Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 91: Lầu trúc sụp đổ

Dịch: Thanh Hoan

Trong lúc Mạnh Thê Thê đang mê man, cảnh trong giấc mơ cũng biến hóa rất nhiều lần.

Chỉ trong chớp mắt, đã tới đoạn nàng vừa mới được đưa về vương phủ kia. Nàng vừa phải trải qua cơn ác mộng vì toàn gia tộc bị tàn sát, đối xử với mọi người còn mang rất nhiều phòng bị, ngay cả thức ăn nước uống đều không dám uống tùy tiện. Ngoại trừ lúc Thịnh Gia Ngạn ở bên cạnh, còn lại ngay cả nói chuyện nàng cũng không chịu nói.

Khi đó Thịnh Gia Ngạn còn không phải nhiếp chính vương, trong phủ hoàng tử của hắn đang ở có rất nhiều cung nhân, còn có thật nhiều thật nhiều quy củ phải tuân thủ.

Khi đó, nàng chỉ rụt rè nhìn Hướng Đỉnh Thần và Mạc Xuân Phong cùng lứa tuổi với nàng, khuôn mặt còn chưa nảy nở của Mạc Xuân Phong đã hiện lên vài tia mê hoặc, Hướng Đỉnh Thần vẫn là bộ dạng chất phác trung thực kia.

“Muội đừng sợ!” Mạc Xuân Phong chủ động nắm tay Mạnh Thê Thê, Mạnh Thê Thê sợ hãi tránh đi, hắn vẫn khăng khăng nắm lấy: “Về sau ai bắt nạt muội, chúng ta sẽ bảo Đô Con ngồi lên đè chết hắn!”

“Đúng rồi!” Hướng Đỉnh Thần phụ họa: “Ta ngồi chết hắn! Ta không chỉ ngồi chết hắn, ta còn ngồi lên xoay xoay mông cho hắn nát bét!”

Hắn dứt lời, còn cố tính làm bộ ngồi xổm giữa không trung vặn vẹo mông.

Hành động này rốt cuộc cũng chọc cho Mạnh Thê Thê cười lên, mấy ngày liên tiếp gần đây nàng đều xụ mặt, Mạc Xuân Phong và Hướng Đỉnh Thần thấy thế mới nhẹ nhàng thở ra.

“Muội đừng sợ!” Hướng Đỉnh Thần nói rất chân thành: “Chúng ta đều là tứ cố vô thân, nhưng đã vào đây rồi về sau ta chính là ca ca của muội, Hướng Đỉnh Thần ta thề với trời rằng, từ nay về sau không cần biết xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ bảo đảm an toàn cho Thê Thê trước tiên!”

“Ta cũng vậy!” Mạc Xuân Phong lại gần, cũng học Hướng Đỉnh Thần duỗi ra ba ngón tay giơ lên: “Mặc kệ lúc nào, ta cũng sẽ không để Thê Thê phải chịu một tí ấm ức nào!” Cuối cùng hắn nhớ tới cái gì, mới lẩm bẩm thêm một câu: “Có điều, không cho muội gọi ta là ca ca…”

“Gọi hắn là tỷ tỷ đi.”

“Đại Ngốc kia huynh lại muốn ăn đòn đấy phỏng?” Mạc Xuân Phong rút lụa bên hông ra đánh về phía Hướng Đỉnh Thần, Hướng Đỉnh Thần liên tục né tránh lùi về sau.

Mạnh Thê Thê nhìn bọn họ đánh qua đánh lại khí thế ngất trời, lòng nàng rốt cuộc cũng hơi buông lỏng.

Từ đó về sau, hai người Hướng Đỉnh Thần và Mạc Xuân Phong thật sự giữ lời, mỗi lần Mạnh Thê Thê phải chịu ấm ức hoặc bị phạt, hai người bọn họ luôn là người ra mặt đầu tiên.

Khi đó trong phủ còn có một vị lão ma ma được trong cung phái ra chăm sóc Thịnh Gia Ngạn, là một nhân vật cực kì lợi hại, cũng đặc biệt nghiêm khắc. Bà ta trông nom chuyện sinh hoạt thường ngày cho cả ba người Mạnh Thê Thê, Mạc Xuân Phong và Hướng Đỉnh Thần.

“Ta nói cô đó Mạnh Thê Thê, hôm nay sao lại không ăn hết cơm nữa rồi?” Một hôm nào đó sau khi Thịnh Gia Ngạn vào cung rồi, ma ma lại một lần nữa nổi đóa. Hai tay bà ta chống nạnh, dí ngón tay vào trán trách cứ.

Mạc Xuân Phong thừa cơ kéo Mạnh Thê Thê ra sau lưng, Hướng Đỉnh Thần nhanh tay nhanh mắt cầm cái bát còn chưa ăn sạch lên, tay không vợt hết chỗ hạt cơm còn sót lại bỏ vào miệng, sau đó cũng chững chạc đàng hoàng mím mối đứng chắn trước mặt Mạnh Thê Thê.

“Ma ma…” Mạnh Thê Thê thò đầu ra, nhỏ giọng nói: “Cháu ăn không hết, no quá rồi.”

“Ôi giời….” Vương ma ma kéo dài giọng: “Cô sao có thể quan cách như thế? Cô có biết ngoài kia có bao nhiêu người đói bụng không hả, một hạt gạo này cũng đủ cho bao nhiêu người tranh đoạt đến vỡ đầu, cô còn ở đây kén cá chọn cạnh à? Đúng là không biết đói khổ là gì mới không hiểu củi gạo đáng giá ra sao! Vẫn quy củ cũ, xòe tay ra đây, vừa rồi còn thừa mấy hạt cơm hả?”

“Mười hai hạt ạ!” Hướng Đỉnh Thần trả lời rất thành thật, lập tức bị Mạc Xuân Phong hung hăng giẫm mạnh lên mu bàn chân.

"Vậy hôm nay cứ đánh mười hai roi đi, còn không mau xòe tay ra?" Vương má má nhíu mày lại, rút từ sau hông ra một cái thước.

Vương ma ma là người mà hoàng hậu phái tới, bọn Mạnh Thê Thê không dám đắc tội, chỉ sợ vì thế mà liên lụy đến Thịnh Gia Ngạn cũng bị hoàng hậu quở trách. Thế là Mạnh Thê Thê ngoan ngoãn xòe tay, Hướng Đỉnh Thần và Mạc Xuân Phong phân ra đứng hai bên.

“Sao thế?” Vương ma ma thấy thế thì hơi buồn cười lại nghiêm mặt hỏi: “Ba cô cậu lại định chơi trò nghĩa khí có phạt cùng chịu hả?”

Hướng Đỉnh Thần đứng thẳng tắp không nhúc nhích, Mạc Xuân Phong xùy một tiếng: “Ma ma mau đánh đi, nếu không lúc nữa bọn cháu lại không có thời gian luyện kiếm.”

“Các cô cậu tự đếm đi!” Vương ma ma đi đến trước mặt Mạc Xuân Phong, vút một cái, cây thước đánh xuống, chỉ nghe “Đét” một tiếng lòng bàn tay của Mạc Xuân Phong đã đỏ lên, nhưng hắn không hề kêu đau lấy một câu, chỉ đếm số: “Một!”

Vương ma ma đi đến trước mặt Mạnh Thê Thê, cũng hung hăng đánh xuống, Mạnh Thê Thê lí nhí kêu lên: “Hai.”

Ma ma đi đến trước mặt Hướng Đỉnh Thần, không đợi bà ta đánh xuống, Hướng Đỉnh Thần đã gầm lên: “Ba!”

“Rống cái gì mà rống! Giết heo à? Ta còn chưa ra tay đâu!” Vương ma ma lườm hắn một cái, lại đánh cái đét.

Ba người lần lượt chịu đánh, cho đến khi Vương ma ma đến chỗ Mạc Xuân Phong đánh hắn một thước xong, đáng lẽ Mạc Xuân Phong phải đếm là “Chín” thì hắn lại hô: “Mười hai!”

Sau đó, hắn chạy ra ngoài nhanh như chớp, Hướng Đỉnh Thần xốc Mạnh Thê Thê lên vai cũng chạy trốn mất dạng luôn.

Người tập võ thân thủ nhanh nhẹn, thoáng cái đã bỏ lại Vương ma ma ở sau lưng.

Ba người bọn họ vừa cười vừa chạy, đằng sau là giọng nói tức hổn hển của Vương ma ma: “Giỏi lắm rồi, thằng nhóc họ Mạc thối tha, dám trộm dùng mánh lới với ta, để ta bắt được cậu xem ta có đánh chết cậu không!”

“Ma ma, vụ phạt này cứ tích dồn lại sau này đánh cả đi, bọn cháu không đi luyện kiếm bây giờ thì sư phụ sẽ giận mất!”

Mạnh Thê Thê nằm trên lưng Hướng Đỉnh Thần bị xốc đến thất điên bát đảo, chỉ cảm thấy hắn còn nhỏ mà thân thể đã rắn chắc như cái thùng sắt. Nàng bị xóc đến mức nằm trên lưng hắn cười đến run rẩy toàn thân, sau đó lập tức bị sặc, ho khù khụ.

Mạc Xuân Phong vội phanh lại gõ Hướng Đỉnh Thần mấy cái liền: “Thả muội ấy xuống! Mau thả muội ấy xuống! Đại Ngốc!”

Mạnh Thê Thê được Hướng Đỉnh Thần cẩn thận thả xuống đất, nàng tự mình vuốt ngực hít sâu thở dài. Ba người nhìn nhau, phá lên cười ha ha.

“Từ này về sau, ba người chúng ta…”

“Có phúc cùng hưởng…”

“Có nạn cùng chịu!”

Ở cảnh trong mơ, cuộc đời mười mấy năm qua của Mạnh Thê Thê cứ thế lướt qua như gió, từng khoảnh khắc quan trọng nhất của cuộc đời nàng lần lượt hiện ra, rồi tan biến.

Cảnh tượng cuối cùng trong mộng, chính là hình ảnh áo khoác nàng đắp lên người Hướng Đỉnh Thần bị treo trên vách đá dựng đứng kia.

Nàng kinh hãi bừng tỉnh, bên ngoài vẫn là tiếng mưa to xối xuống mái hiên như trước. Cảm giác nóng bỏng trên mắt đã dần tan đi, nhưng nàng vẫn không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

“Cô tỉnh rồi à?”

Còn chưa chờ nàng lên tiếng gọi Lâm Cảnh Hành, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói âm u như thế. Giọng nói âm trầm ấy như con rắn độc đột nhiên chui vào trong tai của Mạnh Thê Thê làm nàng có một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng.

Nàng cau mày, kiểm tra phương hướng của âm thanh. Tiếng mưa to tràn ngập trong màng nhĩ của nàng, trong ngàn vạn âm thanh kia, tai Mạnh Thê Thê khẽ nhúc nhích, nàng ngẩng mặt hướng về phía người vừa nói chuyện, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”

Người kia không nói lời nào, lại vỗ tay, hắn cười: “Thê Thê, chung quy vẫn là ta xem thường cô. Thì ra cô mặc dù có mù hai mắt vẫn có thể phát hiện ra ta ở chỗ nào. Trong lòng có mắt, vậy không thể coi là mù. Ta càng ngày càng yêu thích cô, thật sự càng ngày càng khao khát có được cô!”

“Tử Hi, là anh à?” Mạnh Thê Thê kinh ngạc, nàng bị lời nói của Ngụy Tử Hi làm cho nổi cả da gà. Trong trí nhớ của nàng, cảm giác mà Ngụy Tử Hi mang lại cho mọi người không phải như thế này.

“Rốt cuộc cô cũng chú ý đến ta rồi sao?” Hắn hình như đang đi về phía Mạnh Thê Thê, Mạnh Thê Thê không khỏi lui về sau một bước.

Ngụy Tử Hi chậc chậc hai tiếng, tay túm lấy cổ tay của Mạnh Thê Thê: “Đến lúc nào rồi, cô còn dám tránh ta thế này. Cô biết bọn ta chờ thời khắc này đã bao lâu rồi không? Đã phải chuẩn bị bao lâu rồi không?”

“Tất cả mọi chuyện này là anh làm sao?” Mạnh Thê Thê đột nhiên hất tay hắn ra, bị hắn ép vào góc tường: “Anh và đám người ngoài kia là cùng một giuộc à?”

“Đương nhiên là thế rồi, nếu không có ta dẫn đầu, bọn họ cũng không thể tìm ra lầu trúc nhỏ này.” Ngụy Tử Hi duỗi một ngón tay ra mơn trơn hai gò má lạnh buốt của Mạnh Thê Thê, khuôn mặt vốn luôn ôn hòa của hắn giờ phút này lại hung ác, nham hiểm đến đáng sợ.

“Ngụy Tử Hi, anh không chỉ phản bội vương gia, mà còn phản bội phụ thân của anh! Anh bây giờ thu tay lại vẫn còn kịp đấy, bằng không đợi Thịnh Gia Ngạn tới…”

“Cô cho rằng hắn còn tới được sao?” Ngụy Tử Hi không kiên nhẫn ngắt lời Mạnh Thê Thê: “Nước Sở tấn công, Tương vương mưu phản, giữa lúc giặc trong giặc ngoài thế này, cô cảm thấy hắn sẽ tới sao?”

Hắn vuốt ve theo hình dáng cánh môi mỹ lệ của Mạnh Thê Thê, hai mắt lộ ra vẻ si mê: “Hoặc có thể nói, mặc dù hắn muốn đến, kinh thành với Dương Châu này cách nhau quá xa, nhanh nhất cũng mất một ngày một đêm. Đến lúc ấy, nơi này đã bị ta xử lý thỏa đáng rồi, hắn tới chẳng khác nào chui đầu vào rọ, chết nhanh hơn thôi.”

Mạnh Thê Thê vung tay muốn tát vào mặt hắn, lại phát hiện tay chân mình mềm yếu không sức lực, một tát này của nàng bị Ngụy Tử Hi đưa tay cản lại, Mạnh Thê Thê cáu giận mắng to: “Anh điên rồi! Vương gia mà thất bại, phụ thân của anh là thân tín là thuộc hạ của hắn, vương gia mà chết, lão cũng khó thoát được cái chết!”

Ngụy Tử Hi vục vào tóc Mạnh Thê Thê hít một hơi thật sâu mùi hương trên tóc nàng: “Vậy thì chỉ có thể nói ông ta thờ sai chủ thôi. Lúc ta với ông ta ở nhà thì là cha con, nhưng giờ phút này đã có lập trường đối lập rồi. Đã như vậy, ông ta sống hay chết thì liên quan gì đến ta?” Dứt lời, hắn cầm lấy một ngón tay của Mạnh Thê Thê: “Ta vẫn luôn không thể tin được, có một ngày ta có thể lại gần nàng đến vậy, loại thân mật thế này ta mới chỉ gặp ở trong mộng thôi. Nàng biết không Thê Thê, mỗi khi nhìn thấy nàng và Thịnh Gia Ngạn thân mật như vậy, ta chỉ hận không thể tự tay cứa đứt cổ của hắn!”

Mạnh Thê Thê thấy buồn nôn, dùng sức lực toàn thân đẩy hắn ra: “Súc sinh!”

Nàng liều mạng muốn vận dụng niệm lực, nhưng lại vì không nhìn thấy gì hết nên không tài nào tập trung được tinh thần, làm hết thảy đều là phí công.

Nàng càng giãy dụa, Ngụy Tử Hi càng hài lòng. Hắn cũng cực kì hi vọng nhìn thấy một Mạnh Thê Thê bình thường luôn cao cao tại thượng, cách người ngàn dặm sẽ nằm dưới thân hắn nở rộ như thế nào. Hắn càng muốn nhìn cảnh Thịnh Gia Ngạn biết Mạnh Thê Thê đã trở thành người của hắn rồi sẽ nổi trận lôi đình thế nào, sẽ bất lực ra sao…

Nhưng còn chưa chờ đến lúc hắn túm được vạt áo của Mạnh Thê Thê, bắp chân hắn đã truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt.

Lâm Cảnh Hành đang bị trói cả tay lẫn chân, không biết đã đi đến phía sau Ngụy Tử Hi từ lúc nào, còn hung hăng cắn bắp chân của hắn không chịu nhả.

“Loại không biết sống chết!” Trong mắt Ngụy Tử Hi dâng lên lửa giận, tung chân đá văng Lâm Cảnh Hành ra ngoài.

Lâm Cảnh Hành kêu đau một tiếng ngã xuống, tiếng kêu của nó Mạnh Thê Thê nghe được, nàng kinh hoàng đưa tay ra bốn phía tím kiếm: “Cảnh Hành, có phải đệ không? Ngụy Tử Hi, anh làm gì nó vậy?”

Ngụy Tử Hi muốn phát tiết lửa giận, liên tục đạp vào bụng Lâm Cảnh Hành, miệng vẫn không quên chửi mắng: “Trước kia lúc nào cũng xông vào phá chuyện tốt của ta, bây giờ vẫn thế, xem ra mày chán sống thật rồi! Cũng được, giờ tao sẽ cho mày đi gặp Diêm Vương!”

Hắn dứt lời, quay đầu vớ lấy cái ghế đẩu ở một bên, hung hăng quật xuống đầu Lâm Cảnh Hành.

Nhưng không nghe thấy tiếng kêu đau của Lâm Cảnh Hành, ngược lại là tiếng nó khóc nức nở kêu to một tiếng: “Cha!”

Lâm Cao Sơn vừa tỉnh lại đã thấy Ngụy Tử Hi muốn đánh chết con trai mình. Lão không hề nghĩ ngợi bổ nhào đến ngăn cản. Sau đó, lão không nói thêm được câu nào nữa, thân thể mềm nhũn, trượt xuống đất.