Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 90: Thê Thê bị mù

Dịch: Thanh Hoan

Lại thấy hay, nữ chính quá khổ. Hận hai mụ drama chúa Nguyệt lão và Ti Mệnh

Mạnh Thê Thê lập tức muốn đi xuống đáy vực tìm người, lại bị hai vợ chồng nhà họ Lâm giữ lại.

“Mạnh cô nương!” Lâm phu nhân nắm lấy cánh tay nàng: “Trời mưa lớn thế này, cô không thể xuống núi vào lúc này được. Lần này cho dù Hướng huynh đệ có xảy ra chuyện gì, cũng phải để bọn ta đảm bảo an toàn cho cô. Chúng ta về trước đã, đợi sáng mai chúng ta lại vào chùa tìm người giúp đỡ. Vào thời điểm thế này, xin cô hãy nghe ta đi.”

Mạnh Thê Thê bị nước mưa xối ướt đẫm toàn thân, nàng run lên: “Nhưng Đỉnh Thần còn đang ở dưới kia một mình.”

“Mạnh cô nương, không phải ta nói cô đâu!” Lâm Cao Sơn đột nhiên nghiêm túc quát to: “Cô không để ý đến mình thì cũng phải nghĩ đến Tố Hòa chứ? Bây giờ nàng ta đang bụng mang dạ chửa ngồi trong kia đợi, chúng ta mãi không về như thế này nhỡ nàng ta lo lắng đội mưa ra ngoài tìm thì sao? Đến lúc đó, chẳng những Hướng huynh đệ không tìm được, cả Tố Hòa cũng xảy ra chuyện thì phải làm sao?”

Mạnh Thê Thê rốt cuộc không giãy dụa không đòi sống đòi chết phải xuống núi nữa, bị hai vợ chồng nhà họ Lâm người lôi kẻ túm về lầu trúc nhỏ.

“Cô tắm rửa cái đi đã, vừa rồi bị nước mưa xối cho một lúc như thế, không khéo mai lại cảm thành phong hàn thì chết.” Lâm phu nhân đẩy cửa phòng ra cho nàng, thấy sắc mặt Mạnh Thê Thê trắng bệch, vẻ mặt thẫn thờ, định gọi Tố Hòa đến chăm sóc khuyên nhủ nàng cùng bà ta. Kết quả Lâm phu nhân đi tìm một hồi cũng không thấy tăm hơi của Tố Hòa.

“Kỳ quái thật, Tố Hòa đi đâu rồi?” Lâm phu nhân đi một vòng quanh lầu trúc nhỏ cũng không thấy bóng dáng Tố Hòa, lúc này Mạnh Thê Thê gặp chuyện của Hướng Đỉnh Thần đã sợ như chim sợ cành cong, nàng đang định lao ra tìm lần nữa thì thấy một trong hai thị nữ mà Ngụy Tử Hi bố trí cho Tố Hòa đã đứng ở cổng chờ sẵn.

Mạnh Thê Thê đột nhiên khựng lại, ánh mắt hồ nghi của nàng quét về phía thị nữ kia: “Cô đáng lẽ ra phải ở trong chùa chứ? Sao lại ở đây?”

Bởi vì Tố Hòa nói mình không quen có người phục vụ, nên để hai thị nữ mà Ngụy Tử Hi phái tới ở lại trong chùa Bích Vân cả. Giờ ngoài trời còn đang đổ mưa to, thị nữ này chạy lại đây làm gì?

“Mạnh cô nương.” Thị nữ kia lên tiếng gọi nàng, giọng rất dịu dàng: “Tố Hòa cô nương bảo em đến nói với ngài một tiếng, từ lúc cô và mọi người lên núi, cô nương ấy thấy sợ hãi nên một mình quay lại chùa Bích Vân rồi ạ, giờ cô nương ấy đang chờ cô đi đón đấy.”

Từng giọt nước chảy theo lọn tóc của Mạnh Thê Thê nhỏ xuống đất, váy áo màu đỏ tươi nàng đang mặc lúc này đã bị ướt đẫm, chuyển sang màu đỏ sậm, mái tóc đen dài xõa xuống, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc làm hai vết bớt son nơi khóe mắt càng thêm nổi bật.

Chỉ nghe Mạnh Thê Thê đột nhiên cười lạnh một tiếng, ngay sau đó cổ áo của thị nữ kia dường như đã bị cái gì đó nhấc lên, túm ả lên cao hẳn khỏi mặt đất.

“Tố Hòa lo lắng đến nỗi muốn cùng bọn ta lên núi, vậy mà nàng ta lại có thể vì sợ hãi mà chạy về chùa Bích Vân trong thời điểm thế này à? Tố Hòa ở đâu rồi????” Hai mắt Mạnh Thê Thê nhìn chăm chăm vào thị nữ kia, ả thị nữ không thể động đậy, chỉ cảm thấy yết hầu của mình bị người ta siết rất chặt.

Ả giãy dụa lấy trong tay áo ra một gói bột phấn, đang định vung về phía Mạnh Thê Thê, lại bị Mạnh Thê Thê bắt được, đột nhiên quẳng ả sang một bên. Ả thị nữ đập thẳng vào lan can, đau đớn thốt lên một tiếng.

Mạnh Thê Thê còn định lại gần, nhưng chân vừa nhấc lên thì bên tai lại truyền đến một tiếng gọi yểu điệu khác.

“Mạnh cô nương…”

Một thị nữ gác đang gác đao đặt trên cổ của Lâm Cảnh Hành, chậm rãi đi tới từ một gian phòng khác cạnh đó, trên khuôn mặt bình thản của ả xuất hiện một nụ cười quỷ dị. Ả thấy ánh mắt của Mạnh Thê Thê hơi đổi, lập tức gí sát đao vào cổ của Lâm Cảnh Hành thêm một chút: “Mạnh cô nương, ta biết cô có thiên phú dị bẩm khác hẳn với người thường. Nhưng ta khuyên cô đừng có hành động lỗ mãng. Nếu không niệm lực của cô có nhanh cũng không ngăn được đao từ bốn phương tám hướng của ta, đúng không?

Ả vừa dứt lời, lập tức có vô số người áo đen tay cầm đao sắc lạnh chậm rãi đi từ rừng trúc lại, hình thành vòng vây bao quanh lầu trúc nhỏ. Mà trên nóc của lầu trúc cũng có năm sáu kẻ cầm cung nỏ nhắm thẳng vào Lâm Cảnh Hành.

“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Mạnh Thê Thê nhìn thấy cảnh tượng này cũng biết đối phương không phải người tốt, nàng lo lắng cho sự an toàn của Tố Hòa và hai vợ chồng Lâm chưởng quỹ, cũng không biết bọn họ đang bị giam ở đâu nữa.

Ả thị nữ kia cười rộ lên: “Cô với ta mỗi người thờ một chủ, có thân phận gì thì thôi không cần ta nhiều lời đi? Nhiếp chính vương ở trong kinh thành kia uy phong lắm cơ, còn chưa đăng cơ đã có phong thái cửu ngũ chí tôn rồi, vì thế, đành phải để cô nương chịu ấm ức thôi.”

Mạnh Thê Thê thầm run lên, thế cục trong kinh thành chỗ Thịnh Gia Ngạn chắc chắn đang rất căng thẳng, thật không ngờ, bọn người này có thể đuổi tới tận thành Dương Châu thế này.

“Bắt ta thì có tích sự gì? Chẳng lẽ một kẻ chỉ là tỳ nữ như ta đây có thể để vương gia chắp tay dâng ngôi vị hoàng đế ra ngoài?”

Ả thị nữ kia chỉ cười cười, trông rất là mỉa mai.

Mạnh Thê Thê nhìn thoáng quá Lâm Cảnh Hành đang hoảng sợ, mặt mũi tái mét, nàng nói: “Thả hết bọn họ ra, muốn chém muốn giết gì cứ nhằm vào ta đây, đừng làm liên lụy người vô tội. Bọn họ không hề liên quan gì đến triều đình cả, ngươi thả bọn họ ra, ta sẽ không phản kháng nữa.”

“Mạnh cô nương, câu này của cô nói cũng thật nhẹ nhàng, nhưng ta thả bọn họ ra rồi còn lấy gì ra uy hiếp cô?” Thị nữ kia cười nhìn Mạnh Thê Thê: “Dù sao huyết mạch linh tộc Mạnh phủ oai phong năm xưa, bao nhiêu lâu mới sinh ra được một người có năng lực gần với thần linh, chuyện này thiên hạ ai chẳng biết? Muốn ta thả bọn họ cũng đơn giản thôi, cô để người của bọn ta che kín mắt cô lại là được.”

“Tỷ tỷ! Tỷ đừng để ý đến đệ, tỷ đi trước đi, chờ Thịnh ca ca trở về chém đám người này thành muôn mảnh!” Lâm Cảnh Hành giãy dụa đạp đạp chân, lưỡi đao mà thị nữ gác lên cổ nó đã cắt vào da, thấm ra từng tia máu.

Mạnh Thê Thê vội vã hô lên: “Đừng động đậy!” Sau đó nàng nhìn về phía thị nữ: “Xử lý ta như thế nào thì tùy các người, thả hết bọn họ ra!”

Mạnh Thê Thê dứt lời, vứt hết đao bên hông và ám khí giấu trong tay áo xuống đất.

Thị nữ thấy thế thì rất hài lòng, cười một tiếng đầy diễm lệ: “Đấy là đương nhiên, dù sao bọn họ không liên quan gì đến chuyện này, sao bọn ta phải làm khó bọn họ chứ?” Ả ta dùng mắt ra hiệu cho người phía sau lưng của Mạnh Thê Thê, ả thị nữ vừa bị Mạnh Thê Thê đánh bị thương nằm trên mặt đất kia bò dậy, nhặt gói bột phấn rơi xuống gần đó lên, từng bước đi lại gần Mạnh Thê Thê.

Tai Mạnh Thê Thê khẽ nhúc nhích, trong tiếng mưa to sấm chớp ầm ầm nàng nghe được tiếng động nhỏ xíu sau lưng, bước chân nàng hơi chuyển, ả thị nữ trước mặt lập tức gí đao vào cổ Lâm Cảnh Hành. Nàng không thể không đứng yên tại chỗ, chờ người phía sau lưng kia lại gần mình. Lúc này, kể cả các ả có đâm cho mình một đao từ sau lưng cũng hoàn toàn được.

“Tỷ tỷ! Cẩn thận sau lưng!”

Theo tiếng kêu sợ hãi của Lâm Cảnh Hành, Mạnh Thê Thê cảm thấy mình bị một tràng bột phấn màu trắng phủ lên đầu.

Có một chút bột phấn kia rơi vào trong mắt của nàng, lập tức nóng rực lên như lửa đang thiêu đốt.

Mạnh Thê Thê kêu thảm một tiếng che lấy hai mắt, cảm giác nóng bỏng rát càng lúc càng mãnh liệt, nàng dựa lan can ngồi thụp xuống đất.

Ả thị nữ đang khống chế Lâm Cảnh Hành đẩy nó vào tay một người áo đen đứng sau lưng: “Nhốt nó vào chung với cha mẹ nó đi, trông coi thật cẩn thận, không được phép có sơ suất!”

Mạnh Thê Thê đau đớn tột cùng lại nghe thấy một câu như vậy, cả giận thốt lên: “Ngươi không giữ lời hứa, ngươi đã nói sẽ thả bọn họ ra!”

Thị nữ cười một tiếng yểu điệu đáp: “Đúng rồi, ta đã đồng ý với cô. Nhưng mà vẫn còn có người muốn mạng của cả nhà bọn họ. Chuyện này không phải chỉ là chuyện riêng giữa ta và cô. Còn về ả bụng to kia, ta đã giúp cô quẳng ả ra ven đường, sống hay chết thì tùy vào số mạng của ả thôi, cũng không xem như ta không tuân thủ lời hứa nhé.”

Mạnh Thê Thê đau đến không nói thành lời, chỉ cắn chặt môi dưới, máu bắt đầu thấm ra từ môi của nàng, chảy xuống.

“Đưa cô ta đi, nhốt chung với bọn họ đi. Trông coi cẩn thận chờ chủ nhân lên rồi nói sau.” Thị nữ kia ra lệnh một câu, lập tức có người áo đen túm lấy cổ áo của Mạnh Thê Thê lôi đi, sau đó quẳng nàng vào một gian phòng.

Mạnh Thê Thê nằm trên mặt đất, toàn thân đều đau đớn dữ dội.

Trong lúc mơ hồ, nàng nghe thấy bên ngoài kia có người hỏi thị nữ kia: “Vết thương trên vai tỷ tỷ vừa mới đỡ được một tí, vừa rồi lại bị giày vò chắc lại nứt ra rồi phải không?”

Thị nữ kia lẩm bẩm một câu “Chết tiệt”, rồi lại nói: “Còn không phải vì các người vô dụng sao? Để cho thằng to xác kia đánh ta bị thương, Lưu tinh chùy của hắn đánh lên người ta suýt thì đánh chết ta rồi! Nhưng mà cũng may hắn ngu dốt, bị một cái áo khoác lừa, nếu không chúng ta cũng không dễ dàng quẳng hắn xuống đáy vực như thế. Ngươi lên núi hái cho ta ít thuốc về đây, đau chết ta rồi!”

“Vâng vâng vâng!” Người kia lên tiếp, vội vàng chạy khỏi lầu trúc nhỏ.

Mạnh Thê Thê nghe thấy lời này, lửa giận và nỗi oán hận lập tức bùng lên trong lòng làm hai mắt nàng càng thêm bỏng rát. Nhưng nàng dường như không cảm thấy được đau nhức, chỉ cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

“Tỷ tỷ…” Lâm Cảnh Hành lê lết đến bên cạnh nàng, đỡ nàng ngồi dậy. Nó kiểm tra tình hình của Mạnh Thê Thê một hồi, sau đó tiếng khóc nức nở của Lâm Cảnh Hành vang lên: “Tỷ tỷ, mắt tỷ chảy máu, chảy rất nhiều máu.”

Mạnh Thê Thê lần sờ lên trán nó: “Cha mẹ đệ có ở trong phòng này không?”

Lâm Cảnh Hành gật đầu, khóc không thành tiếng: “Có, cũng ở bên cạnh, nhưng cha mẹ đệ hình như bị đánh ngất xỉu trói lại rồi, giờ còn chưa tỉnh. Tỷ tỷ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Mạnh Thê Thê ôm nó vào lòng trấn an: “Đừng sợ, chúng ta sẽ có cơ hội chạy ra ngoài.”

Bên ngoài sấm chớp nhập nhằng, mưa to cọ rửa mọi vết tích trên thế gian này.

Thịnh Gia Ngạn đang một tay đỡ trán nhíu mày chợp mắt, lại bị một tiếng sấm ngoài cửa sổ truyền vào làm cho bừng tỉnh. Hắn lập tức mở mắt, cặp mắt hẹp dài đen nhánh, Mạc Xuân Phong đang ngủ gật ở một bên nghe được tiếng động mở mắt ra, thấy Thịnh Gia Ngạn đang lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ đăm đăm mới hỏi: “Vương gia, sao vậy ạ?”

“Không có chuyện gì…”

Đúng lúc này thân tín của Thịnh Gia Ngạn là Tần Khôn cuống quýt chạy từ ngoài vào.

“Vương gia, nước Sở đột nhiên khởi binh xâm phạm biên cương của nước ta, cửa thành biên quan đã bị phá, sắp tràn vào lãnh thổ nước ta rồi.”

“Hỏng rồi!” Phúc Toàn lảo đảo chạy tới: “Tương vương! Tương vương mưu phản rồi!”

………..

Mạnh Thê Thê đau ngã trên mặt đất, người lạnh toát, nàng ngẩng mặt lên nhìn qua song cửa sổ có sấm chớp rạch ngang trời, nhưng chỉ thấy một mảnh đen kịt không thấy bến bờ.

Không biết đã bao lâu trôi đi, nàng hôn mê thiếp đi.

Trong mộng, nàng quay trở về lúc nàng còn rất nhỏ, khi đó cha mẹ nàng hãy còn khỏe mạnh, nàng vẫn là hòn ngọc quý trong tay của Mạnh phủ.

“Thê Thê của chúng ta thông minh tuyệt đỉnh, dung mạo cũng hơn người. Về sau không biết có bao nhiêu công tử muốn tới cầu hôn đạp phá bậc cửa nhà chúng ta đây!” Mẫu thân nàng ôm nàng lúc ấy mới năm tuổi vào trong ngực, cực kì yêu thương hôn một cái, lại hôn một cái.

Phụ thân nàng ngồi bên cạnh đọc sách, nghe vậy thì ngẩng lên trừng mắt liếc hai mẹ con: “Nó còn nhỏ như vậy, nàng đã nghĩ đến chuyện nó lấy chồng rồi!” Sau đó, ông lập tức để sách xuống, đi đến trước mặt hai mẹ con vươn tay ra: “Thê Thê tới đây, cho cha ôm một cái nào. Mẫu thân con không cần con đâu, chỉ vội vàng gả con đi thôi.”

Bị mẫu thân oán trách mấy câu, phụ thân cũng không thèm để ý, lấy khuôn mặt râu ria xồm xoàm cọ lên khuôn mặt non nớt của Mạnh Thê Thê.

Cảnh trong mộng lại thay đổi, biến thành trước từ đường Mạnh phủ. Mẫu thân nàng giấu nàng phía sau lưng, trước mặt là sự chất vấn đến từ một đám người cùng dòng họ với Mạnh phủ.

“Vu sư đã có tiên đoán từ lâu, rằng đôi mắt này của nó sẽ mang đến tai họa cho chúng ta, biện pháp giải quyết duy nhất chính là trả lại đôi mắt nó về cho trời cao!”

Mẫu thân ôm nàng vào ngực, siết thật chặt, khóc lóc nỉ non van vỉ: “Trả về trời cao, tức là phải khoét hai mắt của con gái ta! Chuyện tàn nhẫn như vậy, sao các người cũng có thể nói ra miệng được? Chẳng lẽ các người không có con gái à?”

Đám người kia khựng lại, hai mặt nhìn nhau. Chỉ có nam tử dẫn đầu là tiếp tục kiên trì nói tiếp: “Nếu như không làm mù đôi mắt này của nó, chắc chắn sẽ khiến thần trời phẫn nộ, liên lụy toàn bộ Mạnh phủ, đến lúc đó, không phải chỉ là vấn đề một mạng của con gái bà đâu.”

Mạnh Thê Thê rúm ró co mình trong lòng mẫu thân, nhìn đám người trước mặt này đầy hoảng sợ.

Sau đó nàng trông thấy bóng lưng vĩ ngạn của phụ thân nàng, ông đứng ra chắn trước mặt hai mẹ con nàng, ông trầm mặt nói: “Kẻ đưa nó đến cuộc đời này là ta, nếu quả thật phải trả một đôi mắt về cho trời cao, vậy đương nhiên phải là đôi mắt của ta. Ta thân là tộc trưởng của Mạnh phủ, là phụ thân của con gái ta, ta không thể đổ lỗi cho người khác."

Người dẫn đầu thấy thế, lập tức nói: “Mạnh tộc trưởng có trách nhiệm như thế quả khiến người khâm phục, vậy các ngươi còn chờ gì nữa, mau ra tay đi.”

Về sau đã xảy ra cái gì, trong mộng Mạnh Thê Thê đã không thấy rõ nữa. Chỉ biết là khi một đám người vây quanh định bắt lấy phụ thân nàng, hốc mắt Mạnh Thê Thê như bị bỏng, những người kia cũng bị bắn vọt ra ngoài.

Mẫu thân hoảng sợ che lại hai mắt nàng, khóc như van lơn: “Thê Thê, không thể như thế!”

Cảnh trong mơ càng lúc càng mơ hồ, văng vẳng bên tai Mạnh Thê Thê đều là tiếng khóc đè nén xót xa của mẫu thân nàng.

“Mẫu thân…”