Đùa nghịch với tiểu Bảo trong chốc lát, nàng nương cùng tiểu Ngân tiểu Tú bưng đồ ăn đi lên dọn lên bàn. Nàng cha cũng đã tắm xong mọi người quây quanh cái bàn ăn lên. Cháo thịt bò băm có mùi thơm thoang thoảng ấm ấm ôn ôn uống lên thật là thoải mái, cảm giác giống như lỗ chân lông cũng đang được dãn nở thoáng khí. Mọi người ăn xong, uống lên 1 ly nóng hổi sữa bò, mỹ tư tư hồi phòng nghỉ ngơi. Dọn dẹp thì đã có Ngân, Tú các nàng.
Nhà nàng là 1 biệt viện sân nhỏ, có 5 phòng ngủ 1 phòng khách 1 phòng bếp 1 nhà kho và 1 cái chuồng ngựa. Thêm vào đó là 1 cái sân bên góc gần nhà bếp có 1 cái giếng, tính ra cũng không nhỏ mà khá vừa vặn mọi thứ đều đủ và tiện nghi cho nhà nàng sinh hoạt.
Cũng bởi vì vậy, tuy cha nương đều có ngành nghề riêng nhưng không ai đem khách nhân về nhà, vì sau cửa hàng cũng có 1 cái sân nhỏ cho công nhân ở và để dụng cụ, cũng như tiếp khách hoặc nhận đơn tử, do đó cuộc sống gia đình khá có được sự riêng tư, Mãn Hề thấy tư tưởng này rất ổn, công ra công mà tư ra tư dễ dàng kiểm soát không hề trộn lẫn vào nhau.
Mà cũng tại vì ở trên trấn đất chật người đông nên hầu hết đều phải vận dụng mọi diện tích bất kể là dùng để buôn bán hay để trụ, do đó không rộng rãi như ở nông thôn.
Hiện tại nàng đang đi trở về phòng, phòng nàng và phòng tiểu Bảo kế nhau đều ở phía tay phải của phòng khách, còn phòng cha nương thì ở bên trái. Đối diện là 2 cái phòng kế phòng bếp, 1 phòng cho tiểu Ngân tiểu Tú, còn 1 phòng cho tiểu Tráng tiểu Tề.
Bước vô phòng, một căn phòng cũng như bao căn phòng của nữ hài ở cổ đại khác, 1 trương giường, 1 trương tủ cộng với 1 trương bàn trang điểm, ở trung gian là một cái bàn nhỏ xinh với 2 chiếc ghế, nếu có khác chắc khác ở chỗ toàn bộ nội thất trong phòng là cha nàng đích tay làm nên, tỷ mỉ chế tác điêu khắc hoa văn nhìn là biết nàng tiện nghi phụ thân đã dồn toàn bộ tâm sức vào trong đó.
Thật là khiến nàng cảm động mà, mặc dù biết rằng cũng không phải cho nàng, mà là cho nguyên chủ nhưng giờ đây chúng nó cũng là của nàng, bỗng có cảm giác chiếm tiện nghi của người khác ghê, mà thôi cũng kệ haha, ông trời an bài nên nàng đành 2 tay nhận lấy vậy.
Bên cạnh đó tất cả quần áo 4 mùa cũng như chăn, nệm, gối, rèm cửa mọi thứ được làm bằng vải đều xuất từ tay của nàng nương. Còn có một số bức tranh phong cảnh là do tiểu bảo vẽ, được treo ở trên tường. Nàng nhìn mọi thứ, không hiểu sao chúng lại hài hòa đến vậy, cảm giác thật an toàn, thật ấm áp.
Nàng tháo giày lên giường ngả đầu lên gối bắt đầu suy nghĩ khởi chiếc túi ở trong không gian, không gian của nàng chỉ có linh tuyền không thể nào chứa đựng được thứ khác, nói chính xác hơn không có thứ gì có thể tồn tại ở trong không gian, ở thế kỷ 21 nàng đã thực nghiệm biết bao nhiêu lần, nếu nàng bỏ thứ gì vào trong đó sẽ bị nghiền nát rồi tan biến, bởi vậy làm nàng bay mất 1 số thứ đắt tiền hảo đau lòng trong 1 khoảng thời gian dài. Nhưng hiện tại, chiếc túi đó không những không bị nghiền nát còn trôi lơ lửng thật là nghịch thiên.
Nàng tập trung tinh thần hít sâu nghĩ: “ Ra ngoài, đi ra ngoài.” Tầm 1 phút trên tay nàng đã xuất hiện chiếc túi đó, nó có màu đỏ pha đen có dây thắt nhìn khá nhỏ, Mãn Hề thấy giống như mấy cái túi cẩm nang trong phim cổ trang, hay xuất hiện trong hoàn cảnh nếu gặp nguy hiểm muốn giải trừ thì hãy mở ra haha…Nghĩ vớ vẩn xong nàng mở dây thắt thấy bên trong có 1 tờ giấy viết:
“ Mạt thế bắt đầu sau nửa năm nữa với sự biến đổi của con người bởi 1 loại dịch bệnh lây lan với tốc độ chóng mặt.” HẾT.
Không hề có giải thích gì thêm, nàng cũng hiểu được, có lẽ đây là sự chiếu cố cũng như là điều tối đa có thể báo trước, coi như phúc lợi giúp nàng biết trước tương lai để tìm đường lui và cũng như bảo vệ gia đình nàng sống sót ở mạt thế.
Mạt thế là 2 từ rất nghiêm trọng, nó đại diện cho sự đen tối, nguy hiểm, bởi nó sẽ mang đến sự diệt vong cho loài người bất kể ở đâu bất kể ở thời kỳ nào.
Nàng nghĩ sáng mai tỉnh dậy, sẽ nói rõ cho cha nương nàng, bịa một chút gặp được tiên ông tiên bà rồi họ cho nàng thứ này, cứ thử xem sao, mọi chuyện vẫn còn đó, từ từ xử lý vẫn không muộn.
Nghĩ thoáng xong nàng chìm vào giấc ngủ, cũng có thể do thân thể thả lỏng, hay có thể do mất máu quá nhiều mà mệt mỏi nên ngủ đặc biệt sâu.
Rạng sáng tầm 5 giờ nàng mở mắt, hồi nàng còn trong quân y giờ giấc đã được lập trình: sáng dậy 5 giờ, 10 giờ đi ngủ. Xuyên qua rồi vẫn như vậy nàng nghĩ chắc không thay đổi được, huống hồ chi mạt thế sắp tới rồi.
Dậy vươn vai, duỗi duỗi người sau đó gấp chăn màn, chợt nhìn lại mền được gấp theo kiểu quân đội phẳng phiu vuông vắn, nhìn thì gọn gàng mà không hài hòa xíu nào, mà thôi kệ đi dù sao cũng là phòng của nàng chắc không ai để ý.
Tiếp đó mở cửa phòng hít khí trời, không hổ là cổ đại không khí trong lành tươi mát, hít sâu vài cái đi tới trong sân tìm cái giếng để múc nước rửa mặt, nàng tính múc 1 xô đầy mà thể lực của thân thể này quá yếu, tay chân thì mềm như tơ, không hoạt bát có sức lực như thân thể trước của nàng nên chỉ có thể múc 1/3 xô kéo lên.
Nước giếng thanh mát, lạnh lẽo làm tan đi cảm giác buồn ngủ. A... Nàng quên mất ở cổ đại không có bàn chải đánh răng cùng kem đánh răng, ai da một nan đề thật khó giải quyết, não vận động lên nghĩ cách, 1 phút sau thôi trước đành dùng nước muối pha loãng trước làm nước súc miệng vậy. Quyết định thế nên chạy lon ton vào bếp cầm ly súc miệng bằng gỗ mà nàng cha làm cho cả nhà mỗi người 1 cái lại chạy ra giếng lấy nước rồi lại chạy vào bỏ tầm 1/3 muỗng muối (muỗng ở cổ đại khá lớn) khuấy đều rồi chạy nhanh súc miệng.
Nàng nhớ là gia đình nàng chỉ vệ sinh răng miệng bằng nước sạch vậy là không được a, mặc dù nàng biết là thức ăn ở cổ đại ít đường càng ít chất làm hư răng, nhưng mà vẫn cảm thấy không ổn thỏa lắm, chập nữa mọi người dậy phải thay đổi cách vệ sinh của mọi người mới được.