Mai Nở Dưới Sao

Quyển 2 - Chương 42: Rời Bỏ

Em vẫn nhớ lời hứa ấy chứ? - Chàng ấn mặt dây to lớn và mát lạnh lên tay em, giữ nguyên một lúc, khiến cho tay hai người tiếp xúc trong chốc lát.

Dừng một chút, chàng lại bi ai hỏi lại - Lời hứa đó chắc không phải là lời đùa hay lời trẻ con đâu, đúng không?"

- o-

Thời gian ì ịch di chuyển được chốc lát thì tiểu đồng của chàng hớt hãi chạy vào. Mai Lang Vương thấy nó đến, chàng bình tĩnh trở lại và chờ nó bẩm báo. Tiểu đồng thì thầm vào tai chàng, rằng ở phía miền Trung vừa xảy ra một vấn đề nghiêm trọng, bệ hạ lệnh chàng đến đó xem xét.

Mai Lang Vương hơi lặng đi một chút nhưng sắc mặt nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm trang. Chàng nhìn vào phòng em, nhìn thật lâu, sau đó cất bước rời đi cùng tiểu đồng. Sao nghe tiếng guốc xa dần, em biết là chàng phải đi làm việc. Hẳn là mọi người sẽ chuẩn bị Lâu thuyền, một chuyến hành trình nữa sắp diễn ra.

Sao ôm tay nải và rời khỏi phòng, Mai Lang Vương vừa ra đến vườn trước thì đã hạ lệnh chuẩn bị thuyền. Mọi người tất bật sắp xếp hành lí, chuẩn bị vật dụng. Sao bỏ tay nải của mình sang một bên, lăng xăng giúp đỡ việc chuẩn bị thuyền cho chàng.

Khi mọi thứ sắp hoàn thành và em đang vận chuyển những vật dụng cuối cùng thì tam vị Hoa Tiên xuất hiện sau lưng em. Sao nhìn các nàng, vẻ mặt các nàng đượm buồn.

Bốn người đi đến hiên nhà nói chuyện, đầu tiên, các nàng ra sức khuyên nhủ em, mong em đừng rời đi. Nhưng Sao rất kiên quyết, một khi em đã kiên quyết thì không gì lay chuyển được cả. Em giống hệt chàng vậy, bởi vì em được một tay chàng nuôi dạy mà.

Các nàng bất lực và rồi rưng rưng. Ưu Liên lướt tay qua khóe mắt, Xích Phượng tấm tức mím môi còn Bạch Sứ thì khóc òa. Ba nàng ôm chầm lấy em, không ngừng thốt lên - Xin lỗi.

- Các chị không nghĩ mọi chuyện lại tồi tệ như vậy! Các chị cứ nghĩ rằng Đào Hoa và em có thể hòa thuận sống bên nhau. - Ưu Liên nức nở nói.

Sao xoa lên lưng nàng, cười khẽ - Tại sao các chị lại phải xin lỗi chứ? Người có lỗi là em. - Sao nhìn xa xăm - Tình yêu thì không thể chia sớt được, nó chỉ dành cho hai người mà thôi. Em đã sai ngay từ đầu vì đặt tình cảm vào người không dành cho mình, em sẽ sửa chữa sai lầm ấy bằng cách tìm quên.

- Sao… - Bạch Sứ run giọng.

Sao mỉm cười - Rồi em sẽ quên được thôi. Em vẫn còn nhỏ mà, vẫn còn nhiều điều chưa hiểu hết. Em nghĩ rằng khi em hiểu được nhiều điều hơn thì em có thể quên được những gì đã qua kia thôi.

Ba nàng lặng người, họ lại ôm chặt lấy em. Xích Phượng xoa đầu em dịu dàng, nói với em rằng hãy viết thư cho các nàng thường xuyên. Ưu Liên thì nghiêm giọng dặn em, bảo là khi nào ổn định tinh thần rồi thì hãy trở về đây thăm các nàng, không cần ở lại lâu, đến vài ngày rồi đi cũng được, nhưng phải về thăm. Đừng có đi biền biệt, các nàng sẽ không tha thứ cho em đâu. Sao cười xòa, hứa với các nàng là sẽ quay về vào một ngày nào đó. Em cũng nhớ các nàng lắm, thỉnh thoảng đương nhiên phải ghé thăm các nàng rồi.

Riêng Bạch Sứ, nàng kéo em qua một bên và trao cho em một tay nải khác, bên trong toàn là những món mà em thích. Biết em ngại Mai Lang Vương, nàng nói ngay - Không phải của Mai Lang đâu, là chị chuẩn bị cho em đấy!

Bạch Sứ vốn hiểu em, nàng gần gũi em nhất, thế nên nàng cũng biết là không cản chân em được. Nàng ôm em vào lòng như người mẹ, cứ dặn đi dặn lại rằng khi nào muốn ăn gì thì cứ gửi thư về cho nàng, nàng sẽ làm cho em. Ra ngoài thì phải giữ gìn sức khỏe, đừng để bị ốm. Có chuyện gì cũng phải kể cho nàng nghe.

Sao cảm kích lắm. Em khóc òa lên như đứa trẻ. Ba nàng cũng xúc động dạt dào, cuối cùng bốn người cứ ôm lấy nhau mà bịn rịn.

Cuộc chia tay của họ chỉ kết thúc sau khi tiểu đồng đến bẩm với Ưu Liên rằng Vương sắp khởi hành. Ba nàng và em cùng đi ra đó tiễn chàng. Khi đến cổng khu lưu trú, họ nhìn thấy Quan Lang đang tựa lưng vào vách tường đợi sẵn. Chàng ta không mang theo gì cả, chỉ có cái thân đó. Nùng Tậu khoanh tay nhìn em, bộ mặt bực dọc, chàng ta chẳng hiểu em làm gì mà lâu lơ lâu lắc.

Năm người đi ra sân trước, Mai Lang Vương và Lãm đang bàn bạc với nhau một số vấn đề. Khi thấy họ xuất hiện, hai chàng hơi dừng lại một chút. Mai Lang Vương dặn nốt công việc với Lãm rồi cùng chàng ta đi đến hội ngộ với mọi người.

- Sao, em đi thật hả? - Lãm trông hai tay nải lớn trên vai em, xót xa tiếc nuối, hỏi một cách níu kéo.

- Vâng ạ. - Sao gật đầu. - Anh hãy giữ gìn sức khỏe. - Em luyến lưu từ biệt chàng.

- Gửi thư cho ta nhé. - Chàng cúi xuống và xoa đầu em - Ta nghe nói em định đi để nghiên cứu và viết sách hả? Có gì cần hỏi thì cứ gửi thư cho ta, đừng bỏ ta ra khỏi vòng liên lạc nhé!

Sao khúc khích cười, đáy mắt ướt nhòa lệ - Anh cứ đùa, sao mà bỏ anh Lãm đẹp trai của em được?

- Ừ. - Lãm cười nhẹ nhõm, đứng thẳng dậy - Vậy là ta vui rồi. Em hãy chăm sóc bản thân thật tốt.

- Vâng. - Sao ngoan ngoãn vâng lời.

Thế rồi tất cả mọi người chợt lùi qua một bên, ngay cả Quan Lang cũng không can thiệp. Mai Lang Vương tiến đến và nhìn em chăm chú. Sao không né tránh chàng nữa, chỉ có điều em vẫn chẳng dám đối mắt với chàng.

Mai Lang Vương cởi dây chuyền ra và đặt lên tay em. Sao ngẩn ngơ nhìn nó và ngẩng phắt lên nhìn chàng. Vẻ mặt chàng thì vẫn khổ sở như vậy, tuy nhiên đã trở nên ẩn nhẫn hơn. Dường như chàng đã suy nghĩ thông suốt, không còn bị nỗi đau trong phút chốc kia che mờ lí trí nữa.

- Em vẫn nhớ lời hứa ấy chứ? - Chàng ấn mặt dây to lớn và mát lạnh lên tay em, giữ nguyên một lúc, khiến cho tay hai người tiếp xúc trong chốc lát.

Dừng một chút, chàng lại bi ai hỏi lại - Lời hứa đó chắc không phải là lời đùa hay lời trẻ con đâu, đúng không?

Sao câm nín, không thể nói gì nữa.

Mai Lang Vương rời tay ra và quay lưng lên thuyền. Chàng không thể nán lại thêm. Sao nhìn theo bóng lưng chàng, một chiếc bóng hiên ngang và anh tuấn với áo dài thêu hoa vờn bay trong gió.

Xung quanh người, cả biển trời hoa mai nở rộ.

Em lau nước mắt, đó là người mà em yêu.

Sao rất muốn thốt lên rằng em yêu chàng, nhưng không thể nói được, em bịt chặt miệng, nhắm chặt mắt, dẫu vậy, hình bóng ấy vẫn cứ hiện lên trong tâm trí em.

Mai Lang Vương lên thuyền thì liền chậm chạp hướng về phía em và nhìn em mãi. Ánh mắt chàng tựa như vầng trăng tan thương, không ngừng bị khói mây mờ lướt qua, khuấy đảo. Chàng cứ nhìn em suốt cho đến khi thuyền khuất, Sao ôm sợi dây vào lòng, tiễn đưa chàng lần cuối.

Đây có lẽ là lần sau cùng em tiễn chàng với trái tim này. Về sau có tiễn chàng đi thì, em chắc chắn sẽ dùng một tâm thế khác, một cảm xúc khác.

Khi thuyền của chàng mất hẳn trong biển mây, Sao mới quay đầu chạy vụt vào nhà chàng. Em nắm chặt sợi dây chuyền, siết nó trong tay nhưng dáng vẻ rất kiên quyết, sợi dây vàng lấp lánh bị cuốn theo cơn gió được tạo ra từ những bước chạy của em.

- Sao! - Ưu Liên ngăn em lại, nàng biết em định làm gì.

- Này. - Nùng Tậu chuyển mắt sang nàng một cách lạnh lẽo.

Ưu Liên không thể làm gì nữa, Quan Lang đã ra mặt rồi. Nàng lại lau tay lên mắt, nàng chẳng muốn Sao và Mai Lang đi đến bước đường này một chút nào.

Bọn trẻ chẳng phải đã quấn quýt bên nhau từ bấy đến nay ư? Chẳng phải chúng đã luôn yêu thương nhau ư? Tại sao chúng lại thành ra như vậy? Rõ ràng cách đây vài tháng, mọi chuyện vẫn còn rất tốt cơ mà?

Bạch Sứ và Xích Phượng đau lòng lắm nhưng gắng an ủi Ưu Liên. Lãm cũng nói vài lời xoa dịu, chàng bảo rằng mọi người nên tôn trọng quyết định của Sao.

Sao chạy vào thư phòng chàng, đặt sợi dây lên bàn làm việc. An bài nó cẩn thận rồi, em một mực quay đi, vừa đi vừa mếu máo. Dẫu vậy, khi ra đến cổng tròn em lại quệt sạch nước mắt và hùng dũng tiến ra ngoài.

Từ nay em sẽ xây dựng tương lai của mình! Nếu em cứ mang theo sợi dây đó thì sẽ chẳng có gì thay đổi cả! Em phải kiên quyết cắt đứt tình cảm đó! Đó là thứ duyên oan nghiệt, chỉ mang lại khổ đau, em không được lưu luyến nó nữa!

Sao đi ra vườn trước và cúi chào Lãm cùng các nàng rồi hướng về Quan Lang, ánh mắt thể hiện quyết tâm cao độ.

Nùng Tậu cười thư thái, chàng gật đầu với những người kia rồi khoanh tay, cất bước. Sao lon ton chạy theo chàng, họ cứ thế rời khỏi Mai Viện.

Bóng họ chìm dần theo bóng chiều.