Mạn Thiên Quá Hải

Chương 3: Oan gia ngõ hẹp

Thiên Hành bước ra chào hỏi các bằng hữu võ lâm, chàng khá quảng giao, hắc bạch đều biết, chàng không câu nệ kì thì là người trong hắc đạo hay bạch đạo, đối với chàng đó là cách kiếm ăn và thể hiện của họ thôi, nhưng những kẻ đã nhuốm máu người vô tội thì chàng tuyệt đối không thể kết giao cho dù người đó có quyền thế ngập trời.

Chàng hỏi Bình Định Tam Kiệt:

-Dạo này 3 anh em các anh có trò gì mới không?

-Chúng tôi tính kiếm ông để hỏi kế đây! – Lão đại Nguyễn Quá nói

-Ơ, tôi có biết kế sách khỉ gì đâu?

-À không, chính xác thì không phải là kế mà chúng tôi muốn xem mông của ông! – Lão nhị Nguyễn Thể tiếp lời

-Ấy ấy, 3 anh em nhà ông đổi tính rồi à? Hèn gì đến từng tuổi này vẫn chưa lấy vợ, mấy ông có chơi trò 3 người không đấy?

-Xùy xùy, bậy bạ, bọn tôi muốn xem xem tại sao ông ngồi ngựa 3 ngày 3 đêm mà bây giờ vẫn còn sinh long hoạt hổ, đi đứng bình thường thế kia? – Nguyễn Đáng phân trần

-Tin tức mấy ông tinh thông thật đấy, nói thiệt đau bỏ mẹ ra nhưng ông biết đó những người như tôi, cặp mông vẫn rất chắc chắn và cái eo vẫn còn dẻo dai lắm, hehe.

-Dẹp cái nụ cười đê tiện đó đi! Ông có đầu mối gì rồi? – Lại là lão đại Nguyễn Quá

-Người ta đẹp trai thế mà bảo đê tiện, cơ mà tôi mới tới, có biết gì hơn mấy ông đâu mà hỏi?

-Tưởng ông thần thánh lắm chứ, ai dè cũng như chúng tôi! – Lần này là lão nhị Nguyễn Thể

-Ài, thậm chí chưa chắc thông tin của tôi nắm nhiều hơn các ông! À, các ông có thấy dạo gần đây có sự kiện gì mới không?

-Ở thành Phú Xuân này á? Chúng cũng mới tới thôi, nhưng nghe nói dạo gần đây có một Mạnh Thường Quân, giàu nứt đố đổ vách, chiêu mộ rất nhiều nhân sĩ! À, mấy ngày trước có tới viếng lão Hữu đấy! – Lão tam Nguyễn Đáng nói!

-Dạo gần đây là bao lâu?

-Cũng gần năm rồi! – Lão đại Nguyễn Quá lại nói. Ba anh em nhà này cứ mỗi người một câu như vậy nhưng rất trơn tru, hèn gì cả ba rất thân với nhau.

-Mới đến mà đã gióng trống khua chiên như thế không sợ bị bài xích sao?

-Thật ra lão ấy cũng rất biết điều, cũng có giao hảo rất tốt với mấy nhân vật tai to mặt lớn ở thành Phú Xuân này, vả lại lão cũng chỉ mở cửa chiêu đãi các kì nhân dị sĩ thôi, mà theo bọn tôi đánh giá thì chỉ toàn bọn lôm côm, những nhân vật thành danh đều kính nhi viễn chi cả! – Nguyễn Thể nói!

-Ba vị có biết lai lịch của tay này không?

-Là người từ miền nam ra, nghe đâu cơ ngơi ở Khánh Hòa rất lớn, muốn đến kinh thành phát triển thêm, lão ấy tên là Nguyễn Văn Giai chuyên buôn bán đồ cổ và đá quý. Ông thấy là nhận ra ngay, sặc mùi con buôn! – Lão tam Nguyễn Đáng chốt hạ.

-Cám ơn ba vị! Tôi đi gặp tay Lục Lâm để hỏi thăm xem bên Hắc đạo có tin gì không. Gặp lại sau nhé! – Nói xong Thiên Hành bỏ đi, bước đến chỗ Bát Chỉ Lục Lâm Lê Văn Phước.

-Ừ, đi đâu thì đi nhớ cho bọn này xem cái mông nhé!

Thiên Hành bổng lảo đảo suýt té!

Thiên Hành bước đến chỗ Lê Văn Phước ngồi.

-Chào Phước huynh!

-Chào Tam Công Tử!

-Tam Công Tử nào?

-Ơ, thế Thiên Hành huynh đệ không phải Tam Công Tử sao?

-Ồ, huynh nói tiểu đệ mới nhớ, đúng là trước đây quá chén có tự nhận mình là Tam Công Tử, haizz, thật ra nhà của tôi tuyền bần cố nông, làm gì có xứng với hai chữ Công Tử!

-Aizz, bần cố nông mà có thể tiện tay đưa ra hơn 50 quan cho một người xa lạ để bồi thường thì tôi cũng muốn làm bần cố nông lắm đấy!

-Ái chà chà, không hổ danh là lão đại lục lâm, chuyện mới xảy ra đây thôi mà Phước huynh cũng biết thì quả là thánh quá, nhưng nói thật đó là túi tiền cuối cùng của tôi, không biết lấy tiền đâu trả tiền khách sạn đây, chắc phải mượn đỡ của Phước huynh để cứu đói quá!

-Cút, Thiên Hành Tam Công Tử bảo hết tiền chẳng khác nào nói sông Hương biến thành đường bộ?

-Nói gì thì nói, ở kinh thành này mà có chuyện Phước huynh không biết thì ta chẳng còn biết hỏi ai!

-Ta chả có gì hay, chỉ được cái tiểu đệ hơi bị nhiều, chúng rảnh rỗi nên nhiều chuyện ấy mà, mong Thiên Hành công tử không để ý!

-Ha ha, đâu dám đâu dám. Phước huynh có cảm thấy chuyện gì kì quái đang xảy ra không?

-Công tử nói về vụ lão Hữu?

-Vâng.

-Quả là rất kì quái, rất nhiều điểm kì quái, thông thường nếu nhiều điểm kì quái thì nó phải có liên hệ với nhau, và liên hệ đến bên ngoài, đằng này chỉ tập trung trong phòng luyện công của lão Hữu, theo ta được biết đại gia sử dụng đao trong vòng bán kính trăm dặm chỉ có mỗi lão Hữu, thế mà lão ấy chết vì đao pháp, không lẽ lão bị thần kinh tự dùng đao mình chém mình?

-Cái đó, theo tôi nên tạm bỏ qua, tôi đang tìm hiểu về động cơ của hung thủ thôi! Dạo này Phước huynh thấy có gì là lạ không?

-Không, mọi việc đều rất bình thường, cũng có xô xát nhỏ lẻ giữa các bang phái vậy thôi nhưng tuyệt nhiên không dính đến lão Hữu, lão làm người rất quy củ nhưng xử xự rất linh hoạt, không thấy có kẻ thù, dù có cũng không đến nỗi giết người!

-Thế Phước huynh không nghĩ là do người từ nơi khác làm sao?

-Tuyệt đối không, thành Phú Xuân hơn nửa năm nay tuyệt không có người lạ, nếu có thì bọn đàn em của ta cũng nắm rất rõ rồi!

-À, có một người! – Lê Văn Phước như chợt nhớ ra chuyện gì! – Cơ mà cũng chắc không phải người này, lão là dân buôn bán, hòa khí sinh tài, hơi đâu đi giết người! Bát Quái Đường với lão cũng không có xung đột gì, thậm chí trước đó lão còn đến bái phỏng lão Hữu.

-Ý Phước huynh nói là lão bản Nguyễn Văn Giai, sống ở Tây Thành?

-Ồ, công tử cũng biết à?

-À mới nghe ba anh em Quá, Thể, Đáng nói!

-Ba anh em dở hơi đó à? Họ suốt ngày toàn nghiên cứu ba cái nhảm nhí, thích nghiên cứu sao không lên tàu qua sống chung với bọn bạch quỷ cho rồi!

-Mỗi người đều có sở thích, không phải Phước huynh cũng thích nghe lễ nhạc sao?

-Aizz, cũng vì cái sở thích đó mà ta ở lại kinh thành đấy, chứ người võ biền như ta mà ở nơi quy củ thế này quả thật là cực hình!

-Aizz, nổi danh là lục lâm mà thích nghe lễ nhạc, Phước huynh cho rằng mình ít kì quái hơn Bình Định Tam Kiệt sao?

-Ít ra ta cũng biết thưởng thức âm nhạc cung đình, lão hoàng đế thật keo kiệt, chỉ biết nghe một mình, chả phổ biến cho bà con cùng thưởng thức.

-Quay lại vấn đề chính, Phước huynh có tư liệu về ông chủ bán ngọc Nguyễn Văn Giai không?

-Nghe đâu hơn 20 năm trước ông ấy đào được một kho báu nhỏ của nước Chăm Pa, sau đó nhờ tài buôn bán mà phất lên nhanh chóng, ở Khánh Hòa hắn có hơn 10 tiệm bán ngọc, 5 tiệm bán đồ cổ, chắc cũng moi từ cái di tích Chăm Pa ra. Nhưng nói gì thì nói, hắn gia thế trong sạch, hồi nhỏ có đi tàu đánh cá, nhưng lớn lên xíu lại bắt chước người ta đi rừng, rồi đào được cái kho báu kia, sau đó lăn lộn trong thương trường, nghe đâu bọ bạch quỷ cũng có làm ăn với hắn, còn thuê một đám Chân Lạp đi rừng, chắc tính hốt thêm mớ kho báu nữa. Nói chung rất biết làm ăn, đến kinh thành không lâu thì cũng mở được 3 tiệm bán ngọc, sinh kế rất khá.

-Nghe nói ông ấy đang chiêu hiền đãi sĩ!

-Uhm, nhưng tội nghiệp cho hắn, toàn bọn cù bất cù bơ không nương nhờ được ai nên mới đến chỗ hắn ăn chực thôi, chứ cái bọn thành danh rồi thì chả nhìn vào mắt!

-Hắn và lão Hữu có tiếp xúc hay xích mích gì không?

-Tiếp xúc xã giao thì có, dù sao đệ tử của lão hữu làm việc ở Án Sát Sứ Ty cũng nhiều, không ai không muốn lấy lòng nếu muốn phát triển tại kinh thành!

-Làm sư phụ của quan quả là có nhân duyên tốt! Nhưng nếu dám giết lão Hữu quả thật hung thủ một là thằng ngu hai là có thế lực cực kì kinh khủng! À nhắc mới nhớ, sao bọn đệ tử của lão Hữu đâu hết rồi?

-Aizz, bị điều động đi tiểu trừ bọn phản loạn rồi, còn lại chỉ toàn bọn đệ tử mới nên công tử không biết mặt thôi.

-Cám ơn Phước huynh, nếu có gì cần giúp đỡ thì kính mong Phước huynh tương trợ!

-Không gì, bọn ăn cơm giang hồ như chúng ta thì phải biết giúp đỡ lẫn nhau, ở nhà nhờ cha mẹ, ra đường nhờ anh em mà!

-À, tiệm ngọc của Nguyễn Văn Giai gần đây nhất là ở chỗ nào vậy Phước huynh?

-Ách, công tử nghi ngờ ông ta?

-À không. Tiểu đệ đã nói rồi, vừa rồi mất túi tiền cho người ta, nên giờ đi cầm miếng ngọc lấy chút lộ phí thôi!

-Công tử nói thật?

-Thật!

-Ra cửa Bát Quái Đường, quẹo phải, đi đến con ngã tư đầu tiên thì rẽ trái, đi khoảng 10 căn nhà thì thấy ngay Bách Ngọc Đường, là một phân hiệu của lão!

-Cám ơn Phước huynh.

Thấy sắc trời hẳn còn sớm, Thiên Hành quyết định đi đến tiệm ngọc mà Lê Văn Phước vừa chỉ. Coi, cửa hiệu rất bề thế, bảng hiệu thay vì sơn son thiếp vàng thì thiếp ngọc, hoặc sử dụng một loại đá màu nào đó, ánh lên màu xanh như cẩm thạch, nội tấm bảng thôi cũng giá trị. Hai bên cửa chạm trỗ câu liễn: “Mua không dối già, bán không lừa trẻ”, cũng màu cẩm thạch nốt. Thiên Hành vừa bước vào thì chạm mặt ngay ‘người quen’.

-AI, ai có mắt không tròng lại đụng đại gia?

-Chào công tử!

-Hả, lại tên tiểu tử này. Gặp ngươi không có gì tốt cả. Sao, đến đây đòi tiền hả? Lão khám đại phu hết rồi, không còn tiền thừa đâu!

-Chào bác, tôi không đến đây để đòi tiền, tôi không biết bác ở đâu sao mà đòi, vả lại, bác này, bác đi khám thái y hay sao mà hết 50 quan vậy?

-Khám ai kệ ta, miễn là hết tiền rồi, không trả cho ngươi đâu!

-Tôi không đòi tiền, tôi đến để cầm miếng ngọc thôi, tiền thì bác lấy hết rồi nên bây giờ muốn kiếm ít tiền làm lộ phí thôi!

-Hừ, ngươi muốn cầm cái gì, đưa ta xem!

-Tại sao phải đưa bác xem?

-Ta là chưởng quầy ở đây, không đưa ta xem thì đưa cho ai?

-Ồ, ra là thế. Đây, thưa bác!

Ông lão cầm miếng ngọc và bước vào quầy, sau đó đưa lên mắt săm soi rất kĩ ra vẻ rất chuyên nghiệp, được một lúc lão phán:

-Không biết ngươi cướp miếng ngọc bội này ở đâu nhưng ta mua nó với giá 100 quan tiền!

-Tôi chỉ muốn cầm thôi!

-Ở đây không có cầm đồ!

-Vậy để tôi đi nơi khác!

-Khoan, ngươi không trả giá gì sao?

-Không, tôi chỉ muốn cầm thôi, nó có giá trị với tôi!

-Bán nó cho ta, ta trả cho ngươi 120 quan!

-Không, tôi chỉ cầm.

-150 quan.

-Cầm, không bán.

-200 quan.

-Mời bác trả ngọc bội lại cho.

-Hừ, cầm 40 quan.

-Mời bác đưa lại miếng ngọc bội.

-50 quan.

-…

-60

-…

-70

-…

-80.

-…

-90

-…

-100 quan, giá chót.

Thiên Hành xòe tay ra.

-100 quan là hết mức rồi! – Lão chưởng quầy ảo não.

-Ý tôi là đưa tiền đây.

-A, vậy hả! Ngươi muốn lấy tiền hay bạc.

-Bạc đi, tiền làm sao tôi vác nổi?

-Đây. – Lão chưởng quầy móc trong túi ra một túi tiền, rồi kéo thêm ngăn kéo lấy thêm một túi tiền nữa, lọ mọ đếm đếm một hồi rồi đưa cho Thiên Hành.

Ạch, trong hai túi tiền có một túi là của Thiên Hành. Thiên Hành buộc miệng:

-Ủa, không phải bác đã khám bệnh hết tiền rồi sao?

-Khám hết rồi, đó là tiền ta mới bỏ vào!

-Ờ, sao cũng được, cám ơn lão. Cáo từ.

-Đi đi, đi lẹ đi.

-Công tử đi thong thả, mai mốt nhớ ghé ủng hộ tệ quán nhé!

-Cám ơn tiểu thư. Nãy giờ lo đấu khẩu với lão giả mà Thiên Hành quên mất cô gái này.

-À quên nữa, tiền lãi bao nhiêu? Thiên Hành hỏi.

-9 đổi 13!

-Ặc, cao thế, hắc điếm à?

-Ngươi không muốn thì trả tiền lại đây. Miếng ngọc của ngươi không biết có thanh lý được hay không đây này!

-Thôi quên đi, cáo từ lão, tạm biệt cô nương.