Chàng ta nói rồi trỏ vào giữa hai cung lông mày của em, nhếch môi - Dấu ấn đó tuy không phải là "ấn tích lũy" của các tiểu đồng nhưng cơ chế hoạt động cũng tương tự vậy. Nó sẽ ghi lại sự chăm chỉ và nghiêm chỉnh của ngươi. Khi ngươi có một hành động sai phạm dù là nhỏ nhất thôi, ấn đó cũng sẽ tự động trừ điểm, ta sẽ căn cứ vào số điểm bị trừ để xử lí tiền công của ngươi."
- o-
Nùng Tậu và Sao đi khỏi vùng Châu Đốc, thẳng tiến đến vùng đất có con cá sấu đầu tiên. Trên đường đi, Quan Lang phổ biến một số thông tin cho em biết, nhờ những thông tin ấy mà Sao hiểu rõ hơn về Thần giới này.
Quan Lang nói rằng, Thần giới Việt thật ra không phải là một không gian phẳng mà là vô vàn các không gian xếp chồng lên nhau. Muốn đi qua những không gian khác nhau thì phải bước qua những cánh cổng thông hành. Để cho em dễ hình dung thì, Nùng Tậu dùng những viên đá chất lên nhau rồi trỏ vào chồng đá đó mà bảo em - Cứ hình dung mỗi viên đá là một vùng đất. Viên đá này kết nối với viên đá kia, chỗ tiếp xúc của chúng chính là cổng thông hành.
Sao không thể tin được vào điều ấy, bởi vì em cứ nghĩ rằng thế giới này chẳng khác biệt gì so với thế giới mà em từng sống. Thậm chí em cũng đã đi qua khá nhiều nơi cùng Mai Lang Vương, em không hề cảm giác không gian bị chia tách mà nó luôn liền mạch như một khối tổng thể.
Nùng Tậu cũng giải đáp thắc mắc này cho em, chàng bảo rằng đó là vì không gian của các vùng đất thường chẳng khác biệt gì với nhau cho lắm, thế nên dù em đã bước qua vùng đất khác, em cũng không cảm nhận được sự chia tách. Tuy nhiên, em không cảm nhận được thì không có nghĩa là sự chia tách ấy không tồn tại. Về nguyên lí, khi đi qua một cổng thông hành thì có nghĩa là em đã bước qua không gian khác rồi. Thuyền bay của em cũng không di chuyển theo đường thẳng như em vẫn nghĩ mà thật ra luôn đi theo lộ trình nhất định, có thể là đường thẳng, có thể là đường xiên, có thể là đường gấp khúc để hướng đến vùng đất mà nó muốn tới.
Chàng ta lấy ví dụ rõ hơn bằng cách trỏ vào viên đá nằm ở cuối chồng đá - Đây là Châu Đốc và Mai Viện.
Sau đó chàng ta lại trỏ vào viên đá nằm ở hàng gần trên cùng - Đây là Văn phủ.
- Như ngươi thấy thì hai nơi này nằm ở hai không gian khác nhau. Thuyền phải di chuyển theo đường gấp khúc để đi qua các vùng đất khác và đến được Văn Phủ với lộ trình ngắn nhất. Thế nhưng có phải ngươi chẳng cảm nhận được gì không? Cảm giác như bản thân đang di chuyển trong không gian liền mạch? Đó là vì sự tác động của thời tiết và khí hậu nhất định của Việt Nam. Dù nằm trong không gian khác nhau nhưng lại có cùng thời tiết, cùng khí hậu và cùng cả dòng chảy thời gian nên ngươi không nhận ra được sự khác biệt thôi.
Khi hai người đang nói đến đó thì cổng thông hành của vùng Tây Nam cũng hiện ra, Nùng Tậu nhìn cổng thông hành ấy rồi lại nhìn em, nói - Đấy, giờ chúng ta đang đi khỏi không gian của vùng đất này để đến không gian của vùng đất khác đây. Chúng ta đi như đang đi trên một chiếc cầu thang vậy. Tuy nhiên vì không gian quá lớn nên ngươi không cảm nhận được độ nghiêng hay độ dốc. Thực chất, chúng ta luôn đi lên hoặc đi xuống thôi, chẳng bao giờ đi trên một mặt phẳng cả.
Sao nghe đến đây thì đã thấu tỏ hoàn toàn, em càng thêm ngỡ ngàng về nơi này. Thần giới quả là một không gian vô cùng vô tận. Nó rộng lớn và phức tạp. Dù mô hình mà Nùng Tậu cho em thấy chỉ có vài viên đá thôi nhưng Sao hiểu rằng, hình dáng thực sự của Thần giới Việt hẳn là đồ sộ và choáng ngợp hơn thế nhiều. Chẳng biết ở đây có tổng cộng bao nhiêu vùng đất, bao nhiêu không gian.
Họ đi qua cổng thông hành của vùng Tây Nam, vậy là em đã hoàn toàn đi xa khỏi không gian của Mai Lang Vương và vùng đất mà chàng giám sát. Nùng Tậu mua một chiếc bè nhỏ để đưa em đi tiếp. Chàng ta không thích ngồi trong thuyền lớn như Mai Lang Vương, Nùng Tậu thích ngồi bè hoặc loại thuyền đơn giản không có mái che. Chàng ta thích gió và nắng.
Sao khúm núm ngồi trên bè của chàng, gió khá lớn và em phải bám chặt lấy mép bè để giữ cho mình không bị bay mất. Nùng Tậu thì trông có vẻ rất thích thú, chàng ta hiên ngang đón gió và cười sảng khoái. Tựa như rằng chàng ta không phải đang ngồi trên một chiếc bè đơn điệu mà là đang ngồi trên bảo tọa uy nghi vậy.
Sau một thời gian ngắn ở cùng Nùng Tậu thì Sao cũng bắt đầu hiểu hơn về con người của chàng ta. Nùng Tậu là một người rất quái đảng. Chàng ta nửa vương giả, nửa lại phóng khoáng bình dị. Đôi khi chàng ta cao ngạo như một vị hoàng tử bước ra từ nhung gấm, đôi khi chàng ta lại hào sảng, giản đơn như một gã lãng tử phiêu bạc.
Ngoài chuyện hầu hạ phải cung kính ra thì những sinh hoạt khác của Nùng Tậu khá là dung dị, không cầu kì. Chàng ta có thể nằm ngủ ở bất cứ đâu, không ngại cùng em đi bộ suốt một quãng đường dài từ Mai Viện đến cổng thông hành. Trên đường, mỗi khi hai người gặp rắc rối gì thì Nùng Tậu cũng đứng ra giải quyết rất suôn sẻ, chàng ta thậm chí còn có thể chế tạo vật dụng, bẫy rập, vũ khí lúc cần thiết. Nùng Tậu không phải là công tử bột như em vẫn nghĩ.
- Con trai Lạc Việt chúng ta không giống bọn thư sinh trói gà không chặt ở phía Bắc đâu. - Nùng Tậu nhếch mép mỗi khi thấy em chăm chú quan sát chàng ta dựng lều bằng tre và lá dừa. - Chúng ta là những thợ săn, chúng ta luôn biết cách sinh tồn ở nơi hoang dã. Tiêu chuẩn để một cô gái Việt chọn chồng cũng là siêng năng, chân thật và khỏe mạnh. Đàn ông chúng ta phải xây nhà và làm những vật dụng trong nhà để phụ nữ nấu nướng dệt lụa. Nếu gã nào không làm được những việc đó thì đừng mong con gái để mắt đến.
- Oa… - Sao nghe chàng nói, không kìm được suýt xoa. Hóa ra tiêu chuẩn chọn chồng của phụ nữ Thần giới lại khắt khe như vậy. Em cũng nghe nói rằng, địa vị của người phụ nữ ở xã hội Thần giới rất cao bởi vì Lạc Việt đi lên từ chế độ mẫu hệ. Trong khi các nước phương Bắc chịu tác động của chế độ phụ hệ thì người Việt ở thời Hùng Vương vẫn rất xem trọng chế độ mẫu hệ. Những người phụ nữ Việt cũng có khí khái riêng, không bị nhốt trong trướng rũ màn che, chịu đủ bao lễ luật hà khắc như phụ nữ ở Thần giới khác.
Khi người chồng qua đời, người vợ Việt sẽ gồng gánh tất cả, thậm chí là thay chồng đánh giặc. Dù phương Bắc luôn muốn dùng tam tòng tứ đức để thuần hóa sự hoang dại bất kham của người con gái Việt nhưng không thể. Trưng Vương vẫn đứng lên và kế đó là Triệu Vương. Biết bao nữ tướng anh hùng đã khai sinh từ vùng đất này.
Họ đi bè đến chiều tối thì dừng lại ở một quán trọ. Đó là một quán trọ lớn, bên trong chia thành từng khu nhà như các phủ thần vậy. Nùng Tậu thuê hẳn một khu nhà để em và chàng nghỉ ngơi. Chàng ta nói rằng sẽ ở đây vài ngày cho nên mới thuê nhà lớn, em hãy tận hưởng thời gian ở đây đi, bởi vì sau khi rời khỏi khu trọ này, chàng ta và em sẽ không dừng chân tại nhà trọ nữa đâu.
Sao không bất ngờ với điều ấy, em hiểu rõ Nùng Tậu, chàng ta ghét nhất chính là bị nhốt trong bốn bức tường. Nùng Tậu thích nghỉ chân ngoài trời, nơi mà chàng ta có thể dựng lều và đốt lửa trại. Lều chàng ta dựng lên thì chỉ dành cho em, Nùng Tậu thường không ngủ ở đó, chàng ta vác võng lên cây mà giăng ngủ, mỗi sáng em đều thấy chàng ta treo lủng lẳng giữa hai ngọn cây như một cái kén nhộng.
Ngay từ khi vừa rời khỏi Mai Viện, em và chàng đã có những thỏa thuận rõ ràng với nhau. Sao đồng ý đi theo Nùng Tậu với điều kiện là chàng ta phải đáp ứng ba yêu cầu của em.
- Thứ nhất, ngài phải trả lương cho em. - Sao kiên định nói.
Nùng Tậu nâng chén rượu, suy tư.
Đề nghị này được em đưa ra sau khi đã nghĩ thông suốt về lời khuyên của Nhã Lang. Sao đã trao đổi thư từ với Nhã Lang trở lại, em cũng kể rõ mọi chuyện và Nhã Lang cảm thấy rất hào hứng với kế hoạch của em. Chàng ta bảo rằng chàng ta rất mong chờ những thông tin thực tế mà em cung cấp, hẳn là sẽ rất thú vị đây. Những quyển sách tư liệu mới của hai người chắc chắn rất đáng để chờ đợi. Tuy nhiên, Nhã Lang cũng khuyên em rằng đừng làm việc không công cho Quan Lang bởi vì điều đó rất thiệt thòi cho em. Trong chuyện này người cần đến em là chàng ta. Vì thế, không có lí do gì em phải hầu hạ chàng ta như một tì nữ mà lại chẳng nhận được một đồng công nào.
Hơn nữa, Nùng Tậu không giống như Mai Lang Vương, yêu thương và nâng niu em chân thành. Nùng Tậu chỉ lợi dụng em để thỏa mong ước được chu du thiên hạ của chàng ta thôi. Chàng ta xem em là công cụ hoặc như một kẻ hầu hạ, tháp tùng. Em đừng mong chờ gì ở chàng ta cả.
Sao quán triệt lời khuyên này của Nhã Lang. Em cảm thấy Nhã Lang rất sắc bén. Chàng nói trúng phóc con người của Nùng Tậu dù chưa hề tiếp xúc qua với chàng ta lần nào. Em hiểu rõ mà, cũng như Nhã Lang, em phân biệt rất rạch ròi mối quan hệ giữa em và Mai Lang và giữa em và Nùng Tậu. Em với Mai Lang là mối quan hệ tình cảm, ân nghĩa còn em và Nùng Tậu thì là mối quan hệ hợp tác, hai bên cùng có lợi.
Chính vì vậy, em không ngại ra điều kiện và đòi lương. Em rời khỏi Mai Viện là để tự lập chứ không phải là để cắt đứt sự phụ thuộc này rồi lại dính vào sự phụ thuộc khác. Em sẽ phục vụ Quan Lang hết lòng và nhận lại tiền công xứng đáng. Em sẽ xem việc phục vụ chàng ta như công việc đầu đời.
Nùng Tậu không từ chối yêu cầu này của em, chàng là Quan Lang, hiển nhiên không túng quẫn đến mức ép việc một tì nữ. Vả lại chàng cũng muốn sòng phẳng để sau này không phải rắc rối nhiều. Nùng Tậu sẵn sàng trả lương, trả tiền thưởng hằng năm và cả trợ cấp riêng cho em, tổng số tiền đó, chàng đồng ý trả cho em ba mươi viên ngọc trai một năm. Thậm chí, nếu em làm chàng hài lòng, chàng còn có thể cao hứng thưởng thêm. Tiền thưởng có thể dao động từ mười đến năm mươi viên ngọc trai tùy lúc. Nếu em chăm chỉ và thông minh, sau khi kết thúc việc hầu hạ này, em hoàn toàn có thể trở thành một tay nhà giàu.
- Tuy nhiên, có thưởng thì cũng sẽ có phạt. Tiền công càng cao thì trách nhiệm càng nặng nề. - Nùng Tậu liếm mép, lấy đi những giọt rượu nồng vương lại trên khóe môi, cười nguy hiểm.
- Là gì ạ? - Sao cảnh giác.
- Ngươi phải phục vụ ta thật chu đáo ân cần. Kĩ năng phục vụ của ngươi phải đạt tiêu chuẩn của Cổ Loa và tiêu chuẩn riêng của ta. Nếu ngươi vi phạm các tiêu chuẩn, ta sẽ trừ lương ngươi.
Chàng ta nói rồi trỏ vào giữa hai cung lông mày của em, nhếch môi - Dấu ấn đó tuy không phải là "ấn tích lũy" của các tiểu đồng nhưng cơ chế hoạt động cũng tương tự vậy. Nó sẽ ghi lại sự chăm chỉ và nghiêm chỉnh của ngươi. Khi ngươi có một hành động sai phạm dù là nhỏ nhất thôi, ấn đó cũng sẽ tự động trừ điểm, ta sẽ căn cứ vào số điểm bị trừ để xử lí tiền công của ngươi.
Sao lau lau mồ hôi trán.
Tất nhiên, ấn không phải chỉ biết trừ điểm, khi em ngoan ngoãn nó cũng sẽ tích điểm cho em. Nùng Tậu cũng sẽ dựa vào đó để ban thưởng. Hệ thống ấn tích điểm này được áp dụng rộng rãi trong mọi hoạt động ở Thần giới, nhất là lĩnh vực sử dụng lao động. Với sự công tư phân minh và tự động này, chất lượng lao động và phẩm chất của người lao động luôn được đánh giá khách quan nhất. Người sử dụng lao động rất dễ theo dõi và loại bỏ đi những lao động không đạt yêu cầu mà giữ lại những lao động xuất sắc.
- Được ạ. - Sao đồng ý nhưng lại ra điều kiện thứ hai rằng - Em chỉ phục vụ việc cơm nước cho ngài thôi.
- Cái gì?! - Nùng Tậu sừng sộ.
Sao gật đầu, đối đáp rất ung dung - Nếu em trở thành tì nữ của ngài thì em sẽ phải phục vụ ngài tất tần tật mọi thứ ư? Kể cả việc tắm rửa hay những sinh hoạt riêng tư khác? Em không đồng ý đâu, em chỉ phục vụ ngài việc cơm nước thôi, em sẽ hầu hạ ngài ân cần việc ấy, còn những việc khác mong ngài tự lo.
Dừng một chút, em nói thêm - Ngài chỉ cần trả một nửa tiền công ban đầu cho em thôi là được.
Nùng Tậu suy xét lí giải của em và cảm thấy cũng khá hợp lí. Dù sao em cũng là "Vì sao lõi", hơn nữa lại còn là thiếu nữ mười bảy. Em không thể ở gần chàng và phục vụ chàng những sinh hoạt nhạy cảm được, điều đó sẽ gây ra phiền phức không đáng có cho cả hai. Nhỡ đâu sau này, em không đi lấy chồng được lại về bắt vạ chàng thì toi đời chàng.
Chàng không muốn gặp phiền phức với nhỏ xấu xí như em.