Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 55: Hối hận

Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

------------------------------------------------

Sáng hôm sau.

Tổ Kỳ từ bên trong cơn đau nhức toàn thân mà tỉnh lại, đầu của cậu đau muốn nứt ra.

Lại qua nửa ngày, Tổ Kỳ mới gian nan mở mắt ra liền thấy một gương mặt gần trong gang tấc.

Tiết Giác nằm nghiêng mặt hướng về phía Tổ Kỳ, hai con mắt khẽ nhắm, cho dù ở trong mộng cũng hơi chau mày, hắn tựa hồ mơ tới một chút chuyện không vui ngay cả khóe miệng cũng mím thành một đường thẳng.

Bộ dáng này của Tiết Giác, vẫn cứ nghiêm túc vô cùng.

Tổ Kỳ ngơ ngác nhìn Tiết Giác nửa ngày, ký ức tối qua bỗng nhiên như lũ tràn về, sau đó mặt của cậu lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được biến thành một trái cà chua chín.

Đậu xanh!

Tối hôm qua là cậu tự mình dâng tới cửa đi?!

Cậu lúc đó thật sự là một chút ý thức đều không có, ngôn hành cử chỉ dựa cả vào bản năng, khóc lóc van nài quấn lấy Tiết Giác cũng thuần túy là vì trên người hắn tương đối ấm áp mà thôi.

Về phần chuyện phát sinh phía sau, đã không ở trong phạm vi trí thông minh của Tổ Kỳ sau khi say rượu có thể suy nghĩ.

Tổ Kỳ rất lúng túng, đặc biệt là cảm nhận được thân thể mình trần truồng bị Tiết Giác cũng không mảnh vải che thân ôm vào trong ngực, cỗ cảm xúc quái dị như đại hồng thủy oanh một chút xông thẳng lên đầu Tổ Kỳ.

Không nhúc nhích cứng đờ hồi lâu, Tổ Kỳ mới chầm chậm muốn từ trong lồng ngực Tiết Giác lui ra ngoài, nào có biết cậu mới hơi hơi nhúc nhích một chút, cảm giác nơi nào đó dưới thân truyền đến một trận đau đớn khó có thể mở miệng.

May là không có cảm giác dính dấp khó chịu trên người, có thể là Tiết Giác sau đó giúp cậu làm sạch người.

Tổ Kỳ hít sâu một cái, đợi đến trận đau đớn tiêu tan một ít, mới tiếp tục dùng tốc độ con rùa hướng phía sau chuyển động thân thể.

Thật vất vả cùng Tiết Giác mở ra một chút khoảng cách, Tổ Kỳ cắn cắn môi, đang muốn trực tiếp vươn mình xuống giường, bất thình lình cảm giác được một cái tay đưa qua ôm eo cậu.

Ngay sau đó cái tay kia hơi hơi dùng sức, đột nhiên không kịp chuẩn bị Tổ Kỳ lại bị đưa vào trong ngực Tiết Giác.

Tổ Kỳ: "..."

Cố tình Tiết Giác vô tri vô giác còn có vẻ như ngủ rất quen, theo bản năng đem mặt chôn đến bên trong hõm cổ Tổ Kỳ cọ hai lần, giống như một con cún bự đang làm nũng.

Sợi tóc hơi cứng đâm vào trên gương mặt Tổ Kỳ, cũng không đau trái lại có loại cảm giác ngứa ngáy từ bên tai.

Tổ Kỳ bị ôm như cái gối ôm ngay cả động đậy một chút cũng không dám, da thịt chạm nhau cảm giác phảng phất như nọc độc kích thích dây thần kinh của cậu —— cậu trước sau sống hơn hai mươi năm, vẫn là lần đầu tiếp xúc thân mật với người khác như thế khi còn đang tỉnh táo.

Càng đáng chết hơn chính là...

Lúc nãy dưới sự ma sát vô thức của Tiết Giác, phía dưới của cậu có chút phản ứng...

Đậu má.

Tổ Kỳ thầm mắng một tiếng, thời khắc này chỉ cảm giác hai gò má của chính mình nóng như lửa đốt, bốn phía nhiệt độ cũng chẳng biết lúc nào tăng lên rất nhiều, khiến cổ họng cậu phát khô.

Tổ Kỳ cảm thấy được cậu cần phải nhanh chóng cùng Tiết Giác tách ra, ít nhất phải thừa dịp Tiết Giác chưa tỉnh.

Nhưng mà mới vừa nghĩ như vậy xong, cái đầu chôn ở giữa cổ Tổ Kỳ đột nhiên ngẩng lên, sau đó hai người bốn mắt nhìn nhau.

Yên tĩnh ở trong không khí lan tràn ——

Tổ Kỳ đứng hình lại hai giây, chỉ là hai giây suy nghĩ của cậu cũng đã luân chuyển trăm lần, lập tức miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, mỉm cười ngượng ngịu: "Chào buổi sáng."

"..."

Tiết Giác đáy mắt buồn ngủ từ từ tản đi, rất nhanh đôi mắt đã là một mảnh thanh minh.

Qua rất lâu, Tiết Giác trên khuôn mặt không lộ vẻ gì bỗng nhiên trồi lên một vệt tựa như cười mà không phải cười, hắn dùng tiếng nói có chút khàn khàn thấp giọng nói rằng: "Mới sáng sớm em còn có thể có tinh thần như vậy."

Tổ Kỳ cơ hồ là trong nháy mắt liền nghe hiểu nghĩa bóng của Tiết Giác, nhất thời cả khuôn mặt đỏ đến mức giống như là muốn chảy ra máu.

"Cái, cái gì tinh thần, tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì." Tổ Kỳ chột dạ đẩy Tiết Giác dựa vào ở trên người mình ra, nhấc lên chăn liền nhảy xuống giường.

Tuy rằng đau đớn ở mặt sau vẫn như cũ rõ ràng, thế nhưng tốt xấu vẫn trong phạm vi Tổ Kỳ có thể chịu đựng.

Chỉ là xuống giường, Tổ Kỳ mới đột nhiên nhớ tới cậu căn bản không mặc quần áo, nhưng đáng tiếc khi cậu cầm lấy quần áo vứt ở cuối giường lên che lại phía dưới, từ lâu không còn kịp rồi.

Quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiết Giác thay đổi cái tư thế ngồi dựa ở giường đầu, sau đó dùng tầm mắt ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn tiểu huynh đệ của cậu, cong cong khóe miệng nói: "Thật sự rất có tinh thần."

Tổ Kỳ: "..." Anh ngậm miệng có được không!

Dưới ánh mắt trêu chọc của Tiết Giác, Tổ Kỳ chạy trối chết vọt vào buồng tắm.

Khi tắm, Tổ Kỳ phát hiện lồng ngực của cậu cùng trên cánh tay đều có dấu vết gặm cắn, không quá rõ ràng, thế nhưng chỉ nhìn liền khiến Tổ Kỳ không tự chủ mà nghĩ lại chuyện tối hôm qua.

"..."

Nói thẳng ra kỹ thuật của Tiết Giác thật dỏm.

Đương nhiên loại ý nghĩ này không thể để cho Tiết Giác biết, không thì chính là tận thế đến.

Dùng một canh giờ chậm rì rì tắm rửa xong, Tổ Kỳ thổi khô tóc tai đi ra buồng tắm, bên ngoài Tiết Giác đã mặc chỉnh tề mà ngồi ở trên ghế sa lon chờ đợi.

Tiết Giác đang xem điện thoại di động, nghe tiếng bước chân Tổ Kỳ đi ra ngẩng đầu lên nói: "Em ngày hôm nay có lịch trình gì không?"

"Không có chuyện gì." Tổ Kỳ mở ra cửa tủ quần áo, ra phía sau thành thạo đổi quần áo, cuối cùng lại hỏi, "Anh hỏi cái này làm cái gì?"

Tiết Giác tiếp tục cúi đầu xem điện thoại di động, đồng thời nhàn nhạt nói: "Nếu không còn chuyện gì liền đi với tôi đến lễ đường nhìn một chút, Trương quản gia chọn được ba chỗ, thời điểm đó chọn cái em vừa ý nhất

Tổ Kỳ nhất thời hiểu ra Tiết Giác đang nói chuyện chọn địa điểm tổ chức hôn lễ, không khỏi sửng sốt.

Trước đây cậu ở trước mặt Ông Ngọc Hương đã mấy lần đề cập đến việc hủy bỏ lễ cưới, vốn là dễ nói chuyện nhưng ở phương diện này thái độ Ông Ngọc Hương liền trở nên cường ngạnh, nói cái gì cũng phải cử hành hôn lễ để cấp cho Tổ Kỳ một cái danh phận.

Tổ Kỳ cũng không chú trọng quá việc này, lúc đó cảm thấy ngày cử hành hôn lễ còn xa, cũng là tạm thời không nghĩ nhiều.

Kết quả phục hồi tinh thần lại, dĩ nhiên gần tới thời gian.

Nguyên lai bất tri bất giác, cậu đã đến thế giới này bốn tháng rồi.

Trong lúc nhất thời Tổ Kỳ trong lòng cảm khái sâu sắc nên không trả lời Tiết Giác,khi cậu từ trong suy nghĩ mà hoàn hồn, Tiết Giác lặng yên không một tiếng động đi đến trước mặt cậu.

Tiết Giác so với Tổ Kỳ cao gần tới một cái đầu, cụp mắt khi nhìn về phía cậu, hoàn toàn không che giấu nổi quanh thân tản mát ra khí tràng áp bức, biểu tình bình tĩnh như nước, không có gì chập trùng hỏi: "Em hối hận rồi sao?"

"..." Bị bóng tối bao phủ Tổ Kỳ cẩn thận nuốt ngụm nước bọt, kỳ thực cậu rất muốn trả lời là hối hận, mỗi giờ mỗi khắc đều đang hối hận.

Tốt nhất hai người bọn họ lập tức hủy bỏ lễ cưới, mỗi người đi một ngả, từ đây mỗi người mỗi nẻo.

Nhưng là Tổ Kỳ rất rợ hãi, lời tìm chết này không thể nào nói ra nổi.

Suy nghĩ một chút, Tổ Kỳ lại thực hiện chính sách hỏi ngược lại, uyển chuyển mà hỏi: "Anh thấy tôi đang hối hận sao?"

"Tôi thấy em là đang hối hận đến xanh cả ruột." Tiết Giác nhấc lên khóe miệng lành lạnh nở nụ cười.

Tổ Kỳ sắc mặt vui vẻ, đang muốn mở miệng tiếp lời, lại nghe Tiết Giác tiếp tục nói, "Đáng tiếc em có hối hận cũng vô dụng, hôn lễ đã định ngày, khách mời cũng đã mời hết, em không còn đường lui."

Nghe vậy, sắc mặt vui mừng của Tổ Kỳ trong nháy mắt cứng đờ, vui vẻ trong chớp mắt rút đi.

Tiết Giác thấy thế nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia hiểu rõ, khóe miệng lại mang theo độ cong trêu chọc.

Vậy anh hỏi cái rắm, Tổ Kỳ tâm lý mắng nhưng trên mặt cũng không dám biểu hiện ra mà là loan mở mắt, cười tủm tỉm mở miệng: "Đâu có hối hận đâu? Tôi rốt cục ôm đùi vàng lớn có địa vị vững chắc ở Tiết gia, tôi cao hứng còn không kịp."

Tiết Giác khóe miệng rõ ràng co giật mấy lần, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Tổ Kỳ không lên tiếng.

Nhìn thấy Tiết Giác ăn quả đắng, Tổ Kỳ trong mắt ý cười càng sâu, thân thiết kéo cánh tay của đối phương: "Để ăn mừng tôi phi thăng, đêm nay tôi mời anh đi tiệc disco nhé!"

"..." Tiết Giác trầm mặc một lúc lâu, sau đó không nói một lời đem cánh tay Tổ Kỳ từ trong lồng ngực rút ra, quay người đi mất.

Lưu lại Tổ Kỳ ở tại chỗ cười ha ha.

Làm như vậy đưa đến hậu quả trực tiếp chính là tên quỷ hẹp hòi Tiết Giác sẽ tức giận, trên đường đến lễ đường, hắn từ đầu tới đuôi mặt âm trầm, không chịu cùng Tổ Kỳ nói một câu.

Tổ Kỳ đã quen tính khí đại thiếu gia biệt nữu ngạo kiều của Tiết Giác, yên tĩnh dựa vào cửa sổ chơi chơi game trên điện thoại di động, liền dư quang đều không hướng Tiết Giác bên kia liếc một chút.

Vì vậy, sau khi xuống xe, Tiết đại thiếu gia có vẻ như càng thêm tức giận rồi.

Trương quản gia đã sớm ở ngoài cửa lễ đường chờ đợi, còn có nhân viên công tác hôn lễ cũng đến.Tin tức liên quan đến Tổ Kỳ và Tiết Giác đã sớm sôi sùng sục trên internet, còn truyền ra không dưới mười phiên bản, trong đó chín cái đều là Tổ Kỳ quấn mãi không buông Tiết Giác, còn lại một cái nhưng là suy đoán Tổ Kỳ dùng thuốc mê hoặc Tiết Giác...

Xem xong những tin tức não bổ của cư dân mạng, Tổ Kỳ cảm thấy bội phục sâu sắc.

Không thể phủ nhận, cư dân mạng nhìn như não tàn nhưng thật ra rất khôn khéo, ít nhất về điểm này còn đoán đúng.

Tuy rằng trên mạng lan truyền Tiết Giác rất không thích Tổ Kỳ, nhưng hai người họ đã đi đến bước kết hôn, các nhân viên công tác hôn lễ cũng không dám quá thất lễ Tổ Kỳ, toàn bộ quá trình đều nhiệt tình hầu hạ, còn lấy ra vài phương án hôn lễ cho Tổ Kỳ tham khảo.

Tổ Kỳ qua loa xem một lần hết thảy các phương án, nhất thời liền bị dự toán tiền ở trang cuối cùng làm khiếp sợ.

Sửng sốt nửa ngày, Tổ Kỳ yên lặng đem quyển catalogue đưa cho nhân viên công tác đưa cho Tiết Giác ở bên cạnh.

Tiết Giác một tay chống cằm, dư quang bên trong thoáng nhìn quyển catalogue đưa tới trước mặt, vì vậy hơi nghiêng đầu, nhướn mày hướng đưa ra ánh mắt nghi hoặc.

"Anh tự chọn đi." Tổ Kỳ còn đang đắm chìm trong một chuỗi dài con số khiến lòng người rung động kia, "Tôi không chọn được."

Tiết Giác tiếp nhận đơn giản lật xem một lượt, lập tức giao cho nhân viên công tác trên tay: "Loại phương án thứ hai."

Tổ Kỳ ôi chao một tiếng, có chút ý tứ ngăn cản: "Anh ngay cả nội dung phía trước đều không xem, không khỏi quyết định có chút nhanh quá."

Tiết Giác xem thường nói: "Thời điểm lựa chọn khó khăn thì chọn cái đắt nhất sẽ không sai."

Tổ Kỳ: "..." Phương thức lựa chọn của kẻ có tiền thật khiến người ta đỏ mắt.

Từ lễ đường đi ra đã là chạng vạng tối, hai người cùng Trương quản gia đồng thời đón đầy trời hoàng hôn trở lại Tiết gia, đám người hầu đã sớm đem bữa tối chuẩn bị kỹ càng.

Tổ Kỳ cùng Tiết Giác hôm qua không trở về, Ông Ngọc Hương cái gì cũng không hỏi, ngược lại là Tiết Thiên Vạn đang được Ông Ngọc Hương ôm vào trong ngực, còn không đợi Tổ Kỳ tới gần liền trương lên miệng oa oa khóc lớn lên.

Ông Ngọc Hương vội vã đem Tiết Thiên Vạn đưa cho Tổ Kỳ, tiểu tử tựa hồ là ngửi được mùi của Tổ Kỳ, chỉ chốc lát sau liền ngừng tiếng khóc, đôi mắt đen láy còn dính nước mắt tỉnh tỉnh mê mê nhìn Tổ Kỳ.

Tổ Kỳ bị ánh mắt của con trai nhìn đến tim mềm nhũn, không nhịn được cúi đầu ở trên khuôn mặt mềm mềm của Tiết Thiên Vạn cà cà.

"Ê a ——" Tiết Thiên Vạn lập tức trở nên hưng phấn, quơ móng vuốt nhỏ muốn bắt mũi Tổ Kỳ.

Cũng may Tổ Kỳ phản ứng nhanh, đúng lúc tránh được ma trảo của Tiết Thiên Vạn.

Nhìn tay nhỏ trước mắt thịt vù vù trắng nộn nộn, Tổ Kỳ cũng không biết nghĩ như thế nào há mồm muốn cắn lên, tay nhỏ mềm mại ấm áp ngậm trong miệng, giống như là đang cắn móng giò.

Tổ Kỳ cắn hai lần, rất vui sướng sau đó phát hiện cái gì, nhấc lên con ngươi liền thấy Tiết Giác đứng ở đối diện không lộ vẻ gì mà nhìn mình.

Sau đó Tiết Giác hỏi: "Ăn ngon không?"

Tổ Kỳ: "..."