Mạn Thiên Quá Hải

Chương 8: Anh hùng cứu mỹ nhân

Cái mùi này có chút ấn tượng, nhưng chàng lại không nhớ là ở đâu.

Thiên Hành cứ bần thần cheo leo ở trên mái nhà. Bỗng sực thấy mình có vẻ hâm hâm, nắng thế này mà tòong teeng ở đây suy nghĩ, chàng đáp xuống đất. Chàng bước thẳng ra cửa, đi ngang qua đám gia nhân đang dọn dẹp, thấy Nguyễn thị đang bận trao đổi với Xuân Mai, chàng làm dấu cáo từ rồi đi thẳng ra đại môn.

Chàng vừa đi vừa suy nghĩ không biết mình đi đâu. Đi được một hồi thì nghe có tiếng ồn ào trước mặt.

- Thả ta ra, các người muốn làm gì?

- Muốn làm gì hả? Muốn mời cô đi uống rượu thôi. Hề hề!

Thiên Hành nghe thấy giọng này khá quen tai, chàng bước thẳng tới nơi náo nhiệt. Chàng vạch đám đông mà đi vào, thấy một cảnh mà chàng cực kì chán ghét. Ở trung tâm có một cô gái nhỏ và 4 tên bự con, trong đó có một tên đang nắm tay cô gái, ba tên còn lại thì đang cười hề hề nham nhở đứng phong tỏa đường lui của cô gái, xung quanh là một đống người đang xem chỉ biết chỉ trỏ mà không ai dám bước ra can thiệp. Nhưng khi chàng thấy có vài người đàn ông đang ôm bụng lăn lộn dưới đất thì cũng hiểu ra lý do. Đúng là họ có lý do để sợ.

Chàng nhận ra cô gái, không phải đây là người mà Nguyễn thị tính giới thiệu cho chàng đó sao? Còn bốn tên kia thì lạ hoắc, tên nắm tay cô gái thì mặt ngăm ngăm đen lại rỗ chằng rỗ chịt, đầu lại trọc lóc, mặc cái áo tay cộc tới nách, lộ ra hai bắp tay cuồn cuộn cơ bắp, trên đó có vài vết sẹo chạy dài. Hắn khá đô con, nắm lấy tay cô gái như đại thúc nắm tay tiểu hài tử, à nữ hài chứ. Ba tên đồng bọn trông cũng tương tự đầu cũng trọc lóc mặc áo để lộ ra những cánh tay lực lưỡng, trông có vẻ như đám cướp nào đó từ trên một sơn trại nào đó xuống kinh thành mở mang tầm mắt. Ái chà chà, thời đại này con người trở nên hiếu học hồi nào vậy, ngay cả đám sơn tặc cũng không sợ quan binh mà đến tận kinh thành mở mang kiến thức???

Sau khi nhìn xong thì Thiên Hành lên tiếng:

- Thả cô ấy ra! Sau đó bò đi!

- Ai? Đứa nào gan thì lăn ra đây. – Tên đang nắm tay cô gái nói.

- Hôm nay ta rất bận, không rảnh để đôi co với các ngươi, thả cô ấy ra rồi bò khuất mắt ta, ta đếm tới ba không làm theo thì đừng trách. Một…

- A thằng này ….

- Hai….

Rắc…

Không biết chàng phóng tới từ khi nào, không thấy chàng chụp cổ tay của tên đang nắm tay của cô gái, một chiêu phân thân thác cốt thủ vặn tay hắn lệch khớp. Cô gái bị hắn nắm tay do giằng co với tên đó mà bây giờ hắn thả tay nàng ra nên nàng mất thăng bằng sắp té. Một cánh tay vòng qua eo nàng giúp nàng đứng vững.

- Á, đau chết ta rồi. – Tên đầu trọc nắm tay cô gái ôm lấy cổ tay mà rống lên như heo bị thọc tiết.

Đám đàn em lúc này mới kịp phản ứng, trong đầu cứ thắc mắc tại sao hắn có thể từ ở phía sau mình xông tới vặn tay đại ca mà mình không hề hay biết? Trong đó có một tên dường như là nhỏ nhất bọn, thắc mắc:

- Ngươi ăn gian, ngươi nói đếm đến ba mà, rõ ràng ta nghe chỉ tới hai thôi.

- Xin lỗi anh bạn nhỏ, đại ca hôm nay rất bận nên đếm hơi nhanh, tại ngươi không nghe được chữ ba đó. – Thiên Hành cảm thấy tức cười, cường đạo cũng có dạng ngây ngô như thế này?

Cô gái trong lòng ngực của Thiên Hành cũng cười khúc khích.

- Tứ đệ, nói nhiều với hắn làm gì? Tại hắn giảo hoạt, ta chưa phòng bị nên bị chiếm tiên cơ, ba người lên một lượt xử hắn cho ta.

- Dạ, đại ca! – Ba tên tiểu đệ như thiên lôi, sai đâu đánh đó đồng thanh nói.

Ba tên xông lên tính đồng thời tập kích tên công tử bột trước mặt, nhưng vừa bước một bước thì mỗi tên đều lãnh một cước giữa ngực. Cô gái kia sợ quá mà rú lên, giấu mặt trong lồng ngực của Thiên Hành.

Thiên Hành ra tay quá nhanh, nếu có cao thủ ở đây cũng không thấy rõ lộ số của chàng, vì nó vừa giống liên hoàn cước lại có chút giống vô ảnh cước. Liên hoàn cước thì rõ rồi, nhưng vô ảnh cước không phải là đá mà người ta không thấy mà là không thấy động tác chuẩn bị của người tung cước.

Thông thường trước khi ra chiêu cơ thể đều phải làm động tác chuẩn bị, ví dụ khi thi triển cước pháp thì cơ thể buộc phải nghiêng một bên trước rồi mới vung chân đá, còn vô ảnh cước thì lại không thấy đối thủ nghiêng người mà cước đã tới trước mặt.

Bốn tên đó dù tức giận nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, ngoan ngoãn mà bò đi, ngay cả địch thủ đánh thế nào, đá thế nào còn không rõ thì còn đánh cái cục c*t gì. Tên tứ đệ lại có chủ ý:

- Mình bò tới khúc cua kia đi, đệ nhớ rõ ràng là hắn nói bò khuất mặt hắn thôi, ở góc đường đó là đủ khuất rồi, coi như chúng ta không vi phạm lời hắn.

Cả ba người còn lại đều thấy phải liền bò đến chỗ đó.

Mọi người thấy đã hết chuyện liền đỡ những người đàn ông đang lăn lộn dưới đất lên. Cô gái cũng tới phụ đỡ mấy người này, dù sao thì cũng vì cô mà những người này bị bọn côn đồ kia đánh. Khi mọi người tản ra hết, ai làm việc nấy, trên đường còn hai người, Thiên Hành hỏi:

- Cô nương không sao chứ?

- Dạ, tiểu nữ không sao. Cám ơn huynh, Thiên Hành! – cô gái trả lời.

- Cô biết tên ta? – Thiên Hành bất ngờ.

- Huynh quên rằng huynh có cầm một miếng ngọc ở Bách Ngọc Đường sao? – Cô gái cười trả lời.

- À, à, làm ta cứ tưởng! – Thiên Hành cảm thấy có chút thất vọng.

- Huynh tưởng sao?

Thiên Hành chợt đỏ mặt, sờ sờ mũi:

- À, tưởng cô đi điều tra tại hạ.

- Huynh nói đùa, nhà tiểu nữ bán ngọc chứ không phải làm nha sai đâu mà đi điều tra nhân khẩu. – Cô gái nhoẻn miệng cười.

- Hình như không công bằng nha. Cô nương biết tên tại hạ, tại hạ còn chưa biết tên của cô nương.

- Tiểu nữ tên Lê Nhã Yên, lần này cũng may có công tử, nếu không không biết tiểu nữ sẽ ra sao.

- Chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới, thấy một cô gái yếu đuối bị bắt nạt, ta tin không phải ta, người khác cũng sẽ ra tay cứu cô nương thôi.

- Đối với công tử là vậy nhưng đối với tiểu nữ đó là ân cứu mạng, ân tình này tiểu nữ ghi ở trong lòng. Nếu công tử không chê tiểu nữ xin được mời công tử bữa cơm.

- Sao không lấy thân báo đáp nhỉ – Thiên Hành lẩm bẩm trong miệng.

- Hả, công tử nói gì? – Lê Nhã Yên hỏi vặn.

- À, không có gì, ta sợ cha của cô không vui thôi. Tôi thấy ông ấy không có hảo cảm đối với tôi. – Thiên Hành nói lảng đi

- Chúng ta ăn lén thôi, cha cũng không theo dõi tiểu nữ đâu. Hay hôm nay đi. – Cô gái có vẻ rất hào hứng với chuyện “vụng trộm” này.

- Hôm nay tại hạ bận rồi, tại hạ đã nhận lời tới nhà người ta dùng tiệc. – Thiên Hành nói.

- Là nữ nhân sao? – nói chuyện nãy giờ, Lê Nhã Yên cũng dần mạnh dạn tự tin hơn, không còn e dè như mấy lần gặp trước.

- Là một lão đầu, mặt mũi còn chưa biết. – Thiên Hành nhún vai trả lời.

- À thì ra công tử không thích nữ nhân, công tử thích lão đầu. – Nhã Yên ra vẻ “biết rồi nha”

- Haha, không phải, không phải, cô nương nói vậy lỡ người ta nghe được thì đồn ầm lên Lý Thiên Hành này có sở thích đặc biệt thì chết! – Thiên Hành hoảng hồn phân bua.

- Hi hi. Tiểu nữ chỉ ghẹo công tử thôi. Vậy lần sau nếu tiểu nữ mời công tử đừng từ chối nha!

- Nhất định!

Sau đó hai người nói chuyện vài câu rồi Thiên Hành cáo từ về khách sạn để chuẩn bị đi dự tiệc, Lên Nhã Yên cũng phải về Bách Ngọc Đường.

Lúc về tới khách sạn, Thiên Hành cũng không đi tắm liền, thực sự là chàng không nỡ tắm vì trên người chàng vẫn còn vương mùi hương của Lê Nhã Yên, một mùi hương đặc biệt, nhẹ nhàng thoang thoảng kích thích khứu giác của người khác, tựa như lạc vào một cánh đồng hoa oải hương.

Nghĩ đến mùi hương của Lê Nhã Yên, bỗng nhiên Thiên Hành vỗ trán. Trời ạ, sao lúc đó không hỏi Lê Nhã Yên về cái mùi tinh dầu kia nhỉ. Mặc dù chỉ thông qua lời mô tả của chàng nhưng chàng tin rằng cô ta có thể cho chàng chút manh mối. Giờ chắc cô ấy về đến nhà rồi, mà nhà cô ấy ở đâu chàng cũng không biết, không biết cô ấy có ở trong Bách Ngọc Đường không, mà có biết cũng không thể xông vào được, vì còn một thần giữ cửa đuổi chàng như đuổi tà.

Không hỏi được Lê Nhã Yên lúc này thì chàng đi hỏi người khác. Chàng chạy xuống lầu hỏi tiểu nhị, tiểu nhị lắc đầu quầy quậy, hắn nói cả đời cho đến bây giờ chỉ ngửi được mùi dầu mỡ với mùi nôn ọe của thực khách, làm gì biết đến tinh dầu thảo dược. Chàng đành hỏi hắn những nơi bán thuốc và dược liệu trong thành, cũng may là cái này hắn biết.

Trong thành có năm cửa hàng dược liệu lớn. Vì vấn đề thời gian, chàng chỉ hỏi được hai cái. Không may là hai chỗ đó không có bán tinh dầu, họ nói, những tinh dầu như chàng hỏi thường bào chế khá công phu, số dược liệu để bào chế cũng khá nhiều nên nó khá đắt, thường phải có người đặt những cửa hàng như họ mới làm, nhưng mấy năm gần đây không thấy ai tới đặt cả.

Chàng cũng không thất vọng, còn ba cái nữa mà. Cũng sắp tới giờ hẹn, chàng phải quay về khách sạn tắm rửa rồi đi phó yến.

Có phải Hồng Môn Yến hay không thì đi mới biết được. Chàng tài cao gan lớn, chàng đủ tự tin cho dù không đánh gục được Lý Hồng Phương nhưng chàng có thể toàn thân trở ra, hơn nữa không phải chàng có hai tên bảo tiêu ở bên ngoài sao?

Chàng tắm rửa xong thì cũng gần đến giờ dậu. Chàng bước xuống lầu, thấy trước khách sạn có một chiếc kiệu đang chờ. Một người đi đến trước mặt chàng thi lễ, sau đó ra hiệu mời Thiên Hành lên kiệu.