Mạn Thiên Quá Hải

Chương 11: Tình địch

Thiên Hành biết mình nói hớ nên cười ha hả nói:

- Ông toàn nghĩ xấu cho người khác. Ý tôi nói là không thắng được ông nên tôi cũng miễn cưỡng thủ hòa được, không đến nỗi chết trong tay hắn. Ông cũng biết mặc dù võ công tôi không bằng ông nhưng khinh công thì ông không thể so với tôi nên tôi mới nói không đáng lo đó mà. Bớt giận, bớt giận đi ha. Ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng trà cho hạ hỏa đi hả!

Lão Hồng bỗng dưng bật cười ha hả:

- Haha, tôi ghẹo ông thôi chứ tôi cũng không đánh thắng được ông, ông trơn tuột như lươn đánh ông mắc công phí sức chứ được tích sự gì.

Văn Toàn cũng tủm tỉm cười góp chuyện:

- Đối chiến với Hành đại ca coi như đệ đây cũng thúc thủ vô sách, không thể phát huy sở trường của mình được, không biết đến khi nào mới có thể thi triển tuyệt học của mình trên người Hành đại ca nữa.

Nghe hắn nói thế hai người Lão Hồng và Thiên Hành bất chợt lạnh sống lưng, vô thức nhích chiếc ghế mình đang ngồi xích ra xa Văn Toàn, làm như sợ hắn chụp trúng. Nói gì thì nói môn Phân Thân Thác Cốt Thủ và Cầm Nã Thủ của Văn Toàn là môn triệt tiêu chiến lực của địch hiệu quả nhất, thử tưởng tượng xem, một thân nội công đăng phong tạo cực nhưng tay chân bị lặt lìa lặt lọi thì thi triển kiểu gì?

Lão Hồng tằng hắng mấy tiếng:

- Bé Toàn à, nghe lời anh, nhớ để đức cho con cháu!

Văn Toàn mỉm cười, nói:

- Dạ, em sẽ tiết chế ạ!

Lão Hồng và Thiên Hành nhìn nhau, hai người như ngầm nói: “ nhìn mặt nó kìa, trông giống như đang đổ nước lên đầu vịt vậy!”

Lão Hồng hình như sực nhớ điều gì, nhìn Thiên Hành cười tủm tỉm, kiểu như vui khi thấy người khác gặp họa vậy, hắn nói:

- Trong hai người thì ông nên cẩn thận tay Nguyễn Văn Công.

Thiên Hành lơ đễnh, vừa gắp đồ ăn vừa hỏi:

- Tại sao?

- Vì hắn là tình địch của ông. – nói xong thì lão Hồng cười hắc hắc.

- Tình địch? Hắn biết Lê.. à mà tôi đã có ý trung nhân đâu?

- Hắn thích Đoan Hạ Công Chúa. – Lão Hồng trả lời.

Thiên Hành thở phào:

- Thì ra là thế. Mà tôi với công chúa chỉ là bạn bè thôi, yêu đương gì mà tình với chả địch.

Văn Toàn bỗng xen vào:

- À, thì ra Hành đại ca không thích làm phò mã, đại ca thích làm rể nhà họ Lê.

- Họ Lê, họ Lê nào, à đúng rồi hồi nãy ông có nhắc đến Lê gì đó, khai mau, dụ dỗ con gái người ta bao lâu rồi, thành khẩn thì còn nhận được sự khoan hồng của pháp luật, nếu không thì bản quan sẽ dụng hình. Người đâu à không gia sư Toàn, lấy bút mực ghi chép lại lời khai của bị cáo để trình lên Đại Lý Tự - Lão Hồng bỗng thấy hứng thú, còn diễn trò như đang xử án ở công đường.

Văn Toàn cũng hùa theo:

- Dạ, đại nhân.

Thiên Hành cũng gia nhập đoàn hát:

- Dạ bẩm đại nhân, tiểu dân bị oan mà.

Sau đó cả ba cùng cười ha hả.

Lại sau đó, chẳng ai nói gì mà ngậm miệng lại. Bỗng dưng họ lại thấy có lỗi, có lỗi với người đã khuất. Ai nấy đều trở nên nặng nề. Im lặng một lúc thì lão Hồng bỗng đập bàn quát lớn:

- Lão tử phải lôi đầu tên khốn kiếp sát hại lão Hữu cắt đầu hắn tế vong linh của lão Hữu.

Thiên Hành bỗng nhắc nhở:

- Chuyện chém giết nên để bọn tôi. Ông là quan, không nên dụng tư hình. Tôi sẽ móc hắn ra.

- Hừ! Tôi sẽ dùng cách của quan để tiếp đãi hắn nếu chúng ta lôi hắn ra được. Ông yên tâm, kết cục của hắn chỉ có một thôi. Vạn kiếp bất phục. - Lão Hồng đáp.

Lúc đó ở Lý Phủ.

Trong Lý phủ, Lý Hồng Phương ở trong một khu biệt lập, nơi đây trừ khách quý hoặc những ai được hắn cho phép mới được bước vào.

Trước cửa phòng Lý Hồng Phương có một khoảng sân nhỏ, khoảng sân đó là nơi để lão thư giản. Giống như những người già khác, lão cũng có thú vui của người già đó là chơi cây cảnh. Trước sân nhỏ này lão trưng bày những chậu cây mà lão yêu quý nhất. Ngay góc sân là một hòn giả sơn được chế tác khá tinh xảo, như một ngọn núi thực thụ, cái gì cần có điều có, những thứ không có cũng đã có, đó là bóng một người áo đen nhỏ thó đang đứng ngắm ngọn giả sơn đó.

Lý Hồng Phương bước vào khu biệt viện của mình, lão không cảm thấy bất ngờ khi có một người lạ ở trong biệt viện của mình, lão bước tới khúm núm cúi đầu chào người áo đen. Một người cao lớn như lão lại cúi chào một người nhỏ thó như người mặc đồ đen, cảnh đó thật quái dị, nhưng lão lại không thấy quái dị chút nào vì người nhỏ thó trước mặt có thể dễ dàng đưa lão vào chỗ chết nếu lão dám đối mặt, lão đã từng thử rồi.

Cách đây một tháng, cũng một đêm tối như thế này, lão vừa về biệt viện thì cũng thấy một bóng đen đang đứng trước hòn giả sơn, chỉ khác một chỗ là thay vì lão khúm núm cúi chào như vừa rồi thì lão lập tức phóng tới ra sát chiêu sau khi bất ngờ vì có người dám tiến vào biệt viện của lão.

Lão tung ra mười chiêu nhưng vẫn chưa chạm được vào chéo áo của đối thủ, lão bắt đầu cảm thấy không xong, sau năm chiêu nữa lão cảm thấy hoảng hốt. Lão mím môi mím lợi tấn công nhưng địch thủ vẫn nhẹ nhàng tránh khỏi, lão cảm thấy mình không thể nào thắng được đối thủ này, lão bắt đầu hoảng sợ. Lão tưởng tượng, một người vô thanh vô tức xuất hiện trong biệt viện của mình, có thể nhẹ nhàng tránh khỏi tuyệt chiêu của mình vậy nếu lúc mình ngủ người này bỗng xuất hiện bên giường mình thì sao? Trong lúc suy nghĩ thì lão bỗng nghe soảng một tiếng, gần như đồng thời lúc đó lão thấy yết hầu mình bỗng dưng mát lạnh, một lưỡi nhuyễn kiếm chỉa thẳng vào yết hầu lão.

Nhuyễn kiếm chưa bao giờ được dùng để đâm trực tiếp cả, vì nó quá mềm. Nhưng Lý Hồng Phương tin chắc rằng chỉ cần mình nhúc nhích thì trên cổ mình sẽ có ngay một lỗ thủng nên lão đứng im, thậm chí nuốt nước miếng lão cũng không dám.

Lão không phải là người mới bước chân ra giang hồ, lão đã trải qua hơn trăm trận chiến, nhưng chưa có đối thủ nào gây cho lão nỗi khiếp sợ như người trước mặt. Người có thể giết được lão không phải không có thậm chí là có nhiều nhưng ít ra cũng phải qua lại năm ba chục chiêu rồi mới có thể hạ được lão còn người chỉ cần một chiêu mà có thể đưa lão vào tử lộ thì đây là lần đầu lão gặp.

Cũng may là người này không phải đến để lấy mạng lão mà muốn lão làm việc cho hắn, và nhiệm vụ đầu tiên sau một tháng trời gặp mặt là thử trình độ võ công của Lý Thiên Hành, nếu được thì lấy luôn mạng của chàng.

Người áo đen hỏi:

- Hình như các ngươi không hạ thủ được hả?

- Dạ vâng, bọn tiểu nhân không có cơ hội.

- Sao?

Lý Thiên Hành bắt đầu kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.

Người áo đen thở hắt ra:

- Không ngờ tên tiểu tử này lợi hại đến vậy, cho dù có luyện võ từ trong bụng mẹ cũng không thể nào có được nội công hùng hậu cỡ đó, kì lạ là làm như hắn từ dưới đất chui lên vậy, không có bất kỳ tin tức gì về thân thế và sư thừa cả, chỉ biết mỗi cái biệt danh Tam công tử do lúc hắn quá chén mà để lộ ra thôi.

Lý Hồng Phương cũng đưa ra nhận định:

- Theo tiểu nhân biết thì hiện tại không có một thế gia nào họ Lý cả. Họ Lý sau khi nhà Trần lên nắm quyền thì hầu như đã cải họ hết và từ đó đến nay không còn nghe nhắc đến nữa. Có khi nào hắn đến từ Cao Ly hoặc có thể hắn là Thanh nhân?

- Thôi bỏ đi, chuyện của hắn ta sẽ xử lý, bất kể là bọn hái sâm hay là Thanh nhân thì cũng chỉ có một con đường chờ hắn thôi. Ngươi có thêm nhiệm vụ mới đây, tuyển chọn những tên có năng lực, ta muốn thâu tóm võ lâm, lúc đó sẽ cần rất nhiều nhân thủ ngươi đi thu xếp đi.

Lý Hồng Phương nghe mà giật mình, thâu tóm võ lâm, nghe thật hay, trước giờ không phải không có người có ý tưởng này nhưng cũng chỉ là ý tưởng, vì đơn giản bọn giang hồ võ lâm là bọn cứng đầu. Có thể đứng đằng sau thao túng một môn phái như người áo đen này đang thao túng Kình Sa Bang, nhưng để thao túng cả võ lâm thì quên đi. Ở đây không phải là vấn đề võ công cao hay thấp mà bọn giang hồ chính là bọn vô pháp vô thiên, bọn hắn có thể thua rồi phủi đít mà đi nơi khác chứ bắt bọn họ thần phục thì khó hơn lên trời. Nghĩ đến đó Lý Hồng Phương buộc miệng:

- Tiểu nhân e là không được, bọn giang hồ võ lâm đầu còn cứng hơn đá chỉ sợ họ không phục.

- Ta có biện pháp của ta, còn nếu không nghe lời thì ta sẽ cho hắn vĩnh viễn không nghe bất kỳ ai nói nữa. Việc của ngươi là tuân thủ mệnh lệnh. Ngươi đi thu xếp đi.

Lý Hồng Phương sợ hãi cúi đầu nhận lệnh. Khi hắn ngẩng đầu lên thì không còn thấy bóng dáng người áo đen ở đâu nữa.

* * *

Phía bên tửu lâu ba người Lý Thiên Hành cũng đã giải tán, ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, tâm trạng ai nấy đều nặng nề nghĩ đến cái chết không minh bạch của Lê Trung Hữu nên cũng không thể tiếp tục tếu táo nữa mà ai nấy đều đi lo việc của mình, sử dụng mọi nguồn lực và phương pháp để điều tra về cái chết của bạn mình.

Thiên Hành vừa đi vừa suy nghĩ đến những việc cần làm tiếp theo, chàng đang đi về khách sạn của mình.

Bỗng dưng chàng dừng cước bộ, vì phía trước có một người đang cản đường.

Kẻ cản đường mặc một bộ áo chẽn ngũ thân màu trắng, dưới eo thắt đai lưng cũng màu trắng, dưới chân đi đôi hài cũng màu trắng nốt. Hắn đang đứng khoanh tay lại, trong lòng ngực đang ôm một cây kiếm, cũng may cây kiếm này màu đen. Khi Thiên Hành dừng chân thì hắn cũng lên tiếng:

Lý Thiên Hành?

Đúng là tại hạ. Các hạ là..? - Thiên Hành hỏi lại.

Người cản đường đáp:

Nguyễn Văn Công.

Đây là “tình địch” của hắn theo lời của Trần Văn Hồng sao? Tới cũng lẹ quá nha! Thiên Hành cười khổ hỏi:

Các hạ đang đợi tại hạ?

Phải. - Nguyễn Văn Công đáp.

Để làm gì? - Thiên Hành thắc mắc.

Giết ngươi.

Thiên Hành trố mắt, hỏi:

Hình như chúng ta không hề có khúc mắc gì cả, tại sao các hạ lại muốn giết tại hạ?

Cẩm y vệ giết người không cần lý do.

Đúng vậy, Cẩm Y Vệ là đội thân binh của nhà vua, là cơ quan nằm ngoài lục bộ, họ chỉ nghe lệnh vua đôi khi không cần thông qua xét hỏi mà trực tiếp bắt giữ người, nếu chống cự có thể giết trước tâu sau, thậm chí trong quá khứ họ cũng đã bắt qua không ít vị quan to trong triều mà không cần thông qua Hình Bộ.

Nhưng các hạ hôm nay không mặc quan phục, nếu giết tại hạ thì không khỏi bị người ta nói là lấy công chế tư. - Thiên Hành bình tĩnh nói.

Người cản đường vẫn lạnh nhạt nói:

Chuyện đó không cần ngươi quan tâm.

Thật ra, hắn chỉ cần mặc vào quan phục của Cẩm Y Vệ, nói là Phúc Tuy Công không vừa mắt chuyện Thiên Hành đi lại với Đoan Hạ công chúa là có thể dễ dàng giải thích nhưng hắn không muốn thế. Hắn muốn người ta biết hay chính xác hơn là để Thiên Hành biết rằng hắn giết Thiên Hành là vấn đề cá nhân, nhưng do thân trong Cẩm Y Vệ đã lâu nên hình thành tính cách cao cao tại thượng, hay lôi danh Cẩm Y Vệ ra làm việc nên hắn buộc miệng nói lên câu “Cẩm Y Vệ giết người không cần lý do” trên thôi.

Thiên Hành thở dài, nói:

Chuyện sống chết của tại hạ, làm sao tại hạ lại không quan tâm được cơ chứ?

Người cản đường có vẻ không còn kiên nhẫn nói qua nói lại nữa, hắn nói:

Lấy binh khí của ngươi ra.

Ai da, tại hạ là người dân lương thiện, đâu phải là bọn đầu trộm đuôi cướp đâu mà lúc nào cũng vác theo binh khí. Với lại cho dù tại hạ không có binh khí thì các hạ cũng chưa chắc gì giết được tại hạ. Bởi vì...

Nguyễn Văn Công có vẻ như đã mất hết kiên nhẫn, không đợi Thiên Hành nói hết câu, hắn quát lớn:

Vậy để xem ta có giết được ngươi không!

Khi nói đến chữ giết thì hắn rút kiếm. Hắn đang bồng kiếm, chuôi kiếm đang nằm ngang mặt hắn nhưng khi hắn nói đến chữ “có” thì tay hắn thả ra, thanh kiếm rơi xuống, khi đến chữ “giết” thì chuôi kiếm đã rơi gần ngang eo, tay phải hắn chộp lấy chuôi kiếm rút ra phóng tới chỗ Thiên Hành đang đứng. Một ánh kiếm như cầu vồng nối liền chỗ hắn đứng đến chỗ của Thiên Hành.

Khoảng cách giữa Nguyễn Văn Công và Thiên Hành tầm hai trượng, nhưng thời gian hắn phóng tới thì chỉ cách nhau có hai chữ, khi chữ không thốt ra thì mũi kiếm đã đến trước mặt của Thiên Hành.