Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 56: Đòi người

Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

--------------------------------------------------------

Tuy nói hiện tại Tiết Thiên Vạn vẫn còn rất dính Tổ Kỳ cùng Tiết Giác, thế nhưng cuối cùng cũng coi như không giống trước đây,thấy người khác không chịu liền gào gào khóc lớn lên.

Vì vậy Ông Ngọc Hương kiến nghị để Tiết Thiên Vạn buổi tối ngủ ở gian phòng của bà, như vậy cũng thuận tiện cho Tổ Kỳ cùng Tiết Giác có thể sinh hoạt bình thường.

Tổ Kỳ nghe vậy trầm mặc hồi lâu, nghĩ thầm cậu và Tiết Giác có thể có cái gì để sinh hoạt, nhưng mà câu nói này không nói ra, liền nghe Tiết Giác một tiếng đáp ứng.

"Được, sau này làm phiền mẹ."

Tổ Kỳ sững sờ, đột nhiên quay đầu trừng mắt về phía Tiết Giác.

Trong lồng ngực Tiết Thiên Vạn đang ngủ cảm nhận được động tác của cậu, nhất thời bĩu môi chỉ lát nữa là sẽ khóc lên, Tổ Kỳ nhanh chóng dụ dỗ một hồi, mới đem tâm tư làm ầm ĩ của tiểu tử bóp giết từ trong trứng nước.

"Anh làm cái gì vậy?" Tổ Kỳ tiến đến bên cạnh Tiết Giác, cắn răng thấp giọng hỏi.

"Tôi làm cái gì?" Tiết Giác hỏi ngược lại.

"Đem Thiên Vạn đưa đến chỗ của mẹ có chút không thích hợp đi."

"Không có gì không thích hợp." Tiết Giác nhẹ như mây gió dùng đũa gắp miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào trong bát Tổ Kỳ, nói một cách đầy ý vị sâu xa, "Chúng ta còn phải sinh hoạt, không phải sao?"

Tổ Kỳ: "..."Anh là đồ ma quỷ.

Tổ Kỳ vốn là muốn đem Tiết Thiên Vạn đặt ở trong phòng ngủ để tránh khỏi lúng túng, nhưng đáng tiếc Ông Ngọc Hương đã mở miệng đề nghị, Tiết Giác còn đồng ý cậu cũng không thể đem con trai về phòng.

Chủ yếu là ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt hứng phấn tỏa sáng của Ông Ngọc Hương, thực sự làm cho cậu không nói ra được lời cự tuyệt...

Ăn xong cơm tối, Tiết Giác liền đi thư phòng làm việc, Tổ Kỳ đem Tiết Thiên Vạn giao cho Ông Ngọc Hương cùng Tiểu Nhã cũng trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Một ngày mệt nhọc, Tổ Kỳ tắm xong nằm ở trên giường không bao lâu liền hôn hôn trầm trầm ngủ mất. Ngủ một giấc này rất sâu, lúc Tổ Kỳ tỉnh lại mặt trời đã lên cao.

Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, theo bản năng đưa tay về phía bên cạnh thử sờ sờ mấy lần, không mò ra vết tích Tiết Giác đã ngủ qua, cái người kia hình như ở thư phòng ở một ngủ đêm.

Lúc ăn sáng Tổ Kỳ thuận miệng hỏi Tiểu Nhã một chút, mới biết Tiết Giác đã sớm từ thư phòng đi ra, vội vàng rửa mặt sau đó đi công ty, có thể là có việc gấp.

Tiết Giác rất bận, Tiết thị thay đổi người điểu hành nên tích lũy đống lớn công việc chưa xử lý, hơn nữa Tiết Ngạn Tĩnh nhờ vả đại ca mình làm cho việc tranh đấu trong Tiết gia càng ngày càng gay cấn, tất cả công tác đều phải một mình Tiết Giác xử lý.

Trong nửa tháng Tổ Kỳ cũng không nhìn thấy thân ảnh Tiết Giác, ngược lại là có mấy ngày buổi tối sau khi cậu ngủ, cảm giác được Tiết Giác sau khi tắm rửa thì nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cậu.

Sau đó hai người cùng đắp một cái chăn mà ngủ...

Tổ Kỳ ở trong bóng tối mở mắt ra, không nói tiếng nào nhìn về phía Tiết Giác nửa ngày, cuối cùng thở dài.

Cậu còn tưởng rằng Tiết Thiên Vạn không có ở đây, hai người bọn họ đơn độc ở chung thì sẽ phi thường lúng túng. Bây giờ nhìn lại, hoàn toàn là do cậu nghĩ nhiều rồi.

Nói không chừng tâm lý Tiết Giác xem cậu chỉ là đồ trang sức bày đặt lên giường có cũng được mà không có cũng được mà thôi, mà chuyện phát sinh buổi tối ngày hôm ấy dường như chỉ là gió thoảng mây trôi, đã biến mất khỏi trí nhớ của Tiết Giác.

Ai...

Tuy rằng kỹ thuật rất dỏm, thế nhưng có chút ít còn hơn không có đi.

Chờ chút!

Từng tia thất lạc trong lòng cậu là chuyện gì xảy ra!

Thật giống như cậu đang rất chờ mong chuyện kia phát sinh lần thứ hai, cậu không có cô quạnh đến nước này đi!

Tổ Kỳ nhất thời bị ý nghĩ đột nhiên sinh ra trong lòng mình hù dọa, vội vã đánh đuổi những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu kia, cậu có chút bối rối nhắm mắt lại, hít sâu một cái, ngủ.

Đáng tiếc một đêm không ngủ nổi.

Bất quá Tổ Kỳ để ý đến Tiết Giác cũng không có kéo dài bao lâu, bởi vì cậu cũng bắt đầu bận túi bụi.

Đoàn phim Cung Tường xã định thời gian bấm máy là mùng 1 tháng 2, địa điểm tại thành phố điện ảnh cách đây không xa, dự tính quay chụp ba tháng, e là ăn tết cũng phải ở trong đoàn phim.

May mà từ Tiết gia đến thành phố điện ảnh chỉ có hai giờ đi xe, đoàn phim quay phim bán phong bế, Tổ Kỳ bất cứ lúc nào có rãnh rỗi cũng có thể trở lại thăm Tiết Thiên Vạn một chút.

Duy nhất khiến Tổ Kỳ khó khăn chính là, cách ngày bấm máy chỉ có ba ngày, người đại diện và trợ lý của cậu đều không thấy tăm hơi.

Tổ Kỳ trước đó có nghiêm túc cân nhắc qua việc trực tiếp cùng công ty đại diện hủy hợp đồng, nhưng do công ty đại diện không vi phạm bất kỳ điều khoản nào trong hợp đồng, ngay cả việc đóng băng cậu cũng là hợp tình hợp lý, dù sao năm ngoái nguyên chủ xác thực phạm vào rất nhiều chuyện ngu xuẩn, gây tổn hại đến lợi ích của công ty.

Nếu như cưỡng ép hủy hợp đồng, một khi bị công ty đại diện kiện ra toà, Tổ Kỳ sẽ đối mặt với lượng lớn bồi thường.

Cậu thật ra không thiếu tiền, nhưng cũng không muốn đem tiền của mình xem như bánh bao thịt mà đi đánh chó.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tổ Kỳ không gọi điện cho Chu Diên, mà là trực tiếp đi công ty tìm tiền bối Lưu Tuệ San, trợ lý Tiểu Đặng Tử của cậu tạm thời đang công tác bên người Lưu Tuệ San.

Tổ Kỳ cố ý từ nơi Hằng Cảnh Thần hỏi thăm được thời gian cụ thể Lưu Tuệ San ở công ty, trực tiếp đi đến phòng hội nghị, cách thủy tinh sạch sẽ trong suốt liền thấy một nữ nhân xinh đẹp đang xem điện thoại di động.

Nữ nhân dường như đã có tuổi tác nhất định, cả người tỏa ra khí chất thành thục, cô ta mang trang sức tinh xảo, da dẻ được bảo dưỡng tốt, nhưng có thể nói sắc đẹp của cô ta toát ra từ trong xương tủy không chỉ qua da dẻ.

Chỉ nhìn gò má, Tổ Kỳ liền biết nữ nhân này là Lưu Tuệ San, quả nhiên ảnh trên weibo và ngoài đời thực đều rất xinh đẹp, mà tiểu mập mạp vây quanh cô ta vòng tới vòng lui bận rộn chắc hẳn là Tiểu Đặng Tử.

Tổ Kỳ vòng tới trước cửa kính, chuẩn bị đẩy cửa mà vào.

Lúc này, phía sau cậu cách đó không xa đột nhiên đi tới một đám nhân viên công tác cười cười nói nói, tựa hồ cũng muốn đi vào phòng hội nghị.

Tổ Kỳ thấy thế, lặng yên không một tiếng động hướng lùi lại mấy bước, đợi đám nhân viên công tác kia toàn bộ sau khi tiến vào, cậu mới ung dung thong thả đi tới trước cửa.

Những người kia thần thái thoải mái đối với Lưu Tuệ San nói mấy câu,chỉ thấy Lưu Tuệ San thu hồi điện thoại di động, đứng dậy hơi hơi sửa lại một chút tóc tai cùng quần áo, sau đó cùng bọn họ đi ra ngoài.

Tiểu Đặng Tử tự nhiên là trông trước trông sau đi theo bên hông, vẻ mặt hoàn toàn tràn ngập cẩn thận từng li từng tí một.

Song khi Tiểu Đặng Tử đi ra phòng hội nghị, quay đầu liền đối diện một gương mặt quen biết, hết thảy cẩn thận trên mặt của cậu ta đều đọng lại.

"..."

Tổ Kỳ kéo kéo khóe miệng, phất tay cười nói: "Tiểu Đặng Tử, đã lâu không gặp."

"Kỳ, Kỳ ca, anh tại sao lại ở chỗ này?!" Tiểu Đặng Tử chưa bao giờ am hiểu che giấu cảm xúc bản thân, trong lúc nhất thời rất giống thấy quỷ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, chột dạ ở đáy mắt cơ hồ muốn tràn ra tới nơi.

Tổ Kỳ hơi nheo lại cặp mắt đào hoa đẹp đẽ, cười đến đặc biệt dễ nhìn, cậu đi lên trước vỗ vỗ vai Tiểu Đặng Tử, rất là quen thuộc mà nói: "Cậu tốt xấu cũng là trợ lý của tôi, tôi ghé thăm cậu một chút không được sao?"

Nghe Tổ Kỳ nói như thế, Tiểu Đặng Tử lập tức hai chân như nhũn ra, rõ ràng Tổ Kỳ lực đạo không nặng, lại dường như muốn vỗ cho cậu ta trực tiếp quỳ xuống.

Bây giờ Tiểu Đặng Tử còn cầm lương mà Tổ Kỳ phát, tự nhiên đối với Tổ Kỳ rất để ý, cũng biết sự kiện ly hôn hồi trước Bách Quang Kiến dẫn ra một khối chuyện khôi hài sau đó.

Lúc đó Tiểu Đặng Tử còn ở trên weibo âm thầm oán một đám anti fan của Tổ Kỳ, cậu ta theo Tổ Kỳ hơn một năm, là có cảm tình, nhưng đáng tiếc tình cảm này đó không ngăn nổi sợ hãi của cậu ta đối với Chu Diên. Chu Diên muốn cậu ta vứt bỏ Tổ Kỳ ngược lại đến hầu hạ những người khác, cậu ta cũng không thể từ chối.

Nhưng khi Tiểu Đặng Tử lần thứ hai đối mặt với Tổ Kỳ đã không gặp một năm, nội tâm hổ thẹn bình thường bị cậu ta áp chế ở sâu trong lòng trắng trợn không kiêng dè dâng lên, Tiểu Đặng Tử viền mắt có chút ửng hồng, cậu ta xấu hổ chuyển dời tầm mắt, không dám nhìn thẳng ánh mắt Tổ Kỳ.

Lúc này, Lưu Tuệ San chú ý tới động tĩnh bên này quay đầu nhìn lại.

"Làm sao vậy?" Lưu Tuệ San lên tiếng hỏi.

Cùng lúc đó, một đạo ánh mắt ác liệt của cô ta lặng yên không một tiếng động từ Tổ Kỳ trên người đảo qua, cô ta cảm giác tướng mạo Tổ Kỳ có chút quen mắt, có thể trong lúc nhất thời không nhớ ra được từng gặp ở nơi nào.

"Chị khỏe ha Tuệ tỷ, tôi là Tổ Kỳ." Tổ Kỳ mỉm cười hướng Lưu Tuệ San đưa tay ra.

Lưu Tuệ San đứng hình chốc lát, mới hậu tri hậu giác nhớ ra Tổ Kỳ cùng đề tài trên weibo quãng thời gian trước, cô ta mím mím môi, nắm nhẹ lấy Tổ Kỳ tay sau đó nhanh chóng buông ra.

Tổ Kỳ cụp mắt, đem động tác của Lưu Tuệ San toàn bộ nhìn ở trong mắt, cậu mím môi khẽ cười cười, không nói gì.

"Cậu tìm Tiểu Đặng Tử có chuyện gì sao?" Lưu Tuệ San trực tiếp mở miệng hỏi.

"Là như vậy..." Tổ Kỳ dư quang đảo qua nhân viên công tác tập hợp tập ở xung quanh, cậu nhăn chặt mày lại, có chút phiền não lại có chút thấp thỏm bất an nói rằng, "Tôi tuần sau sẽ tiến vào đoàn phim để diễn, bên người không có một người hỗ trợ, cho nên tôi nghĩ tạm thời đem Tiểu Đặng Tử mượn trở lại bốn tháng."

Nói xong, Tổ Kỳ hết sức chân thành mà nói bổ sung, "Đương nhiên, nếu như trong vòng bốn tháng này Tuệ tỷ có yêu cầu Tiểu Đặng Tử hỗ trợ, cũng có thể kêu cậu ấy trở về."

Nghe vậy, Lưu Tuệ San vốn là mặt lạnh nhạt trong nháy mắt kết băng, cô ta trầm mặc nhìn Tổ Kỳ nửa ngày, cực kỳ bất khả tư nghị nói: "Mượn trở lại? Lời này của cậu là có ý gì?"

Tổ Kỳ thở dài nói: "Tôi cũng chỉ có một người trợ lý là Tiểu Đặng Tử, thực sự không tìm được người khác, mới đưa ra yêu cầu quá đáng như thế, nếu là có mạo phạm xin hãy tha lỗi."

Lưu Tuệ San nháy mắt một cái, tựa hồ nghe đã hiểu cái gì, vội vã quay đầu nhìn về Tiểu Đặng Tử phía rụt cổ lại giả trang chim cút: "Tiểu Đặng Tử, cậu là trợ lý củaTổ Kỳ?"

Đột nhiên bị điểm danh Tiểu Đặng Tử đột nhiên ngẩn ra, biểu tình khó xử giống như là muốn khóc lên, cậu ta do dự nửa ngày lập tức gian nan gật gật đầu.

Cứ việc nhìn dáng dấp rất kinh sợ của Tiểu Đặng Tử, nhưng vẫn là nhỏ giọng nói một câu: "Tiền lương của tôi cũng là Kỳ ca trả..."

Thời khắc này, Lưu Tuệ San vừa thẹn vừa giận, gương mặt xinh đẹp trực tiếp hắc thành than đá.

Đừng nói cô ta, ngay cả mọi người trong công ty đều cho là việc Tiểu Đặng Tử làm trợ lý của Tổ Kỳ đã sớm là quá khứ.Dù sao Tổ Kỳ gần một năm chưa có tới công ty, sau đó tuôn ra chuyện Tổ Kỳ cùng Tiết Giác sắp kết hôn, tất cả mọi người cho là Tổ Kỳ trèo lên cành cao chuẩn bị rút lui.

Kết quả cho tới bây giờ, Tổ Kỳ vẫn còn chi trả lương cho Tiểu Đặng Tử?!

Lưu Tuệ San quả thực không thể tin được sự thực này, càng làm cô ta cảm thấy tức giận hơn chính là lúc trước bên người cô ta thiếu người làm việc lanh lợi, tay chân lanh lẹ, Chu Diên liền đem Tiểu Đặng Tử đưa đến chỗ cô ta, cố ý cường điệu Tiểu Đặng Tử là trợ lý vô chủ, liền lương cũng là Chu Diên tạm thời ứng ra.

Vừa vặn đoạn thời gian đó Lưu Tuệ San giúp Chu Diên cùng Đường Mạc Ninh không ít việc, liền tiếp nhận ý tốt của Chu Diên

Nào có biết mẹ nó đây căn bản không phải lễ vật, là chậu nước bẩn!

Trước mặt nhiều người như vậy nghe được Tổ Kỳ cùng Tiểu Đặng Tử nói, chắc chắn không quá mấy tiếng, toàn bộ công ty trên dưới đều sẽ biết Lưu Tuệ San cô vì tư lợi chiếm đoạt trợ lý của Tổ Kỳ hơn nửa năm, làm hại Tổ Kỳ bên người không có bất kỳ ai, còn phải quay về mượn người...

Thực sự là đem mặt ném đi mà!

Vào giờ phút này Lưu Tuệ San tức đến cơ hồ nổi khùng, có thể cô ta tốt xấu cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, không bao lâu liền để cho mình khôi phục bình tĩnh.

Rất nhanh, Lưu Tuệ San từ trong túi lấy điện thoại di động ra gọi cho Chu Diên, sau đó cười nói: "Tiểu Chu, cậu rảnh rỗi tới công ty một chuyến đi, tôi có chuyện rất quan trọng muốn gặp mặt cậu đàm luận một chút."

Củ Cải: Đã được nửa chặng đường rồi quý vị ạ! Nhân tiện xin hỏi có vị cô nương, huynh đệ nào muốn tôi edit tiếp bộ kia không:)