"Độn sẽ không dồn dập tấn công ngay lúc đầu, nó đợi con mồi mất sức dần. Khi con mồi mệt mỏi và đánh mất cảnh giác, nó mới chầm chậm lật ngược thế cờ."
- o-
Sau thời gian dài di chuyển, hồ Độn cũng hiện ra trước mắt. Nơi mà Độn sinh sống không có gì khác so với những bạn sấu của mình, vẫn là một cái hồ lớn chứa đầy thứ nước màu xanh ngọc. Điểm khác biệt ở đây chính là khu rừng bao quanh hồ, rừng Độn không phải là một rừng mưa nhiệt đới đầy những loại hoa cỏ, dây leo kì lạ mà lại là một rừng cây ăn quả.
Chẳng biết quả của rừng có ăn được không nhưng nơi đó có vô số giống cây, ra đầy vô vàn loại quả khác nhau. Nhìn từ trên cao, khu rừng như một tấm thảm sặc sỡ sắc màu. Gió lướt qua nó và cuốn theo hương thơm ngào ngạt của quả chín. Sao đứng trên thuyền sáng rỡ mắt nhìn xuống, so với các khu rừng trước, em đặc biệt thấy phấn khích với khu rừng này hơn cả.
Mai Lang Vương bàn bạc chiến thuật với Nùng Tậu, sau đó cúi xuống bên em, dặn dò đôi lời. Những gì mà chàng dặn không khác biệt so với lúc diệt Bướng trước đó. Sau khi chàng và Quan Lang rời khỏi thuyền thì tiểu đồng lập tức điều khiển cò và nâng thuyền lên cao. Sao đứng bên mạn thuyền và chờ các chàng về. Trận chiến trước, hai người họ giải quyết Bướng trong vòng chưa đầy nửa canh giờ. Độn tuy có lớp vỏ cứng, là con sấu mạnh nhất trong năm con sấu nhỏ, nhưng với sự kết hợp của Vương và Quan Lang thì hẳn nó cũng chẳng chống chịu được bao lâu.
Suy đoán của Sao đã sai, mãi tới chiều muộn, hai người họ mới quay lại. Sao giật mình sửng sốt, sở dĩ em kinh hoảng đến vậy là vì, dù họ đã về nhưng tay em không hiện lên hình tam giác nào. Sao chạy ra đón họ, người Quan Lang đầy mồ hôi. Mai Lang Vương cũng không khá hơn, khuôn mặt tuấn mĩ nghiêm nghị và tối sầm.
- Vương, Quan Lang, chuyện gì vậy? - Sao nâng khăn cho hai chàng, sau đó dâng nước và lo lắng hỏi.
- Quá cứng, lớp vảy quá cứng, không thể phá được. - Nùng Tậu lắc đầu, nhìn lưỡi rìu chăm chú. Rìu của chàng hiện thời đã cẩn đến bốn mảnh vảy sấu, ấy vậy mà không thể gây ra cho Độn bất kì vết thương nào, dù chỉ là vệt xước nhỏ.
- Dù nó có cứng cáp như thế nào thì cũng chỉ là phòng thủ. - Mai Lang Vương khoanh tay, chợt nói. Chàng nhìn về hồ Độn phía xa, lạnh lùng buông giọng - Lớp vỏ có cứng thế nào thì khi bị công kích với sức mạnh lớn trong thời gian lâu dài cũng phải nát ra thôi.
Độn không có sức mạnh đặc biệt, không có thân hình khổng lồ nhưng lại có lớp vảy rất cứng. Nó di chuyển chậm chạp, tuy thông minh và biết tính toán chiến thuật tấn công nhưng với điểm yếu về tốc độ đó, nó không phải là đối thủ của Mai Lang Vương và Nùng Tậu, nói cho cụ thể hơn, nó không thể đe dọa đến tính mạng của hai chàng, đó là lí do mà Mai Lang Vương bảo rằng "dù nó có cứng cáp thế nào thì cũng chỉ là phòng thủ".
Tuy nhiên, sự cứng cáp của nó không phải là tầm thường, dù nó không thể gây nguy hiểm cho các chàng nhưng chính các chàng cũng không thể làm gì nó. Mai Lang Vương cho rằng chỉ cần gia tăng sức mạnh tấn công lên lớp vảy cứng của nó và kiên trì giữ lực tấn công ấy một khoảng thời gian lâu dài thì lớp vảy sẽ không chịu nổi nữa mà nát ra. Nhưng, chàng đã lầm.
Sau năm ngày tấn công liên tục lên Độn, với lượng thần lực khổng lồ và những đòn phải nói là mạnh và dữ dội nhất của hai chàng, Độn vẫn chẳng hề hấn gì. Thậm chí, nó dường như đã xem những đòn mà hai người giáng lên nó như những cú gãi ngứa. Độn càng lúc càng đắc ý, nó quẫy đuôi gầm vang ầm trời. Mai Lang Vương và Quan Lang chiến đấu với nó liên tục, phát tiết một lượng lớn sức mạnh trong thời gian dài, rốt cuộc thể lực tổn hao nghiêm trọng. Chiều nào các chàng trở về, Sao cũng thấy cả hai mệt rã rời. Quan Lang lập tức đi nghỉ còn Mai Lang Vương thì vẫn phải làm việc, tuy nhiên, đêm xuống chàng không còn ôm em nổi nữa, chàng thường ngủ quên mất trên người em.
Sang ngày thứ bảy, Quan Lang đã để lộ sơ hở, khiến Độn lợi dụng tấn công. Nếu Mai Lang Vương không kịp thời dùng cội mai bọc chàng lại thì Nùng Tậu đã mất một bên chân rồi. Giờ thì hai chàng đã hiểu lí do vì sao có vô số Vương, thần chết trong bụng nó. Độn sẽ không dồn dập tấn công ngay lúc đầu, nó đợi con mồi mất sức dần. Khi con mồi mệt mỏi và đánh mất cảnh giác, nó mới chầm chậm lật ngược thế cờ. Mai Lang Vương liếc mắt nhìn nó, sau khi tấn công hụt, nó lập tức trốn biệt dưới hồ ngay. Nó rất biết cách sử dụng các lợi thế của mình, ngay cả những điểm yếu, cũng bị nó biến thành điểm mạnh.
Hai chàng tự nhắc nhở chính mình phải cảnh giác hơn, không được lơ là phòng bị với con vật. Thời gian tiêu diệt nó càng lúc càng bị kéo dài ra so với dự kiến. Trong đêm thứ chín, Sao quá sốt ruột nên quyết định năn nỉ Mai Lang Vương cho em xuống khu rừng nghiên cứu. Mai Lang Vương ban đầu không chịu, bảo rằng rất nguy hiểm vì Độn có thể tấn công lên bờ bất cứ lúc nào. Chàng không muốn em rơi vào tầm ngắm của nó. Tuy nhiên, dù chàng nghiêm nghị và sắt đá thế nào thì cũng chịu thua trước sự nài nỉ của em. Khi Sao sử dụng một vài thủ thuật nũng nịu, kết hợp với vẻ quyến rũ mê hoặc, Mai Lang Vương lập tức xiêu lòng. Chàng đồng ý cho em xuống rừng nhưng tuyệt đối không được đến gần hồ Độn. Mai Lang Vương thậm chí đã bố trí kết giới quanh hồ để bảo vệ em.
Kể từ đó, hai chàng tiêu diệt Độn ở hồ còn Sao thì dựng lều nghiên cứu trong rừng. Vì hai chàng ở đó cả ngày nên em cũng không về thuyền làm gì, khi nào hai chàng mệt thì có thể đến lều của em nghỉ ngơi một chút. Sao rong ruổi trong rừng suốt mấy ngày trời. Khu rừng có rất nhiều hoa quả kì lạ và em mê mãi với chúng. Đến ngày thứ tư ở trong rừng, em chợt tìm thấy một loại cây rất lạ, lá của nó trông giống như lá bưởi nhưng quả thì to và có dạng hồ lô.
Nhìn lớp vỏ mọng nước ngon mỡ màng, Sao nuốt nước bọt và thật sự rất muốn cắn một miếng. Em lấy khăn lau sạch bề mặt quả, sau đó há miệng định tớp một miếng lớn, nào ngờ chưa thưởng thức được quả ngon, em đã bị cốc đầu một cái, trái cây thơm lừng cũng lọt thỏm xuống, lăn vài vòng, dính đầy đất bẩn.
Sao xoa đầu rồi u oán ngẩng lên, Mai Lang Vương khoanh tay chiếu mắt xuống em, đôi mắt nâu bực dọc và hung hãn. Trông bộ dạng đó, khí thế của em rụt lại hết một nửa, Sao rụt rè cúi đầu, ngồi thu lu một góc.
Mai Lang Vương ngồi xuống bên cạnh em, nhìn đám quả hình hô lô đang rung rinh trên cành rồi chậm rãi nói - Quả độc đấy.
- Sao ạ?! - Em giật thót.
Chàng nghiêm nghị hướng mắt sang em, giọng thật trầm - Khi ăn nó vào, lưỡi sẽ trở nên tê cứng và bắt đầu nổi những mụn nước li ti. Những mụn nước đó sẽ lan dần ra khắp thân thể, kể cả các cơ quan nội tạng. Các mụn nước phát triển đến lúc thích hợp thì sẽ vỡ tung, khi chúng vỡ, người trúng độc sẽ chết. Tại các vị trí mà mụn nước vỡ, cây con sẽ mọc lên, chúng sinh sôi trực tiếp từ cơ thể của người trúng độc và dùng cơ thể ấy làm thức ăn.
Sao rùng mình.
Mai Lang Vương lại nhìn những cây con phát triển bên dưới cây mẹ, nhẹ nói - đám cây này phát triển từ xác của những loài động vật quanh đây. Đó là lí do chúng tạo cho mình một vẻ bề ngoài hiền hòa và ngon miệng như vậy.
Sau khi nghe chàng lí giải xong, Sao hết dám ngồi ở đó, em trở lại lều. Mai Lang Vương đi theo em, trông chàng khá mệt mỏi. Lúc hai người sắp về đến lều thì chàng bỗng dưng điểm chân, nhảy lên cành cây và đi mất. Sao ngạc nhiên, em chẳng biết là chàng đi đâu.
Hồi lâu sau, khi em đã chuẩn bị xong bữa trưa thì chàng quay về, Mai Lang Vương vào lều và ngồi xuống, đưa cốc cho em ý bảo em hầu trà. Sao rót trà vào cốc và hầu chàng dùng bữa, đợi mọi công việc của em hoàn tất hết, chàng mới thả lên tay em một nắm quả rừng.
- Vương?
- Nếu muốn ăn hoa quả thì bảo ta, ta sẽ hái về cho em. - Chàng nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nói.
Sao nhìn đám quả trong tay, lòng lại rối bời bời. Em nâng một quả lên nhìn, nó thật lạ, dẹp và có hình lục giác. Trông nó như một viên kim cương to lớn, vỏ bên ngoài thơm, đỏ và mọng nước như mận vậy. Sao cắn một miếng, ruột bên trong thì lại giống táo, giòn và ngọt ngọt chua chua.
Sao hớn hở ăn hết quả này đến quả khác, vẻ mặt thích thú. Mai Lang Vương ngồi đó nhìn em, cười êm dịu. Chàng cũng nhón lấy một quả và thưởng thức. Hai người ngồi bên nhau lặng lẽ. Chốc sau, Quan Lang trở về và bảo em hầu cơm. Sau khi Quan Lang nghỉ ngơi đủ, hai người họ lại tiếp tục đến hồ Độn. Dạo gần đây em thấy hai chàng đã bớt rã rời hơn lúc ban đầu, có vẻ họ đã biết sử dụng sức mạnh e dè hơn, không còn thoáng tay vung thần lực nữa. Họ đã nhận ra rằng, cuộc chiến với Độn là một cuộc chiến trường kì.