Mạn Thiên Quá Hải

Chương 7: Lại có thêm manh mối

Chuyện Thiên Hành bị tập kích ở thanh lâu mới xảy ra hôm qua, chàng chưa nói cho ai biết ngay cả khi gặp Đoan Hạ công chúa chàng cũng không kể nên chưa ai biết chuyện này.

- Chuyện xảy ra khi nào? – Hai người lão Hồng chồm lên hỏi.

- Chuyện xảy ra chiều tối hôm qua…- Thiên Hành đem chuyện mình bị ám sát kể tường tận cho hai người biết.

Sau khi nghe xong, lão Hồng xoa xoa hàm râu quai nón của mình hỏi:

- Ông không nghĩ là do Kình Sa Bang trả thù sao?

- Không. Kình Sa Bang không có năng lực lớn như vậy, đây là một nhóm sát thủ cực kì chuyên nghiệp, năng lực rất không tồi. Kình Sa Bang không thể trong thời gian ngắn mà sắp xếp được như thế. Tôi nghĩ nếu không có chuyện xung đột buổi sáng hôm qua thì họ cũng sẽ tìm cách đưa tôi vào chỗ chết. Hơn nữa, nếu Kình Sa Bang làm thì sẽ không có buổi tiệc tối nay đâu. – Thiên Hành trả lời.

- Ai chà, lão Hữu làm cái chuyện thương thiên hại lý gì mà đối đầu với địch thủ đáng sợ thế nhỉ? – Lão Hồng cảm thán.

- Cho dù hung thủ là ai tôi cũng phải moi ra cho bằng được, đụng tới bằng hữu của chúng ta thì phải xác định trả giá! – Thiên Hành nêu rõ quan điểm, sau đó lại tiếp – Bây giờ tổng hợp lại, chúng ta nên khoanh vùng đối tượng nào.

- Đúng – hai người còn lại đồng thanh.

- Thứ nhất: hung thủ có thể võ công không cao nhưng khinh công chắc chắn phải cực kì cao, vì để tiếp cận lão Hữu hạ độc mà lão Hữu không hay không biết thì công phu ẩn nấp và khinh công không thể thấp được.

- Thứ hai: đối phương phải có năng lực cực lớn thể hiện qua việc cho người ám sát Thiên Hành, và có khả năng lung lạc được Án Sát Sứ Ty quấy nhiễu lão Hồng khiến cho lão Hồng không thể tập trung điều tra.

Sau khi khoanh vùng đối tượng thì tiếp theo là phân công nhiệm vụ: đối phương đã biết Thiên Hành không bỏ qua chuyện này, nên Thiên Hành cứ tiếp tục khua chiên giống trống đi điều tra, thứ nhất là hấp dẫn bọn họ mà bỏ qua cho Văn Toàn và lão Hồng, thứ hai là dụ họ tiếp tục hành động, nếu họ tiếp tục hành động, chắc chắn sẽ để lại thêm manh mối. Còn lão Hồng, thân là người của quan phủ, chịu trách nhiệm giữ gìn trị an ở kinh thành, chắc chắn việc điều tra sẽ không khiến ai nghi ngờ vì đây là công việc của hắn, nên cứ thoải mái tận dụng nguồn lực của triều đình mà điều tra, mặc dù bây giờ đang bị áp chế nhưng nếu đối phương tiếp tục dùng quyền lực để áp chế hắn thì cũng sẽ lòi ra chân ngựa. Cuối cùng là Văn Toàn, hiện giờ chưa ai biết hắn có hứng thú với việc điều tra cái chết của lão Hữu, nên cứ âm thầm trong bóng tối mà làm việc, tận dụng tất cả mối quan hệ để thăm dò “Nhất tiếu thiên thu”.

Sau khi thống nhất nhiệm vụ, mọi người lại tiếp tục hàn huyên cho đến trưa mới giải tán.

Sau khi từ Phượng Các đi ra, Thiên Hành không quay về khách sạn mà đi đến Bát Quái Đường.

Bát Quái Đường nay đã thu dọn gần xong, Nguyễn Thị cũng chuẩn bị dọn về quê của nàng. Nguyễn thị đang chỉ đạo bọn người làm thu xếp những gì có thể mang về quê, thấy chàng thì dặn dò Xuân Mai mấy câu rồi bước đến tiếp chàng:

- Anh Thiên Hành lại đến chơi? Anh không đến lát nữa em cũng đến khách sạn để từ biệt anh.

- Nhanh như vậy đã đi rồi à? Còn Bát Quái Đường thì sao? – Thiên Hành hỏi.

- Dạ, em về quê mẹ sinh sống. Bát Quái Đường có người mua rồi anh ạ. Họ cũng đã đưa tiền, khế ước em cũng ký với họ rồi.

- Ồ, em không bán cho bọn Kình Sa Bang chứ?

- Dạ không. Anh có nhớ hôm qua mình đi bán trang sức chứ? Chưởng quầy ở đó biết em cần tiền nên đã hỏi xem em có đồng ý bán cho ông ấy không. Ông ấy nói, đến Phú Xuân gần một năm rồi mà không tìm được chỗ nào ưng ý để ở, ông ấy cũng muốn dưỡng già ở kinh thành nên phải tìm chỗ nào tốt để an cư. Bát Quái Đường thì rộng rãi, hơn nữa lại gần Bách Ngọc Đường nên ông ấy rất ưng ý. – Nguyễn thị nói xong lại nhìn Thiên Hành cười tủm tỉm, hỏi – Anh Thiên Hành đã có ý trung nhân chưa?

Thiên Hành giật mình, hả, ý gì đây ngàn vạn lần đừng giống như người ta nói, mình biến thành tên cướp vợ bạn khốn nạn nha. Trong lòng nghĩ vậy nhưng Thiên Hành vẫn giả bộ vô tư trả lời:

- Chưa em, xấu như anh thì ai mà thèm.

Nguyễn thị cặp mắt sáng rỡ, nói:

- Vậy để em làm mai cho?

- À, làm anh hết hồn! – Thiên Hành thở phào.

- Làm gì mà hết hồn? Anh yên tâm người em giới thiệu đẹp như tiên nữ, chim sa cá lặn.

- Ồ, từ lúc tới kinh thành tới giờ anh chưa nghe em nói em có bạn gái nha! – Thiên Hành thắc mắc.

- À, cô này em mới biết, là con gái của Long chưởng quầy Bách Ngọc Đường đó. – Nguyễn thị trả lời.

Nghe Nguyễn thị nói, Thiên Hành là nhớ mùi hương thoang thoảng đó, rất khó quên, nhớ đến nụ cười e thẹn của thiếu nữ, trong lòng ngầm đồng ý với lời Nguyễn thị nói, nàng rất đẹp tính tình lại tốt, không giống như cha nàng, khó khăn muốn chết. Nhưng dù gì cũng mới gặp mặt mấy lần, làm sao khiến người ngọc để ý đến chàng chứ. Tâm hồn đang bay bổng, chợt nghe tiếng cười khúc khích của Nguyễn thị, chàng lắc đầu tự giễu :”Thiên Hành à Thiên Hành, ngươi quá dễ xúc động rồi!”

- Anh Thiên Hành nghe động tâm rồi phải không? Nếu anh đồng ý em giới thiệu cho.

- Haha, cứ để tùy duyên đi em. À, anh muốn tới phòng luyện công của Trung Hữu nhìn một lát, dù gì nơi này cũng sắp bán cho người ta rồi, anh muốn đi xem một chút.

- Dạ, anh Thiên Hành cứ tự nhiên. Tình cảm của hai anh thật tốt. Tiếc là Trung Hữu anh ấy…

Thiên Hành vỗ nhẹ vào vai của Nguyễn Thị, an ủi:

- Dù sao người cũng đi rồi, em còn trẻ nên dự tính cho tương lai thì hơn, anh nghĩ dưới suối vàng, Trung Hữu cũng muốn như vậy.

- Dạ, cám ơn anh!

- Em làm việc của mình đi, anh đi ngó nghiêng một tí.

- Dạ, anh cứ tự nhiên.

Thiên Hành khá quen thuộc nơi đây, nên chẳng mấy chốc chàng đã đến phòng luyện công của Trung Hữu. Nhìn xung quanh không thấy ai, chàng phi thân lên mái của phòng luyện công. Thân hình chàng nhẹ nhàng như chim yến đáp xuống mái ngói. Chàng nhẹ nhàng đi từng bước, mắt cứ nhìn xuống mái ngói dưới chân như đang tìm cái gì.

Bỗng dưng Thiên Hành dừng lại, cúi xuống gỡ lấy một mảnh ngói. Gỡ mảnh ngói ra chàng nhìn xuống, sau đó lẩm bẩm:

- Quả nhiên là thế.

Chàng quan sát phòng luyện công thông qua khoảng trống mà miếng ngói bị gỡ để lại, ngay dưới cái lỗ đó là một cái bàn hai bên có hai cái ghế dựa, có lẽ đây là chỗ Trung Hữu nghỉ mệt sau khi luyện công. Bỗng chàng thấy gần đó có một đốm sáng do ánh mặt trời rọi vào. Chàng truy theo vệt nắng để tìm nơi mà ánh mặt trời có thể xuyên qua thì thấy có một lỗ thông gió, chàng liền phóng tới chỗ đó sau khi lắp miếng ngói lại vị trí cũ.

Căn phòng luyện công có hai lỗ thông gió đối xứng ở hai đầu tít trên cao. Lỗ thông gió khá hẹp, người có thân hình trung bình như chàng không thể chui vào được. Lỗ thông gió này bám đầy bụi do ở tít trên cao, không có ai quét dọn, không tìm thấy manh mối nào chàng phi thân qua lỗ thông gió đối diện.

Có manh mối, lỗ thông gió bên này có một vết bụi như bị quét đi giống như có người đã chui qua. Nhưng mà biết có người chui qua thì cũng không có gì mới, cũng giống như chàng đã dự đoán. Nhưng khoan, mũi chàng bỗng ngửi được một mùi gì đó, giống như mùi tinh dầu thảo dược. Chàng nhìn kĩ lại lỗ thông gió thì thấy có một vệt dầu đã khô, chàng ghé mũi vào ngửi thì mùi tinh dầu càng nồng.

Cái mùi này….