Trên đường đi, Sao lại giở cổ tay ra xem. Trên tay em bấy giờ đã hình thành hoàn chỉnh một ngôi sao năm cánh rồi. Đó là một ngôi sao đen, rỗng ruột. Nếu đây là hình xăm do em tự vẽ thì quả là một biểu tượng cá tính đẹp đẽ đấy nhưng đáng tiếc, nó xuất hiện không phải do chủ ý của em, thế nên càng nhìn nó, Sao chỉ càng thêm hoang mang mà thôi."
- o-
Ngày thứ chín ở rừng, Sao nhặt được một quả trứng. Cơ duyên khiến em "gặp gỡ" quả trứng đó cũng rất kì lạ. Khi Sao đang ngồi vẽ một loại cây với quả trĩu nặng bám trên thân thành từng chùm như trứng bạch tuộc thì nghe thấy âm thanh loạt soạt. Em chậm rãi lần mò đến đó xem thử thì liền thấy một con chuột to lớn với cái sừng tê giác đính trên đầu đang đào bới một hố đất.
Sao không quan tâm đến hố đất ấy, em chỉ muốn quan sát con chuột thôi. Em thích quan sát tập tính của các loài động vật, con chuột đó em đã từng nghe Mai Lang Vương giới thiệu một lần, hình như tên của nó là chuột tê thì phải. Chàng bảo rằng khi nó đào hang thì có nghĩa là nó sắp sinh con. Những con chuột tê nhỏ vừa sinh ra đã có kích thước như một con mèo, sừng nhô khỏi đầu trông như ngón tay út của trẻ sơ sinh, Sao rất muốn nhìn thấy những chú chuột con đó.
Con chuột đào một lúc, không sinh nở như em dự đoán mà cúi xuống ngửi ngửi thứ gì. Sao bắt đầu thấy nó há miệng ra, răng nanh nhọn hoắc lóe sáng, em biết ngay là nó đang chuẩn bị kết liễu con mồi. Sao nhặt một nhành cây và quẳng về phía nó, con chuột chạy mất hút. Sao đi đến và quan sát vật nó vừa đào lên, đó là một quả trứng to hơn lòng bàn tay một chút, vỏ bề ngoài không có gì đặc biệt, màu trắng và thuôn nhọn hai đầu.
Sao nâng quả trứng lên, soi dưới ánh mặt trời để xem nó có "trống" hay không, phôi trứng phát triển bình thường và nó sẽ nở ra con non ngay thôi. Dù em không biết đây là trứng của loài nào nhưng Sao quyết định bảo vệ nó và chờ Mai Lang Vương giải đáp. Em gửi thư cho tiểu đồng trên thuyền, nhờ chuyển xuống cho em một chiếc hộp gỗ.
Sao cho đất vào hộp gỗ và cẩn thật đặt trứng lên đó, động tác nhẹ nhàng tỉ mỉ. Xong việc, em cất hộp vào túi và trở về lều. Trên đường về, em đi ngang qua hồ Độn, Sao dừng lại bên kết giới và nhìn hai chàng chiến đấu với nó. Độn không to lớn như Hỗn nhưng lớn xác hơn ba con sấu còn lại hẳn.
Lớp vảy bao quanh người nó nhọn hoắc và có màu hổ phách. Lớp vảy không trong suốt hoàn toàn, tuy nhiên vẫn khiến người ta nhìn thấu được nội tạng bên trong. Sao có thể thấy quả tim đang co bóp và từng đường tơ mạch máu chạy ngang chạy dọc trong cơ thể to lớn. Lúc rìu của Nùng Tậu giáng xuống người nó, chiếc rìu lập tức văng đi làm vang lên tiếng "đinh!" thật lớn. Kiếm của Mai Lang Vương chém vào cũng không hề hấn gì. Ngay cả khi hai chàng cùng tung đòn, con vật vẫn lành lặn như không.
Trên mặt hồ Độn lúc nào cũng sục sôi những xoáy nước. Chúng được tạo ra từ những đòn tấn công của hai chàng và những lần quẫy mình cuồng nộ của Độn. Bọt nước trắng xóa không bao giờ ngừng sinh sôi trong làn nước xanh ngọc. Khung cảnh hỗn loạn và kịch liệt.
Giữa lúc em đang mê mãi theo dõi trận đấu thì Độn bỗng dưng lóe mắt, quay đầu. Mai Lang Vương giật mình, nhìn theo hướng đó, liền thấy em đứng tần ngần ở sau kết giới. Chàng lập tức dồn thần lực vào kết giới nhằm gia cố nó. Quan Lang cũng tấn công dồn dập vào Độn để chuyển sự chú ý của con vật đi.
Thế nhưng, mặc cho hai chàng làm gì, Độn vẫn điên cuồng xông đến chỗ em. Sao tái mặt, lùi lại, em muốn bỏ trốn nhưng không thể. Độn gầm vang rồi lao thẳng vào kết giới, lớp vỏ cứng đến nỗi kết giới không ngăn được, vỡ nát. Mai Lang Vương điêu đứng, chàng lập tức lao đến và che cho em.
Độn đâm sầm vào vai chàng, khiến xương vai nát vụng. Mai Lang Vương ôm lấy vết thương, mồ hôi vã ướt trán nhưng đôi mắt nâu không hề nao núng. Khi nó đâm trúng chàng, nó đã bị lực của chàng cản lại mà phải chuyển hướng một chút, thế nên, nó không thể tấn công đúng mục tiêu.
Nùng Tậu thấy chàng bị thương, lập tức xuất hiện yểm trợ. Quan Lang đấu với con vật còn Sao thì khuỵu xuống bên chàng xem xét vết thương cho chàng. Mai Lang Vương không nói gì cả, chỉ dùng cánh tay lành lặn còn lại giấu em ra phía sau. Sao im bặt, chàng bị thương nhưng vẫn che chở cho em, bóng lưng hiên ngang đối đầu với cá sấu Độn hung hãn.
Độn bỗng dưng ngửa cổ gầm vang, sau đó quay đầu nhảy tọt xuống hồ. Nùng Tậu ngạc nhiên vác rìu lên vai trong khi Mai Lang Vương cũng không giấu được vẻ nghi hoặc. Độn uyển chuyển bơi ra giữa hồ, nằm yên ở đó. Ba người cùng quan sát nó, chỉ thấy con vật dần dần chìm xuống rồi hồ Độn bất thần đùn lên.
Khó lòng miêu tả được vẻ mặt sốc nặng của cả ba khi đó. Trước sự sửng sốt của họ, hồ Độn cứ đùn lên mãi rồi sau cùng đóng thành sáp. Con vật đã chết, chết mà họ chẳng hề ra bất cứ đòn kết liễu nào lên nó. Thậm chí, Quan Lang còn chưa lấy được mảnh vảy.
Nùng Tậu đi ra giữa hồ kiểm tra kĩ một phen, Sao và Mai Lang Vương ngồi trên bờ. Em vừa xót, vừa thương, vừa nghẹn ngào xem vết thương cho chàng. Mai Lang Vương bảo với em rằng xương bị vỡ, là nội thương nên em không giúp gì được đâu. Tạm thời tay chàng sẽ không thể sử dụng được một thời gian, tầm hơn mười ngày thì thần lực bên trong cơ thể sẽ tự tái tạo các cấu trúc, em đừng lo. Sau đó, chàng lại hỏi em tại sao lúc đó em không chạy? Sao ái ngại một lúc rồi mang quả trứng ra cho chàng xem.
- Em vừa nhặt được nó, vì nó đang phát triển nên nếu em vận động mạnh thì phôi trứng sẽ bị ảnh hưởng. - Sao khổ sở giải thích - Em có thần lực hộ thể nên Độn sẽ không làm gì được em. Tại sao ngài lại lao ra chắn đòn chứ?
Mai Lang Vương nhìn quả trứng, sau đó cười lắc đầu, nụ cười khổ sở và đành chịu. Chàng bảo - Dù ta không muốn lao ra cũng không được. Lí trí ta mách bảo điều khôn ngoan hơn nhưng cơ thể thì cứ vậy, tự động di chuyển.
Sao nín lặng, nhìn chàng rưng rưng. Mai Lang Vương đón ánh mắt em, đôi mắt nâu vẫn trầm lặng và da diết như vậy. Sao rất muốn đấm chàng vài phát nhưng không cất tay lên nổi. Em chỉ rớt nước mắt nắm lấy một góc tay áo chàng, siết nhè nhẹ.
Chàng lúc nào cũng là bóng tùng quân ấm áp của em.
Nùng Tậu bấy giờ đã trở về, bảo với cả hai rằng chàng không tìm được mảnh vảy. Mai Lang Vương rất nghi hoặc, chàng cùng Quan Lang bàn bạc một số điều. Sao ngồi phía sau hai chàng, cách hai chàng vài bước chân. Em cứ ngơ ngẩn nhìn theo Mai Lang Vương mãi, khiến Nùng Tậu chú ý.
Quan Lang hơi sầm mặt, tuy nhiên không nói gì. Mắt chàng thỉnh thoảng lại rơi lên vết thương trên vai Mai Lang Vương. Tên đó… Hắn sẵn sàng lao ra để che chở cho em, không màng đến an nguy của bản thân. Không, hắn đánh mất lí trí của mình rồi. Vì em, hắn đã vứt bỏ cả lí trí, thứ mà hắn luôn kiểm soát rất chặt chẽ.
Hắn như vậy, có phải đã khiến em cảm động không? Cái gì hắn cũng làm cho em, còn chàng thì chẳng thể hiện được điều gì cả. Nùng Tậu rơi mắt lên mặt hồ đông đặc như sáp, cau có hầm hầm. Chàng không muốn thua tên Mai Thần ấy chút nào!
Trong lúc hai chàng đang trao đổi với nhau thì quả trứng kia bỗng nứt vỡ. Sao giật sững, vội vàng mong chờ quan sát, em rất muốn biết loài động vật kì lạ nào sẽ bò ra từ đây. Khi vỏ trứng vừa nứt ra, Mai Lang Vương và Nùng Tậu lập tức quay phắt lại. Sao cũng bất ngờ, em nhặt từ vỏ trứng ra một mảnh vảy.
- Vảy sấu?!
- Tại sao nó lại ở đó? - Quan Lang khó hiểu.
Mai Lang Vương sâu chuỗi các sự việc và chợt cười nhẹ, dõi nhìn hồ Độn bát ngát xa xăm.
"Độn" à?
Thì ra là vậy.
Theo suy đoán của Mai Lang Vương, có vẻ Độn đã giấu sức mạnh của nó trong rừng. Chẳng biết nó giấu ở đó làm gì, đã vậy còn che giấu dưới dạng một quả trứng. Lúc Sao xuất hiện ven kết giới, nó nhận ra là em đã cướp được vảy của nó thế nên mới xông đến tấn công em. Chẳng biết nó nghĩ gì, khi tấn công không thành, nó lại bơi ra giữa hồ rồi quyên sinh.
Có lẽ nào… Nó muốn tặng mảnh vảy cho họ?
Ba người không lí giải được hết mọi chuyện, nhưng nhớ mãi về Độn.
Cả ba quay về thuyền và Nùng Tậu lao vào gia công vảy sấu. Mảnh vảy của Độn tỏa ra hào quang màu bạc. Đó là mảnh vảy mạnh và cứng nhất trong năm mảnh. Nùng Tậu nghĩ rằng chàng sẽ mất gấp đôi thời gian để gia công nó.
Sao dìu Mai Lang Vương lên thuyền, vì chàng bị thương nên không thể bế em được và cả hai phải dùng thuyền nhỏ cùng Quan Lang. Lãm thấy chàng bị thương, chàng ta trắng bệch mặt và rối rít hỏi không ngừng. Mai Lang Vương điềm đạm bảo với Lãm là chàng chỉ bị thương nhẹ, tầm mười đến mười bốn ngày thì sẽ lành. Lãm bực lắm, đứng giáo lý cho chàng một thôi một hồi với ngữ điệu vừa sợ vừa lo.
Sao đưa chàng về phòng, công việc giờ đều bàn giao hết cho Lãm rồi. Sao quyết định sẽ hầu chàng toàn thời gian, đến khi nào vết thương của chàng lành hẳn thì thôi. Thế nên em đến tìm Quan Lang xin nghỉ một thời gian, Sao còn nói thêm rằng Quan Lang có thể trừ lương em tùy thích. Nùng Tậu nghe lời em, mày đùn lại thành một búng giữa trán. Em nghĩ chàng nhỏ mọn như thế ư? Nùng Tậu chẳng buồn nói gì nữa, xua tay cho em lui. Sao cũng không nán lại dài dòng, em ngay lập tức quay về bên Mai Lang Vương.
Trên đường đi, Sao lại giở cổ tay ra xem. Trên tay em bấy giờ đã hình thành hoàn chỉnh một ngôi sao năm cánh rồi. Đó là một ngôi sao đen, rỗng ruột. Nếu đây là hình xăm do em tự vẽ thì quả là một biểu tượng cá tính đẹp đẽ đấy nhưng đáng tiếc, nó xuất hiện không phải do chủ ý của em, thế nên càng nhìn nó, Sao chỉ càng thêm hoang mang mà thôi.
Chẳng hiểu sao nhưng dấu ấn này khiến em cảm nhận được điểm gở. Màu đen của những cánh sao đưa đến cảm giác rờn rợn của cái chết.