Mạn Thiên Quá Hải

Chương 12: Lại có người chết

Nguyễn Văn Công tưởng chừng như kiếm mình sẽ điểm một lỗ máu trên mặt của Thiên Hành nhưng lúc đó thân hình của Thiên Hành bỗng tà tà lướt về phía sau giống như một chiếc lá bị kình phong của chiêu kiếm thổi bay đi vậy. Khi hết đà bay thì chân của Thiên Hành nhún xuống một cái bay tuốt ra đằng sau, lúc này Thiên Hành mới nói tiếp câu nói của mình:

Bởi vì khinh công của các hạ không bằng tại hạ.

Nguyễn Văn Công cũng không nói không rằng, dậm chân phóng theo. Có vẻ hắn không thích nói nhiều, thấy kẻ địch chạy thì phóng theo thôi không buông ra những câu vô nghĩa như “tên kia, đứng lại” hoặc đại loại thế.

Thiên Hành không phải sợ kiếm pháp của Nguyễn Văn Công, chàng chỉ thấy cuộc chém giết này thật vô nghĩa, chàng chỉ xem Đoan Hạ như là một người bạn khác phái thôi, chả có tơ tưởng gì, nếu nói tơ tưởng thì chàng nghiêng về Lê Nhã Yên hơn. Mặc dù chàng biết Đoan Hạ trước, cũng có nhiều kỉ niệm với nàng nhưng không hiểu sao nếu nói về tình yêu trai gái lại không có chút ái vị nào. Tình cảm thật là khó nói.

Hai người một chạy một đuổi, thoáng chốc đã chạy ra khỏi thành. Thành của Đại Nam trước giờ vẫn được xây khá thấp. Đại Việt đánh nhau rất giỏi nhưng thủ thành thì dở tệ, không biết là do không đặt nặng việc thủ thành nên tường thành xây rất thấp hay do vì xây tường thành thấp mà không thể thủ thành. Thiên Hành chỉ phóng một cái là đã ra khỏi thành, chàng ngoái lại đằng sau thì thấy Nguyễn Văn Công vẫn bám riết không bỏ, lòng lắc đầu cười khổ, cái tên này sao mà bám dai như đỉa đói.

Thiên Hành phóng về khu rừng gần đó, chàng tính lợi dụng khu này để cắt cái đuôi đằng sau, nhưng vào được một đoạn thì chàng dừng lại.

Rừng không phải là rừng nguyên sinh nên cây cối cũng khá là thưa thớt, thỉnh thoảng lại có vài khoảng trống và Thiên Hành đang đứng ở trong khoảng trống đó. Dưới ánh trăng yếu ớt, chàng thấy có một người đang nằm giữa khoảng trống. Thiên Hành nhìn quanh, chàng phát hiện có dấu vết chiến đấu, vậy chắc chắn người này không phải thấy trong phòng nóng nực mà ra đây nằm ngủ cho thoáng mát rồi.

Thiên Hành bất chấp có một tên điên đang bám theo phía sau, chàng tiến đến “người” đang nằm ở đó. Khi đến gần, vẻ mặt của Thiên Hành hiện lên vẻ bất ngờ, chàng không ngờ người nằm đó là Trần Hữu Tắc, chưởng môn Sơn Long quyền phái, mũi và miệng người đó có máu chảy ra. Chàng bước nhanh tới sờ vào động mạch cảnh trên cổ của nạn nhân, sau đó chàng thở dài, nạn nhân chết chưa lâu có thể nói là vừa chết tức thì vì không còn mạch đập nhưng thân nhiệt còn khá ấm.

Ngay lúc đó, Thiên Hành bỗng nghiêng người sang phải, sau đó thân thể như chiếc lá tà tà lướt sang bên phải, khi hết đà thì thân hình chàng đã đứng thẳng, chàng bực mình quát:

Ngươi không thấy có án mạng ngay trước mặt hay sao mà còn đánh đánh giết giết? Ông ta vừa chết không lâu bây giờ chúng ta tỏa ra đi tìm thì rất có cơ hội bắt được hung thủ.

Hừ, đó không phải là chuyện của ngươi. - Nguyễn Văn Công đáp.

Không phải chuyện của ta nhưng ít nhất đó cũng là chuyện của ngươi không phải ngươi là Cẩm Y Vệ sao? - Thiên Hành hỏi lại.

Nguyễn Văn Công vẫn không nhìn đến thi thể, hai mắt hắn như đang khóa chặt Thiên Hành, lạnh nhạt đáp:

Cẩm Y Vệ chịu trách nhiệm bảo vệ hoàng cung, nghe lệnh trực tiếp từ hoàng thượng, điều tra bắt bớ không phải là việc của bọn ta, với lại, biết đâu chính ngươi là hung thủ.

Thiên Hành đang bực mình vì tên điên không phân biệt nặng nhẹ này, lại nghe hắn đổ chậu phân lên người thì nộ khí xung thiên, chàng gằn từng tiếng:

Được. Ngươi muốn lấy mạng ta phải không, vậy để ta xem đệ nhất cao thủ đại nội có bao nhiêu cân lượng.

Nguyễn Văn Công nhếch mép lên cười khẩy, nói:

Đủ lấy cái đầu ngươi thôi. Đừng nói ta khi dễ ngươi, rút binh khí của ngươi ra.

Ta không cần vũ khí cũng đánh cho ngươi răng rơi đầy đất. - Nói xong thì Thiên Hành xông tới.

Nguyễn Văn Công cũng hét lên một tiếng sử dụng chiêu Long Phụng Nhất Tiễn trong Phong Lôi Kiếm Pháp, cả người và kiếm cùng phóng tới, mũi kiếm hướng thẳng ngực Thiên Hành, nếu chàng vẫn như cũ lao tới thì trên ngực chàng chắc chắn sẽ có một cái lỗ.

Thiên Hành làm như không thấy, thân hình vẫn tiếp tục phóng tới nhưng tay trái bỗng thò ra, chàng co ngón giữa búng vào mũi kiếm một cái làm đường kiếm chệch đi, tay phải nắm thành quyền đấm thẳng vào mặt Nguyễn Văn Công.

Nguyễn Văn Công thấy thế thì tay trái đang bấm kiếm quyết che trước mặt liền bung ra thành trảo hòng chụp tay phải của Thiên Hành, đồng thời đầu nghiêng sang bên phải. Nguyễn Văn Công phản ứng cũng khá mau lẹ chứng tỏ bản thân cũng đã kinh bách chiến, tuy nhiên quyền đầu của Thiên Hành như có mắt, đang đấm thẳng thì lại lệch sang một tý, mục tiêu vẫn là cái mặt của Nguyễn Văn Công.

Tay đệ nhất cao thủ đại nội thấy không thể biến chiêu kịp thì quyết định dùng phần cứng nhất trên đầu của mình là trán để đối với quyền đầu của Thiên Hành. Thiên Hành xoay cổ tay phải, mu bàn tay đang úp xuống như cú đấm thông thường thì bỗng lật lại thành cú đấm móc, vị trí của quyền đầu liền lệch đi một tý, thay vì đấm vào trán của Nguyễn Văn Công thì bây giờ lại đấm trúng mắt trái của hắn.

Binh một cái, tay cao thủ đại nội này trúng quyền bay ngược ra sau. Thiên Hành thừa thắng truy kích. Nguyễn Văn Công cũng là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hắn lộn ngược người lại, nghe tiếng gió liền biết Thiên Hành đang phóng tới tấn công, hắn liền huơ kiếm phòng thủ. Nghĩ cũng ngược đời, người dùng tay không thì đang tấn công, kẻ đang cầm kiếm thì phòng thủ. Thật ra thì không thể nói Nguyễn Văn Công chết nhát được, bất kể ai khi trúng một quyền ngay mắt thì đầu óc đều choáng váng, việc đầu tiên cần làm là lập tức phòng thủ đề phòng địch tập kích, cho đến khi đầu óc hoàn toàn ổn định mới đưa ra đối sách tiếp theo.

Ánh kiếm loang loáng khiến Thiên Hành cũng phải dừng thế công, dù sao chàng cũng chưa luyện được môn kim cang bất hoại thân, mà chàng cũng không biết có ai đã luyện được môn công phu trong truyền thuyết này hay không. Kim chung tráo hay Thiết Bố Sam thì không phải là kim cang bất hoại mặc dù được gọi là đao thương bất nhập. Cái gọi là đao thương bất nhập là khi biết vị trí bị tấn công chỗ nào liền vận khí tập trung nội lực vào chỗ đó khiến cho chỗ đó được bảo vệ, nhưng cũng có giới hạn của nó, nếu công lực của đối thủ cao hơn thì có thể phá vỡ tầng bảo hộ này. Thiên Hành cũng không luyện Kim Chung Tráo hoặc Thiết Bố Sam vì đây là những môn Đồng Tử Công, chàng không muốn mãi là đồng tử.

Không thể không dành lời khen cho Nguyễn Văn Công, hắn lâm nguy bất loạn, múa kiếm phòng thủ đến giọt nước cũng không lọt. Tuy nhiên, cho dù vậy vẫn có sơ hở, cái sơ hở dễ thấy nhất là lúc chuyển tiếp giữa hai chiêu liền nhau, đối với bất kì ai cũng có sơ hở này, và Thiên Hành đang đợi cái sơ hở đó.

Nguyễn Văn Công cũng biết điều này, nhưng cũng hết cách, chỉ cầu mong Thiên Hành không kịp tận dụng sơ hở này thôi.

Rốt cục Thiên Hành cũng động. Vẫn là chiêu thức cũ, tay trái đưa ra búng vào mũi kiếm mở đường cho quyền phải đánh tới. Lần này Nguyễn Văn Công không phòng thủ mà dùng chiêu vây Ngụy cứu Triệu, tay trái ra chiêu Độc Xà Xuất Động xỉa thẳng vào mắt của Thiên Hành. Chiêu này khá hữu hiệu, tay phải của Thiên Hành đành biến quyền thành trảo chụp ngay cánh tay trái của Nguyễn Văn Công. Tuy nhiên, Nguyễn Văn Công có vẻ đã quên một chuyện là Thiên Hành còn tay trái, nếu Nguyễn Văn Công không sử dụng kiếm thì tay phải của hắn hoàn toàn có thể đỡ đòn tay trái của Thiên Hành, tiếc rằng hắn đang sử dụng kiếm. Đây là thói quen cố hữu của kiếm khách, kiếm luôn luôn phải nắm trong tay, kiếm còn người còn, kiếm mất người vong, bởi vậy đối với người sử dụng đao hay kiếm nếu để đối phương áp sát thì cực kì nguy hiểm.

Kết quả có thể đoán được, Nguyễn Văn Công lại trúng một quyền vào mắt phải. Tên này được một cái là khá dứt khoát, trong khi bị đánh bay về sau hắn chống kiếm xuống đất dùng mũi kiếm hất một mớt đất cát lẫn lá khô dưới đất vào mặt của Thiên Hành và mượn đà phóng thẳng về phía sau dong mất. Khi phóng đi hắn còn chửi lại:

Cái quân vô lại, vô liêm sỉ, cứ nhằm mắt ta mà đánh là thế nào? Thù này không báo, ta thề chẳng làm người!

Thiên Hành cũng phóng đi, không phải đi về khách sạn mà đi tìm Trần Văn Hồng. Trần Văn Hồng ít nhiều gì cũng là quan Ngũ phẩm nên hắn cũng có một biệt viện của riêng mình và biệt viện này Thiên Hành cũng từng ghé vài lần. Khi Thiên Hành tới thì lão Hồng vẫn chưa đi ngủ, chàng nói sơ qua sự tình nhưng lại không nói chuyện đánh nhau với Nguyễn Văn Công. Đợi lão Hồng mặc vào bộ quan phục, sau đó cả hai người đến Án Sát Sứ Ty để kêu thêm nhân thủ rồi mới quay lại hiện trường vụ án. Trên đường đi thì lão Hồng lầm bà lầm bầm không thôi, hắn cứ nói mãi cái gì mà dưới chân thiên tử mà bọn tặc tử dám hoành hành.

Hiện trường vẫn như cũ, tên hung thủ có vẻ đã bỏ đi mất dạng, không có dự tính tiêu hủy hiện trường. Thiên Hành đã xem xét sơ qua trước đó nên chàng cũng không muốn tài lanh làm luôn công việc điều tra của quan phủ.

Sau khi nghe báo cáo của thuộc hạ, lão Hồng bước tới hỏi Thiên Hành:

Ông có phát hiện gì không?

Thủ pháp gây án gần giống như vụ của lão Hữu. - Thiên Hành đáp.

Lão Hồng hỏi tiếp:

Ông cho rằng là do một người làm?

Thiên Hành nói:

Rất có thể.

Lão Hồng thắc mắc:

Hiện trường của lão Hữu rất gọn gàng, sạch sẽ, còn ở đây dấu vết chiến đấu khá rõ ràng, tại sao ông lại cho là cùng một người làm.

Thiên Hành trả lời:

Ông quên là lão Hữu bị trúng độc à? Hơn nữa, nạn nhân lần này là ai?

Trần Văn Hồng trả lời:

Trần Hữu Tắc, chưởng môn phái Sơn Long Quyền.

Ông thấy vết thương trí mạng là gì? - Thiên Hành lại hỏi tiếp.

Lão Hồng trả lời:

Một quyền ngay ngực, vị trí ngay trái tim. - Lão Hồng trả lời xong chợt a lên một tiếng nói tiếp - Hung thủ sử dụng Toái Tâm Quyền, tuyệt kỹ thành danh của Trần Hữu Tắc để giết chết lão.

Thiên Hành trầm ngâm đáp:

Chỉ giống thôi, chỉ được hình không được ý. Đây là hung thủ cố ý, cũng chính vì muốn cho người ta thấy rằng hắn đã dùng chiêu gậy ông đập lưng ông để giết chết nạn nhân. Ông không thấy giống cách hung thủ giết chết lão Hữu sao?

Cũng có vẻ giống, nhưng tại sao ông lại cho rằng là cùng một người? - Trần Văn Hồng hỏi.

Ông xem lại vết thương trí mạng của nạn đi.

Lão Hồng bước lại thi thể, nhìn tới nhìn lui rồi nói:

Tôi coi nãy giờ cũng chỉ thấy là một dấu quyền thôi không có gì đặc biệt.

Thiên Hành cũng bước tới nói:

Ông lấy quyền của mình ướm thử xem.

Lão Hồng nghe theo, ướm quyền đầu của mình vào vết thương của nạn nhân rồi kêu lên:

Ồ, dấu quyền nhỏ hơn bình thường. Hung thủ là một người nhỏ con, giống như giả định của ông về hung thủ trong vụ của lão Hữu. Nhưng tại sao hung thủ lại làm vậy?

Thiên Hành lắc đầu nói:

Tôi cũng không biết. Có lẽ là đánh lạc hướng, hoặc là hung thủ muốn thị uy.

Lão Hồng nói:

Tôi không nghĩ là thị uy đâu. Ông xem, dấu vết chiến đấu rõ ràng, chứng tỏ hung thủ và nạn nhân giao đấu cũng hơn trăm hiệp, như vậy võ công của hắn cũng tầm tầm như chưởng môn Sơn Long Quyền thôi.

Cái đó cũng không chắc, vì hắn phải dùng quyền để đấu với Trần Hữu Tắc, có thể đây không phải là sở trường của hắn. Dùng sở đoản của mình mà có thể chiến thắng sở trường của một vị chưởng môn quyền thuật thì võ công của kẻ này không thể khinh thường được. Hơn nữa theo tôi thấy thì khinh công của kẻ này khá cao, ông nhìn xem, chỉ có dấu chân của Trần Hữu Tắc là rõ ràng còn của hắn khá mờ nhạt.

Có thể do hắn nhỏ người nên nhẹ cân thì sao? - Lão Hồng vặn lại.

Ừ, cũng có thể, cơ mà nhẹ không phải là khinh chứ là gì? Haha. - Thiên Hành cũng thấy câu nói của mình thú vị thì cười lên một tiếng.

Lão Hồng cũng gật gật đầu:

Đúng. Đúng.

Sau đó thì lão Hồng cũng phân phó cho thuộc hạ, một mặt mang thi thể của nạn nhân về nha môn, mặt khác thông báo cho Sơn Long Quyền phái, kế tiếp là điều tra những cao thủ võ lâm có thân hình nhỏ bé ở kinh thành, sẵn tiện điều tra những cửa hàng bán dược liệu hoặc tinh dầu nào có mùi khuynh diệp và hà thủ ô. Bọn thuộc hạ đồng loạt bẩm dạ rồi cả bọn ai làm việc nấy, Thiên Hành cũng trở về khách sạn, kết thúc một ngày có quá nhiều chuyện.