Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 54: Làm chuyện điên rồ [ H.. (¬‿¬)]

Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

- ------------------------------------------------

Tổ Kỳ xác thực tỉnh rồi nhưng mà cũng chỉ là có chút ý thức mà thôi, muốn cậu từ trên giường bò lên, chuyển động hai chân đi tới trong phòng tắm cởi quần áo tắm rửa vẫn là có chút làm khó người khác.

Đương nhiên Tổ Kỳ cũng biết mình bây giờ có bao nhiêu cân nặng, dùng trạng thái của cậu bây giờ, e sợ còn chưa xuống được giường đã ngã bật ngửa trở lại.

Vì vậy Tổ Kỳ dùng sức lắc lắc đầu, dẹt miệng trên mặt có chút ủy khuất nói rằng: "Tôi không tắm đâu."

Tiết Giác nhăn mày: "Trên người em tất cả đều là mùi rượu, khó ngửi muốn chết."

Tổ Kỳ miễn cưỡng nhấc lên cánh tay, tiến đến trước mũi, đột nhiên hít hai cái lập tức ngu ngốc cười hì hì: "Không có mùi vị nha, làm sao tôi cái gì cũng không ngửi được?"

"..."

Thời khắc này, Tiết Giác xem như là ý thức được Tổ Kỳ liền là một bộ heo chết không sợ nước sôi.

Trầm mặc một lúc lâu, thấy Tổ Kỳ vươn mình tìm cái tư thế thoải mái nhắm mắt lại, tựa hồ là đang muốn ngủ, không thể nhịn được nữa Tiết Giác bỗng nhiên kéo cánh tay Tổ Kỳ y như là đang nhổ củ cải mà bứng Tổ Kỳ từ trên giường lên.

Tổ Kỳ cả người đều mềm nhũn, cậu thuận thế nằm úp sấp trong lồng ngực Tiết Giác, híp mắt lại, có chút oán giận mà mở miệng: "Anh đang làm cái gì vậy? Tôi buồn ngủ quá nha, tôi muốn ngủ..."

"Tắm xong ngủ tiếp." Tiết Giác không nói hai lời khom lưng đem Tổ Kỳ khiêng đến trên bả vai, cất bước đi tới phòng tắm.

Tổ Kỳ chiều cao hơn một mét tám thoạt nhìn rất gầy nhưng cũng không tính là nhẹ.

Vốn là dùng khí lực của Tiết Giác có thể vừa vặn khiêng cậu lên, nào có biết Tổ Kỳ uống rượu say nháo lên lại như đứa con nít ba tuổi, la hét nhất định muốn Tiết Giác buông cậu ra.

Tiết Giác sắc mặt càng ngày càng khó coi, gân xanh trên trán thình thịch nhảy lên, cuối cùng cũng coi như trước khi Tổ Kỳ tránh thoát mà đem cậu thả vào bồn tắm.

Tổ Kỳ đặt mông ngồi vào bồn tắm lạnh lẽo nhất thời lạnh đến mức đột nhiên muốn đứng lên bỏ chạy.Đáng tiếc cậu còn chưa có bước ra bồn tắm, liền bị Tiết Giác ngăn cản.

"Vào lúc này liền có sức lực?" Tiết Giác nhấc lên khóe miệng cười lạnh một tiếng, cụp mắt nhìn Tổ Kỳ mặt đầy sợ hãi.

Tổ Kỳ đẩy Tiết Giác một chút, không đẩy được vì vậy xách eo ngẩng đầu lên, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Tôi không muốn tắm, tôi phải trở về ngủ."

"Lẽ nào tôi không kiềm được em." Tiết Giác thái độ cứng rắn, hắn dễ như ăn cháo đem Tổ Kỳ ấn tới ngồi trong bồn tắm, tiếp theo xả nước vào bồn.

Nước nóng chảy ra nhất thời làm ướt người Tổ Kỳ.

Tổ Kỳ đang mặc áo lông màu xám cùng quần bò, cậu bị Tiết Giác ấn trong bồn tắm không thể động đậy, ướt nhẹp ngâm mình ở trong nước, lại có điểm vô cùng đáng thương.

Có lẽ là biết giãy dụa cũng vô dụng, Tổ Kỳ thẳng thắn nhận mệnh ôm đầu gối ngồi im, cậu ngẩng đầu nhìn Tiết Giác, đôi mắt đen láy trong suốt như thủy tinh bịt kín một tầng hơi nước.

"Tôi thật sự không muốn tắm..." Tổ Kỳ nháy mắt một cái, phảng phất như một con thỏ con bị thợ săn bắt được, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều bao phủ khí tức tuyệt vọng.

Thấy cảnh này, Tiết Giác bỗng nhiên có chút nhẹ dạ.

Kỳ thực hắn trước đây không phải người thích quản việc không đâu, Tổ Kỳ có muốn tắm hay không cùng hắn không hề có một chút quan hệ cùng lắm là không ngủ chung trên cùng một cái giường. Nhưng trong căn phòng này chỉ có một chiếc giường duy nhất, hắn có vẻ như không có lựa chọn nào khác...

Nghĩ như vậy, Tiết Giác trong lòng nhất thời dễ chịu hơn nhiều.

"Rất nhanh liền tắm xong." Tiết Giác một bên thay Tổ Kỳ cởi quần áo một bên nhẹ nhàng nói, liền ngay cả chính hắn đều không có ý thức được ngữ khí của mình trong lúc vô tình ôn hòa rất nhiều.

Lần này Tổ Kỳ rốt cục trở nên thành thật rất nhiều, bé ngoan phối hợp để Tiết Giác cởi quần áo.

Nếu là bình thường, cậu tự nhiên là sẽ không để Tiết Giác giúp mình làm những việc này, nhưng bây giờ ỷ vào men say, dù có trần truồng nằm ở trước mặt Tiết Giác cũng không có gì không tốt.

Không bao lâu, Tiết Giác liền đem quần áo Tổ Kỳ cởi ra hết.

Tổ Kỳ da dẻ rất trắng, cơ hồ là trắng đến phát sáng, đồng thời tỉ lệ vóc người cậu rất đẹp, hai cái chân vừa dài vừa thẳng, phần eo không có một chút sẹo lồi, bất quá cũng không có cơ bụng...

Tiết Giác cùng Tổ Kỳ nhận thức gần một năm, đây là lần thứ hai nhìn thấy Tổ Kỳ không mặc quần áo, lần đầu tiên là lúc Tổ Kỳ bỏ thuốc vào ly nước của hắn.

Buổi tối ngày hôm ấy Tiết Giác uống nhiều rồi rượu, cả người toả nhiệt nóng rực, ý thức cùng hành vi đều bị dục vọng chi phối, sau khi tỉnh lại liền cẩn thận hồi tưởng lại rất cẩn thận chuyện đã xảy ra kể cả dung mạo mà vóc người của Tổ Kỳ.

Cảm giác duy nhất chính là...

Thân thể của cậu rất mềm mại.

Có lúc Tiết Giác hồi tưởng lại đều sẽ cảm thấy khó mà tin nổi, một cái thân thể của nam nhân dĩ nhiên có thể có mềm như vậy...

"Tiết Giác." Tổ Kỳ híp mắt bỗng nhiên hô.

Nghe tiếng, Tiết Giác thoáng chốc từ bên trong những hình ảnh kiều diễm mà giãy dụa tỉnh ra.

Hắn vội vã xua đuổi hết những thứ ý nghĩ ngổn ngang kia, lại theo bản năng lui về phía sau hai bước, nói với Tổ Kỳ: "Tôi ở bên ngoài, nếu có chuyện gì trực tiếp gọi tôi."

Tổ Kỳ tựa hồ nghe đã hiểu, mờ mịt nghiêng nghiêng đầu, nỗ lực trợn to cặp mắt mông lung: "Anh không phải phải giúp tôi tắm sao?"

"Tôi chưa từng nói phải giúp em tắm." Tiết Giác ánh mắt nhìn đi lung tung, chính là không dám rơi xuống trên người Tổ Kỳ.

Tổ Kỳ nhất thời nổi giận, vỗ vỗ mép bồn tắm nói: "Anh không giúp tôi tắm vậy đem tôi mang vào để làm gì."

Tiết Giác nhạt nói: "Bởi vì trên người em rất hôi thối."

Tổ Kỳ: "..." Hắn không lời phản bác.

Tiết Giác không tiếp tục lưu lại, dặn dò Tổ Kỳ vài câu, cũng không quản Tổ Kỳ mơ mơ màng màng có nghe được lời hắn nói hay không, xoay bước nhanh như bỏ chạy đi ra khỏi buồng tắm.

Không có hơi nước nóng trong phòng tắm, Tiết Giác vẫn cảm giác cả người đều toả nhiệt, vì thế hắn nghĩ cái hiện tượng kỳ quái này là do máy sưởi mở quá cao, liền đem cửa sổ mở ra.

Gió đêm lạnh lẽo rót vào, Tiết Giác vừa mới mặc cái áo ngủ đứng ở phía trước cửa sổ lặng im nửa ngày, cuối cùng cũng coi như cảm giác nhiệt độ trên người rút đi rất nhiều.

Tiết Giác chờ đến phát chán, an vị đến trên ghế sa lông cầm điện thoại di động lên kiểm tra email công việc cấp dưới gửi đến.

Lúc Tiết Giác xử lý xong hết email, đồng hồ đã điểm mười một giờ hai mươi phút, mà Tổ Kỳ ở trong phòng tắm sững sờ hơn một giờ, lại không có một chút động tĩnh.

Tiết Giác do dự một chút, để điện thoại di động xuống, đứng dậy hướng buồng tắm đi đến.

Hắn đầu tiên là gõ cửa gọi Tổ Kỳ hai tiếng, vẫn không có tiếng đáp lại mới trực tiếp mở cửa đi vào, sau đó liền thấy Tổ Kỳ còn bảo trì nguyên tư thế ngồi dựa vào trong bồn tắm ngủ rất say.

Tiết Giác trên mặt biểu tình có trong nháy mắt cứng ngắc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên lấy lời gì để hình dung tâm tình của chính mình vào giờ khắc này.

Hắn đi lên trước, khom lưng kiểm tra nước trong bồn tắm.

Quả nhiên, đã sớm nguội lạnh.

Tiết Giác đứng tại chỗ nhìn xuống Tổ Kỳ một lúc lâu, hắn yên lặng thở dài, cuối cùng vẫn là bỏ qua kích động đem người đánh thức, từ trong nước ôm Tổ Kỳ lên.

Tổ Kỳ ở trong mộng cảm nhận được động tác của Tiết Giác, thập phần nghe lời hướng trong lồng ngực của hắn nhích lại gần, còn rất ỷ lại dùng mặt nhẹ nhàng cọ cọ trên ngực Tiết Giác mấy cái như con mèo con đang làm nũng.

Vốn là đang chất một bụng tức giận sau khi nhìn thấy động tác của Tổ Kỳ, trên nét mặt Tiết Giác không khỏi nhiễm phải mấy phần bất đắc dĩ, ngay cả lửa giận cũng biến mất hơn phân nửa.

Hắn nhẹ nhàng bước chân, rón rén đem Tổ Kỳ đặt trên giường.

Sau khi thu thập ổn thỏa đã là mười hai giờ, Tiết Giác ban ngày vừa đi công tác ở Lận thị về, bôn ba một ngày mệt nhọc, bận xong công tác liền không nghỉ ngơi mà chạy tới thay Tổ Kỳ thu thập hỗn loạn.

Sau khi bận rộn một hồi, Tiết Giác dính lên gối liền ngủ.

Đến nửa đêm, Tiết Giác luôn cảm giác có thứ gì cứ quấn lấy lồng ngực mình, mở mắt ra thuận theo ánh sáng đèn ngủ liền nhìn thấy Tổ Kỳ tay chân như bạch tuột mà quấn lấy hắn.

Tiết Giác: "..."

Hắn đột nhiên phát hiện, tính cách yêu thích làm ầm ĩ của Tiết Thiên Vạn chính là di truyền từ Tổ Kỳ.

Tiết Giác phí hết sức lực mới đem Tổ Kỳ từ trên người mình kéo xuống, kết quả hai người mới vừa tách ra không tới hai giây đồng hồ, Tổ Kỳ liền dùng cả tay chân quấn tới còn càng quấn lấy càng chặt.

"Tôi lạnh quá a..." Tổ Kỳ ở trên cổ Tiết Giác cọ cọ, run lập cập nói.

Tiết Giác mặt đen lại nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên: "Em trước tiên buông tôi ra, tôi đi đem máy điều hòa nâng nhiệt độ cao một chút."

"Không chịu, người anh ấm áp." Tổ Kỳ bất thình lình híp mắt ngốc ngốc cười rộ lên, còn nắm chặt hai tay ôm cổ Tiết Giác, lập tức nhỏ giọng oán giận, "Bên chỗ của tôi đều ẩm ướt..."

Nếu không phải Tổ Kỳ nói chuyện thời điểm mồm miệng không rõ lại mơ màng, Tiết Giác thật sự cho là cậu đã thanh tỉnh.

Tiết Giác nhớ tới vừa nãy đem Tổ Kỳ ướt nhẹp để ở trên giường xác thực đem drap trải giường bên kia đều thấm ướt, hơn nữa hắn hiện tại cả người uể oải, cũng là tùy theo Tổ Kỳ đi.

Nào ngờ tới lần thứ hai ngủ không bao lâu, đột nhiên cảm nhận được cái gì Tiết Giác cả người chấn động, hắn mở mắt ra.

Trước tiên đập vào mi mắt chính là gương mặt phóng to của Tổ Kỳ, cậu chẳng biết lúc nào vươn mình ngồi ở trên người Tiết Giác, hai tay ở trước ngực hắn sờ xoạng lung tung, vùi đầu có chút bạo lực gặm cắn cằm của hắn.

Tiết Giác chấn kinh rồi.

Hắn còn tưởng rằng Tổ Kỳ uống say sau đó quậy một trận liền xong việc, không nghĩ tới còn có tác dụng phụ mãnh liệt như vậy kèm theo.

Cùng lúc đó, trong lòng Tiết Giác bay lên một luồng cảm giác nôn nóng khó có thể dùng lời diễn tả được, không đợi đầu óc của hắn phản ứng lại, hai tay của hắn cũng đã phản xạ có điều kiện nắm lấy cánh tay Tổ Kỳ, hơi hơi dùng sức liền đem Tổ Kỳ từ trên người mình kéo xuống. ( Tổ Kỳ làm loạn rồi nhưng mà tui thích (≖‿≖✧).

Cố tình là Tổ Kỳ phảng phất như không có cảm giác, mở to đôi mắt mê man sững sờ nhìn Tiết Giác, bỗng nhiên vung lên khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười, bên trong cặp mắt hoa đào giống như đổ đầy ngàn vạn ngôi sao.

Tiết Giác ánh mắt khẽ động, từ từ trở nên thâm trầm lên.

Hai người liền như vậy mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, ai đều không có ý muốn nhúc nhích.

Mãi đến tận khi Tổ Kỳ nháy mắt một cái, cẩn thận từng li từng tí một di chuyển thân thể sát vào Tiết Giác.

Cậu luôn quan sát phản ứng của Tiết Giác, thấy Tiết Giác cũng không có dùng hành động để từ chối việc mình tới gần mới thở ra một hơi, sau đó dùng khuỷu tay chống đỡ ở trên gối, chậm rãi đem môi của mình đưa tới.

Tiết Giác không có bất luận động tác gì, cũng không có tránh né Tổ Kỳ hôn.

Thế nhưng lúc Tổ Kỳ dùng hai tay nâng mặt của hắn lên bắt đầu nhẹ nhàng mút vào bờ môi hắn, Tiết Giác chỉ cảm giác trong đầu của mình như có một chuỗi pháo hoa trong bóng đêm lao lên, tiếp đến phịch một tiếng, nổ tung.

Tiếp theo tất cả mọi chuyện phát sinh có thể nói là nước chảy thành sông, Tiết Giác kỹ thuật không tính là tốt, hắn chỉ có thể dựa vào ký ức còn sót lại không nhiều của buổi tối ngày hôm ấy ở trong thân thể Tổ Kỳ chậm rãi thăm dò.

Hắn lại một lần nữa ý cảm nhận được ——

Thân thể Tổ Kỳ thật sự rất mềm mại.

So với trong tưởng tượng của hắn còn mềm hơn nhiều.

Hơn nữa Tổ Kỳ rất sợ đau, dù cho trải qua quá trình tiền diễn một lúc lâu, nhưng lúc Tiết Giác tiến vào vẫn là không nhịn được khóc đỏ cả mắt, từng viên nước mắt lớn tranh nhau tuôn trào ra ngoài.

Thân thể Tổ Kỳ run rẩy, nói chuyện đứt quãng, giọng nói không rõ: "Đau... Đau quá..."

Dù là Tiết Giác đang động tình, cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, hắn ôm lấy Tổ Kỳ để cho cậu khóa ngồi ở trên người mình, kiên nhẫn vuốt ve phần lưng trơn nhẵn của Tổ Kỳ.

"Tiết Giác, tôi đau quá a..." Tổ Kỳ khóc lóc nỉ non.

Con người tại thời điểm yếu đuối hoặc đau đớn đều sẽ theo bản năng lựa chọn ỷ lại vào người thân cận nhất với mình, Tổ Kỳ cũng không ngoại lệ, cậu dùng hai tay ôm thật chặt cổ Tiết Giác, hận không thể cả người đều dính vào trên thân thể Tiết Giác. Đau quá.

Tiết Giác nhìn nơi đã ngạnh lên ở vị trí tư mật, hắn thở dài một tiếng bất đắc dĩ, vỗ nhẹ nhẹ hai lần trên lưng của Tổ Kỳ, dùng giọng điệu như dỗ trẻ nhỏ nói: "Được được, không đau, chúng ta không làm nữa."

Tổ Kỳ ôm Tiết Giác khóc thút thít, không biết cậu nghĩ tới điều gì, nước mắt giống như là vòi nước bị hỏng làm thế nào đều không dừng được.

"Đừng khóc." Tiết Giác dùng tay lau nước mắt trên mặt Tổ Kỳ.

Tổ Kỳ cắn môi lắc lắc đầu, không có trả lời Tiết Giác nước mắt vẫn là trắng trợn không kiêng dè chảy xuống.

Tiết Giác không thể làm gì, liền vẫn luôn nhẹ giọng dỗ dành, đợi đến khi cảm xúc của Tổ Kỳ thật vất vả mới hoà hoãn lại, liền lui ra, chuẩn bị nằm xuống đem người dỗ ngủ.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp tiến hành động tác kế tiếp, Tổ Kỳ sau khi ngừng khóc liền tiến tới gần, dán vào trên môi Tiết Giác tỉ mỉ gặm cắn, hay tay ôm cổ hắn từ đầu đến cuối không thả ra.

Tiết Giác: "..."

Lần này dù như thế nào hắn cũng sẽ không dừng giữa đường nữa.

...