Mạn Thiên Quá Hải

Chương 2: Kì quái

Thiên Hành đã đến Phú Xuân, việc đầu tiên chàng làm là kiếm một cái khách sạn, tắm rửa, thay đổi xiêm y, chứ nếu xuất hiện với cái đít đầy máu thế kia thì rất dễ để người khác liên tưởng đến những vụ việc không đứng đắn! Sau khi tắm rửa xong, Thiên Hành phóng ngay đến Bát Quái Đường, trên đường đi chàng suy nghĩ rất nhiều, tại sao Trung Hữu lại bị giết bởi chính đao pháp của mình? Hung thủ có động cơ gì? Muốn thị uy ? Hay tạo hiện trường giả? Trong lúc suy nghĩ miên man thì chàng va phải một người, với phản xạ và thân thủ nhanh như điện xẹt chàng đã đỡ được người ấy, một mùi hương u nhã tràn vào mũi bất giác làm chàng cảm thấy mê man, cái mùi này…. trong khi chàng đang nghĩ về mùi hương u nhã kia thì có tiếng quát:

-Thả lão phu ra! Thấy đàn ông là tươm tướp, ngươi có bệnh à?

Chàng giật mình buông tay thì nghe bịch, lại cái giọng kẻ cả bề trên kia lại vang lên:

-Cái thứ gì đâu, không biết thế nào là kính già yêu trẻ hả?

Thì ra Thiên Hành va phải ông lão này, nhưng quái, tại sao một lão giả lại có mùi hương này. Đang thắc mắc thì Thiên Hành lại nghe:

-Cha, người có sao không? Một giọng nói cực kì êm tai vang lên và lần này cái mùi hương kia càng đậm, nhưng không nồng nặc, cứ thoang thoảng như bám dính lên trên người Thiên Hành vậy.

-Thành thật xin lỗi bác, tôi do quá chú tâm suy nghĩ nên không nhận thấy mọi việc xung quanh, một lần nữa xin tạ lỗi bác.

-Xin lỗi là xong à?

-Cha à, người ta cũng đâu cố tình!

– Vậy cha ngươi cố tình à? Thấy thằng nhóc này đẹp trai nên mê mẩn rồi phải không? Đúng là nữ sinh ngoại tộc mà!

-Cha này! Có ai nói con gái mình như thế không chứ? Nàng quay sang nói với Thiên Hành:

-Không sao đâu công tử, cha ta miệng lưỡi như thế chứ không có gì đâu!

-Ai bảo ta không có gì, gãy hết bộ xương già của ta rồi! Không nói nhiều, bồi thường tiền đi.

-Kìa, cha, đụng có chút xíu mà đòi tiền của người ta coi sao được. Người ta cũng xin lỗi rồi.

-Không được, ta phải đi khám đại phu, ai biết có gãy cái xương sườn nào không!

-Bác nói cũng đúng, lỗi ở tôi, đây, bác cầm mà đi khám bệnh, tôi có việc phải đi gấp. Chào bác!

-Được rồi, đừng nói lão già này dạy đời cậu, mai mốt ra đường đi đứng cẩn thận may là cơ thể ta cường tráng chứ gặp phải người khác có phải ngươi tiễn người ta vào quan tài không?

-Cám ơn bác, cáo từ.

Thiên Hành đi nhanh về hướng Bát Quái Đường, trong đầu không dám suy nghĩ mông lung nữa, vì túi tiền duy nhất mang theo đã đưa cho lão giả hồi nãy rồi.

Thiên Hành bước vào linh đường. Coi nhân sĩ giang hồ khá đông, một số đang túm tụm lại nói chuyện với nhau, đại loại vẫn là bàn tán về cái chết của Trung Hữu, Thiên Hành nhận ra một số gương mặt tai to mặt lớn trong giới giang hồ như Độc Nhãn Ngô Văn Hoàng, Bát Chỉ Lục Lâm Lê Văn Phước, Bình Định Tam Kiệt Nguyễn Quá, Nguyễn Thể, Nguyễn Đáng, ngoài ra còn một số thương nhân máu mặt có chút làm ăn với Bát Quái Đường. Thiên Hành không khó nhận ra Nguyễn Thị, vợ của Trung Hữu, nàng mặc áo tang, mắt sưng húp đầy vân máu vì khóc thương cho chồng và thức đêm, nàng ta cũng đã sớm nhận ra Thiên Hành, với khí chất của chàng thì muốn lẫn trong đám đông rất khó:

– Em tưởng anh Thiên Hành không tới kịp! Cám ơn anh đã lặn lội đường xa đến bái tế vi phu!

-Trung Hữu là bạn thân của anh, anh phải tới, cũng may là con ngựa cùi của anh cũng không phụ lòng anh, hy vọng nó sớm qua khỏi!

-Tại sao vậy anh?

-Ba ngày ba đêm không ngủ, tới nơi đã sùi bọt mép rồi!

-Vậy em cũng phải cảm ơn con ngựa nữa!

-Thôi bỏ qua đi, anh muốn nhìn mặt Trung Hữu lần cuối!

-Dạ, mời anh!

Thiên Hành bước đến linh cữu, thợ trang điểm làm rất khéo, cứ như Trung Hữu đang ngủ vậy, tiếc rằng giấc ngủ này không bao giờ chấm dứt. Thiên Hành cảm giác một cái gì đó quái quái, nhưng hiện tại không biết quái chỗ nào, chàng mới hỏi Nguyễn Thị:

-Ai phát hiện đầu tiên?

-Dạ, lão quản gia!

-Lão Cữu?

-Dạ không! Lão Cữu xin phép về quê một tháng, tính theo thời gian thì ngày mốt Lão Cữu mới quay lại làm việc! Trước khi lão về lão có giới thiệu lão quản gia mới, là người đáng tin, là bà con bên vợ của lão Cữu!

-Nha môn phái ai tới? Có phải lão Hồng?

-Dạ, là Trần Văn Hồng đại nhân ạ!

-Đại nhân cái gì thằng đó, nó còn phải kêu Trung Hữu là đại ca kìa, tên này cái gì cũng tốt, tiếc rằng làm việc cứng nhắc quá! Có lần anh và Hữu rủ hắn nhậu mà hắn cứ từ chối, bảo đang làm nhiệm vụ không nhậu được! À, lan man quên chuyện chính, thế Hồng có nói gì không?

-Dạ Hồng đại nhân bảo vụ này quá kì quặc phải bẩm lên trên xin chỉ thị ạ! Nhưng tụi em sinh ra ở đây, sống ở đây mấy chục năm rồi có thù oán với ai đâu chứ? – Nói tới đây, mắt nàng lại đỏ lên, giọng nghèn nghẹn!

-Chuyện cũng đã xảy ra rồi, em bớt đau lòng, anh hứa với em, sẽ tìm ra hung thủ, trả lại công đạo cho Trung Hữu!

-Trăm sự nhờ anh!

-Anh xem vết thương được chứ?

-Dạ, lúc sinh tiền anh Hữu xem anh như anh em trong nhà, anh cứ tự nhiên vả lại anh cũng vì giúp tìm ra thủ phạm thôi mà! – Nguyễn Thị nói như tự giải thích với mình và người chồng quá cố.

Thiên Hành vén áo Trung Hữu, lộ ra vết thương trí mạng, mặc dù đã bắt đầu phân hủy nhưng nhìn vào vết thương ta vẫn thấy một vết chém ngọt lịm từ cổ bên phải đến nách bên trái đi ngang qua trái tim, Thiên Hành lại tiếp tục cảm thấy kì quái, nhưng lại mông lung không biết quái ở chỗ nào. Quay qua Nguyễn Thị Thiên Hành nói:

-Để anh thắp nén hương cho Trung Hữu, rồi em bảo lão quản gia mới đến gặp anh nhé!

-Dạ anh!

Sau khi Thiên Hành bái tế người bạn thân của mình xong thì Nguyễn Thị cũng dẫn lão quản gia mới tới. Coi, lão quản gia mới này chả lão chút nào nhìn chỉ trên dưới 40, gương mặt chữ điền, ánh mắt chất phác, hỏi gì đáp nấy, rất quy củ. “Lão” à nên bỏ chữ lão đi thì hơn, quản gia mới là bà con bên vợ của Lão Cữu, tên Nguyễn Văn Lâm, năm nay 42 tuổi, góa vợ, không con không cái, ài, cái lí lịch này sao đáng nghi quá, tứ cố vô thân dễ làm chuyện không bình thường lắm, nhưng qua cách trả lời thì Thiên Hành biết Lâm không nói dối. Lâm kể: – Bữa đó như thường lệ, Lâm đảo qua những nơi quan trọng trong Bát Quái Đường, nơi đầu tiên là phòng luyện công của đường chủ vì đường chủ thường luyện công rất sớm khoảng 5 giờ là đường chủ bắt đầu luyện công cho đến 7 giờ thì nghỉ, tắm rửa và dùng điểm tâm. Phòng luyện công chỉ cho người nhà và quản gia cùng với người quét dọn sau khi nhận chỉ thị của quản gia mới được phép vào, còn chúng đệ tử thì luyện công ở võ trường cách phòng luyện công một bức tường. Lúc 4 giờ rưỡi, Lâm mở cửa phòng luyện công để kiểm tra xem có cần dọn dẹp gì trước khi đường chủ luyện công hay không thì thấy đường chủ đã nằm trong vũng máu, xác cũng đã lạnh dần.

-Lúc đó xác đã cứng chưa?

-Cái này tôi không rõ, tôi không dám đụng mạnh chỉ sờ mũi, và mạch xem đường chủ còn sống không. À, tôi chỉ thấy đường chủ hơi mát thôi còn cơ thể vẫn như người bình thường ngoại trừ vết chém đó.

-À, vậy Trung Hữu chết không lâu, khoảng 1 tiếng đổ lại – Thiên Hành lẩm bẩm.

-Lão Lâm còn thấy chuyện gì là lạ không? Ví dụ như hung khí? Hiện trường?

-Dạ không, trong phòng vẫn như thường, chỉ có thêm một cái xác và mất một thanh đao.

-Thời gian gần đây, Bát Quái Đường có chuyện gì lạ không?

-Dạ không!

-Được rồi, cám ơn lão Lâm.

-Vậy tôi xin được đi phụ phu nhân tiếp đã khách viếng!

-Ừ, lão đi đi, chăm sóc phu nhân giúp đường chủ của lão nhé!

-Vâng, công tử!

Khi “lão” Lâm rời đi, Thiên Hành xoa cằm lẩm bẩm: – Quả là kì quái, quái nhất ở chỗ là không biết quái ở chỗ nào!