua nhiều mối hàng mới mua được đấy ạ. Với lượng dinh dưỡng tuyệt vời của nó, nó là loại trái cây vô cùng cần thiết đối với người luyện võ như cậu. Em sẽ thường xuyên chuẩn bị món này, cậu ăn nó và uống cùng với nước dừa sẽ càng tốt hơn.
Vĩnh Nghiêm nhón lấy một ít mứt và thưởng thức, vị chua nhẹ lan tỏa trên đầu lưỡi. Quả xương rồng ư? Đúng là lần đầu tiên chàng nghe qua, không ngờ Thị Hoa lại hiểu biết nhiều đến vậy.
Ánh mắt chàng lại hướng về phía nàng, Thị Hoa đang đứng cạnh bên, dung nhan thanh tú trong trẻo. Trước đây chàng không mấy để ý đến nàng, trong đầu chỉ ghi nhớ một điều cơ bản rằng nàng là tì nữ của chị dâu. Vĩnh Nghiêm chưa từng suy nghĩ quá nhiều về nàng cũng chưa từng ngắm nàng lâu đến vậy, bây giờ để ý, mới thấy nàng thật vừa mắt.
- Ngồi xuống đi. - Chàng cho phép nàng an tọa bên cạnh mình.
Thị Hoa thoáng ngại ngùng nhưng rồi lập tức ngồi xuống ngay, Vĩnh Nghiêm đẩy hộp mứt về phía nàng, giọng trầm ấm - Nàng cũng dùng đi.
- Cậu…
- Nếu nàng thích thứ gì thì cứ dùng thứ đó. - Chàng thản giọng nói thêm.
Thị Hoa rối rít cúi đầu xuống, tay bối rối đặt lên nhau. Nàng không dám dùng mứt của cậu, chỉ dám ngồi đó thẹn thùng.
Một khoảng lặng kéo dài. Và rồi, Thị Hoa chậm rãi nói
- Cậu có còn nhớ kỉ niệm giữa chúng ta không ạ?
- Hửm? - Vĩnh Nghiêm không nhìn nàng, chỉ tỏ vẻ thắc mắc.
Thị Hoa cười êm đềm, khe khẽ kể - Hồi cậu còn nhỏ cậu lúc nào cũng phá phách. Cậu cứ thích làm những chuyện nghịch ngợm, cuối cùng khiến cơ thể bị thương. Những lúc đó em luôn xuất hiện và chăm sóc cậu, cậu cứ như chú khỉ nhỏ vậy.
- Thị Hoa…
- Khi cậu trưởng thành, dù đã bớt nghịch hơn hồi nhỏ nhưng vẫn hiếu thắng lắm, cậu thường khiến ông giận rồi bị ông quở trách. Những lúc đó cậu thường uất ức ngồi một mình ngoài hoa đình, mỗi lần trông thấy cậu như vậy em lại xót xa.
Vĩnh Nghiêm ngẩn ra… Giờ thì chàng đã nhớ trong kí ức tuổi thơ xa thẳm, có một cô bé luôn xuất hiện kịp lúc mỗi khi chàng cần. Khi chàng bị thương, khi chàng đói bụng, khi chàng hờn dỗi, có một cô bé luôn ở bên cạnh và xoa dịu chàng.
Vĩnh Nghiêm chưa từng nhớ rõ cô bé ấy, với chàng thì người hầu nào cũng như người hầu nào thôi. Chàng chưa từng để ý đến kẻ hầu người hạ trong nhà bởi vì chàng luôn nghĩ việc họ chăm sóc mình là điều hiển nhiên. Thì ra… Người đó là Thị Hoa à? Vĩnh Nghiêm rơi mắt lên bát cháo và hộp mứt, lòng chợt run lên.
Thì ra nàng vẫn luôn âm thầm lặng lẽ quan tâm chăm sóc chàng.
- Thị Hoa, ta nghe nói anh đã cho nàng nghỉ việc? - Chàng quay sang nàng, ngữ điệu tràn ngập chân tình.
- Vâng ạ… Tuy nhiên do chuyện của tiểu thư nên Vương cho phép em ở lại đây. - Thị Hoa đỏ mặt, vội vàng trình báo.
- Ta hiểu rồi, từ nay nàng cứ ở lại phủ đi. - Vĩnh Nghiêm cười mỉm, nghĩ gì chàng lại bổ sung - Không phải ở lại phủ mà là ở lại khu của ta.
- Sao ạ? - Thị Hoa kinh ngạc ngẩng lên.
Vĩnh Nghiêm đặt tay lên vai nàng, đáp một cách chắc chắn và dịu dàng - Từ nay hãy ở đây chăm sóc cho ta.
- Cậu… - Thị Hoa nghe thấy tim mình vỡ òa.
Vĩnh Nghiêm gật đầu cười với nàng, lòng chàng bừng sáng tia nắng. Thị Hoa đối với chàng có cảm tình sâu nặng như vậy chàng thật sự cảm động. Nàng ấy dù là người hầu nhưng chăm sóc chàng chu đáo như một người chị, từ trước đến nay, ngoại trừ mẹ và chị dâu ra chưa có ai chăm sóc chàng ân cần như thế. Những gì mà nàng ấy chuẩn bị cũng rất hợp ý chàng, nàng ấy sẽ là người hầu cận tốt mà chàng có thể tin tưởng.
Tạm thời chàng sẽ giao việc ở đây cho nàng, sau này Thủy Cơ vắng mặt, để nàng coi sóc mọi thứ chàng cũng yên tâm.
Vĩnh Nghiêm rót chén trà, nhìn ra hàng điệp phía xa.
Chàng… Không biết nên xử Thủy Cơ thế nào đây…
Lúc chàng đang khổ sở ra quyết định thì có tên đầy tớ chạy vào, hắn quỳ xuống trước thềm nhà, kính cẩn tâu - Thưa cậu, Vương đang đến ạ.
- Mai Lang Vương à? - Vĩnh Nghiêm hơi nhíu mày, gật đầu cho tên đầy tớ lui.
Thị Hoa nghe nói Vương sắp đến, nàng cũng chẳng dám ngồi đó nữa. Nàng vội vàng lùi lại phía sau Vĩnh Nghiêm, nghiêm cẩn đứng hầu. Tên đầy tớ lui được mười phút thì Mai Lang Vương tiến vào, chàng vẫn một thân áo dài lụa vàng thanh nhã, tay đong đưa cánh quạt Chàng Sơn màu liễu, dung mạo tuấn tú thanh dật, mỉm cười thư thái, tiếng guốc gõ trên gạch trầm bổng như một bản nhạc thanh tao.
Thị Hoa lén đưa mắt ngắm chàng, thoáng ngỡ ngàng một phen.
Sự hiện diện ấy tựa như một trận mai hoa rực rỡ vừa đổ ập vào nhà, mang theo mùi hương thánh khiết.
- Đến sớm vậy? - Vĩnh Nghiêm làm mặt lạnh hỏi chàng với giọng điệu cố tỏ ra cau có.
- Sớm ư? - Mai Lang Vương nghe chàng ta hỏi vậy, hơi hoài nghi. Chàng dừng lại dưới hiên, đưa mắt nhìn mây trời, khó hiểu nói - Ta nhớ không nhầm giờ đã là cuối giờ thìn, lúc đi Sao còn dặn ta rằng phải về nhanh để dùng cơm trưa, giờ thìn thì còn sớm gì nữa? Vào giờ này ta đã bắt đầu công việc từ lâu rồi.
Vĩnh Nghiêm á khẩu, ngượng ngập im bặt. Ừ nhỉ… Hôm nay chàng dậy muộn bởi vì tối qua uống quá chén.
Mai Lang Vương biết là mình đã trêu được Vĩnh Nghiêm, chàng dùng quạt che ngang mặt, phì cười.
- Tên chết tiệt! - Vĩnh Nghiêm giờ mới nhận ra mình vừa bị Mai Thần chơi một vố, mũi muốn xì khói, bao nhiêu uy nghiêm của thiếu chủ đều quẳng đi hết, chàng tức giận gầm lên.
Lúc đó, chàng lại trở về là Vĩnh Nghiêm vô tư lự ngày xưa.
- Thôi nào. - Mai Lang Vương trầm lặng nhìn chàng ta hồi lâu, chàng quyết định không trêu Vĩnh Nghiêm nữa. Mai Thần ngồi xuống tràng kỷ, vừa lay quạt vừa cười - Ta nghe nói đêm qua ngươi uống rượu say mèm nên cố tình đến muộn để ngươi được nghỉ ngơi. Thế nào rồi? Ổn hơn chưa? Nếu còn mệt thì hôm nay cứ nghỉ, ta giải quyết mọi chuyện một mình cũng được.
Vĩnh Nghiêm nghe đến đây, bộ dạng tức giận mà chàng cố khoác lên người thoắt chốc xì hơi, héo rũ. Chàng ngồi xuống, thừ người nhìn chén trà, trông chàng vẫn còn thất thần, chưa hoàn toàn bình lặng.
Mai Lang Vương ái ngại dừng quạt.
Trong lúc chàng và Vĩnh Nghiêm im lặng thì Thị Hoa nhẹ nhàng tiến đến tràng kỷ, nàng khẽ cúi người, duyên dáng rót trà và nâng tận tay cho Mai Thần, môi cong lên đầy dịu ngọt - Vương, mời người dùng trà.
Mai Lang Vương đón lấy chén trà từ tay nàng, ánh mắt chợt lặng đi. Chàng lại đưa mắt sang Vĩnh Nghiêm, thái độ của Vĩnh Nghiêm rất bình thản trước sự có mặt của Thị Hoa. Mai Thần đưa chén trà lên môi, chậm chạp hớp một ngụm, hương trà vấn vít đầu mũi lẫn theo chút hương hoa thơm ngát, chàng đoán đó là mùi hương trên người nàng.
Thị Hoa thấy chàng thưởng trà do mình rót, ánh mắt nàng ánh lên niềm vui khôn xiết, nàng khẽ vén tóc mai lên, hương thơm nồng nàn ấy lại theo gió lan tỏa, quấn quýt lấy người chàng.
Mai Lang Vương thoáng nhíu mày. Vĩnh Nghiêm bên cạnh mặt hơi dãn ra, có lẽ chàng ta cũng ngửi thấy mùi hương ấy.
Vĩnh Nghiêm và Mai Thần cùng đàm luận một số chuyện. Đó là những chuyện liên quan đến sự vụ trong phủ. Thời gian này Mai Lang Vương được Vĩnh Nghiêm phó thác quản lí một số công việc, vì vậy chàng phải thường xuyên gặp mặt chàng ta bàn bạc.
Mai Lang Vương không cảm thấy khó khăn khi xử lí những việc ở đây, với chàng nó cũng chẳng khác biệt gì lắm so với công việc ở Mai Viện hay Khau Pạ. Chàng chỉ cảm thấy khó khăn khi phải truyền đạt nó đến Vĩnh Nghiêm, dù sao chàng cũng muốn chàng ta có thể nắm được những việc đó để sau này biết mà tự giải quyết. Đáng tiếc, Vĩnh Nghiêm không phải là người nhanh nhạy và kiên nhẫn, có đôi việc chàng phải giải thích đi giải thích lại nhiều lần thì chàng ta mới hiểu được, vì vậy chàng vô cùng ngán ngẩm.
Hai người nói chuyện một chốc thì đã đến đầu giờ ngọ, Mai Lang Vương đang định trở về thì Thị Hoa và đoàn thị hầu của phủ đã trở vào mang theo cơm nước. Bọn họ dọn cơm lên bàn cho Vĩnh Nghiêm, chàng ta dường như cũng đói bụng nên hài lòng lắm. Mai Lang Vương không định ở lại dùng cơm, chàng đang chuẩn bị đứng lên thì Thị Hoa đã bước đến và dọn một mâm cơm khác xuống trước mặt chàng.
Mai Lang Vương rơi mắt lên những món ăn đó, tất cả đều là đồ chay. Những miếng đậu phụ được chiên vàng rộp trông thật bắt mắt, lại thêm rau luộc xanh mướt và bát canh thơm lừng khiến chàng không thể rời đi được mà phải bình tĩnh ngồi lại ghế.
- Vương, đây là đậu phụ của làng Kẻ Mơ. - Thị Hoa cười duyên nhìn chàng, dung sắc như một đóa hoa nhài thanh thoát - Em biết Vương không dùng thức ăn mặn nên cố tình chuẩn bị cho Vương. Đậu phụ Kẻ Mơ nức tiếng gần xa, Vương cũng từ phía Bắc đến, có lẽ người thương nhớ món này lắm chăng? Ở miền Tây Nam xa xôi hẳn là không có.
- Đậu phụ Kẻ Mơ à? - Mai Lang Vương ngạc nhiên, chàng nâng quạt lên, cánh quạt chạm vào bạc môi tuấn mĩ, mỉm cười - Thật là hương vị khó quên, đúng vậy, đã lâu rồi ta không được thưởng thức mùi vị ấy.
- Hay quá! - Thị Hoa cả mừng, ân cần gắp đậu phụ vào bát của chàng, giọng ngân lên dịu dàng - Vậy ngài hãy ăn nhiều một chút. Đậu phụ Kẻ Mơ không khó làm lắm, nếu ngài thích em sẽ học cách làm và chuẩn bị hằng ngày cho ngài.
Mai Lang Vương cười thanh tao, gõ quạt lên tay, trầm ấm nói - Nàng thật chu đáo dịu dàng.
Thị Hoa e thẹn cười, nàng dường như bối rối khi nhận được lời khen từ chàng, đôi tay ngọc ngà ẩn vào tay áo mềm mại, vóc dáng yểu điệu khẽ nép về sau, thật là nhu mì đoan trang.
Vĩnh Nghiêm vừa ý với cách hành xử của nàng, chàng hướng sang Mai Thần, cười bảo - Nếu vậy thì dùng bữa ở đây luôn đi, giờ cũng muộn rồi, dùng bữa xong hãy về.
Mai Lang Vương hết cách, chàng đành phải ngồi lại cùng Vĩnh Nghiêm thêm một chốc. Thị Hoa sau đó cũng đứng qua một bên chăm chú nhìn hai chàng.
Cho đến cuối bữa ăn, Mai Thần vẫn ngồi yên ở đó, thỉnh thoảng lại uống trà.
Thị Hoa ngây dại quan sát chàng, đáy mắt chộn rộn bức bối, dù rõ ràng trông chàng rất thích món đậu phụ đó nhưng Mai Lang Vương không hề động đũa dùng bất cứ thứ gì.
Chàng ngồi đó, tao nhã trò chuyện cũng Vĩnh Nghiêm nhưng tuyệt nhiên không hề chạm vào thức ăn.