Đang suy nghĩ làm cách nào để nói thông suốt cho mọi người, về việc giữ vệ sinh đúng cách, thì có tiếng động cắt ngang, hóa ra 4 người Ngân, Tú, Tráng, Tề đã dậy, họ dậy để chuẩn bị mọi thứ cho 1 ngày mới bắt đầu.
“Tiểu thư sớm a, sao hôm nay người dậy sớm vậy, người có chuyện cần làm à tiểu thư, có cần em giúp gì vội không ạ?” Tiểu Ngân lên tiếng chào hỏi.
“ Đúng vậy, tiểu thư có cần tụi em giúp gì không ạ?” Tiểu Tề cũng mười phần nhiệt tình lên tiếng.
“ Cũng không có gì, chắc ngày hôm qua ở y quán ngủ khá nhiều nên hôm nay dậy sớm thôi, chứ không có chuyện gì cần làm. Các ngươi bận gì thì làm đi, ngày mới bắt đầu rồi.”
Nói xong mới chợt nhớ ra có chuyện cần công đạo liền nói: “ À mà các ngươi nhớ lấy nước muối súc miệng, tỷ lệ thì một ly nước chỉ cần 1/3 thìa muối là vừa đủ, ta biết các ngươi thắc mắc đợi lát nữa cả nhà dậy rồi ta giải thích luôn một lần, được rồi các ngươi đi đi.” Nói xong nàng vẫy vẫy tay, ý bảo đi nhanh nhẹn điểm, nhìn cả một đám vẻ mặt ngơ ngác tò mò không hiểu vì sao thật là thú vị haha….
Một đám khó hiểu, nhưng vẫn lon ton làm theo dù gì cũng là lệnh của tiểu thư, không ai gan to đi làm trái.
Giải tán xong nàng lại đi tới chuồng ngựa, để nhìn xem con ngựa nhà nàng, nghe nói lúc mới mua thì nó vừa mới thành niên và sống ở nhà nàng đã được 5 năm rồi, nó thường xuyên giúp cha, nương đi lấy hàng, theo nàng được biết thì ngựa tầm 4 tuổi là thành niên và ngựa có tuổi đời trung bình tầm 30 tuổi, không biết ở cổ đại với môi trường trong sạch và thức ăn thuần thiên nhiên thì chúng nó có sống lâu hơn được không, thật là thắc mắc.
Ở cổ đại thì có màu nâu là chính, màu đen và trắng rất ít và cũng rất đắt hầu như dùng trong quân doanh, giống như quân đội thời hiện đại. Nàng tính mua 2 con ngựa màu đen vì nghe nói chúng khỏe hơn cũng như có linh tính hơn, mà không biết đi đâu mới mua được. Nàng nghĩ sau này đi ra ngoài kiếm vật tư thì hoàn toàn dựa vào chúng nó để chở hàng về, nên tính mua bồi dưỡng bằng linh tuyền rèn luyện thân thể cũng như giúp linh tính chúng nâng cao, sau này dễ nghe lời nàng, giúp nàng dễ dàng hành động hơn, thật là mong chờ, nghĩ tới cảnh có nguyên 1 đàn ngựa nàng nói đông đi đông nói tây đi tây thật là ngầu mà haha…
Ngựa nhà nàng được 9 tuổi, lông có màu nâu, nhưng bờm và đuôi lại có màu đen nhìn thật đặc biệt, nặng tầm 120kg, nó thấy nàng đi tới hào hứng hí lên một tiếng, nhìn đặc biệt tinh thần, nàng lấy một ít cỏ khô đút nó ăn, lấy 1 giọt linh tuyền pha vào nước uống của nó, nàng quyết định bồi dưỡng nó bắt đầu từ ngày hôm nay, dù gì cũng theo nhà nàng được 5 năm rồi, 5 năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, tính ra thì nó cũng có duyên với nhà nàng. Đã có duyên thì đồng hành với nhau bái haha….
Bây giờ tầm 6h, cha nương chuẩn bị dậy để đi ra cửa hàng, nàng tính nói bọn họ đóng cửa ngày hôm nay để nói về việc mạt thế cũng như làm chuẩn bị cho sau này.
“Mãn nhi dậy sớm nha, đầu đỡ đau chưa, có còn khó chịu không, đợi lát nữa ăn xong còn phải uống thuốc. Mã đại phu nói phải uống 3 ngày dược mới ổn định được.” Nàng nương nói xong đi tới chỗ nàng sờ sờ đầu nàng lại nói: “ Băng vải đổi màu nhìn không sạch sẽ lắm, đại phu cũng cho dược để thay, lát nữa nương cũng đổi mới cho ngươi.”
Kim Kính cũng nói: “ Lát nữa nói tiểu Ngân, tiểu Tú nấu chút đồ bổ máu cho tiểu Mãn, mất nhiều máu vậy phải bổ 1 bổ mới được, nhìn mặt vẫn còn xanh lắm.”
Mới sáng trời trong xanh còn nghe được những lới quan tâm như thế thật là thỏa mãn, mà nàng thắc mắc nha nàng tên kêu Kim Mãn Hề, nhà nàng lại không gọi nàng tiểu Hề mà gọi là tiểu Mãn, nghe nói gọi vậy cho sau này mọi thứ đều viên mãn.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì thấy cha nương đi rửa mặt, lại nghe cái cạch phòng tiểu Bảo cũng mở, tiểu Bảo thấy nàng đã phi phác tới ôm chân nàng hỏi: “Tỷ tỷ, đau không, nếu đau để tiểu Bảo tiếp tục thổi thổi nha.” Nàng thấy thế tim đập bang bang thật hạnh phúc a.
“ Tỷ tỷ khỏe rồi, thật sự hết đau rồi, tỷ tỷ có thể ôm tiểu Bảo phóng lên cao được luôn đó nha." Nói xong ôm tiểu bảo bối quay 1 vòng rồi nói. " Đi, đi tới chỗ nương để nương rửa mặt cho đệ.”
Nói xong nàng dắt tiểu Bảo đi tới lại nói: “Cha, nương lúc súc miệng nhớ pha nước muối nha, tại vì muối có thể dọn sạch chất bẩn trong miệng nha, giúp không bị hư răng cộng đau nhức răng hay bị sưng lợi đó.”
“ Tiểu Mãn ai nói cho con này đó vậy, có tin được không nương đâu thấy ai làm đâu, nếu có chỉ thấy người giàu họ lấy nước trà súc miệng không à.” Hồ Tuyết Ngưng nghe thế nói.
“Nương có một bà lão nói cho con, lát nữa vừa ăn sáng con vừa nói rõ cho mọi người.” Nói xong nàng bắt đầu chạy bộ trong sân, bắt đầu từ hôm nay nàng phải rèn luyện cái thân thể như gà này mới được.
Tiểu Bảo thấy tỷ tỷ nói sao làm vậy không hề thắc mắc một đệ đệ khống tỷ số một ý là tỷ nói gì làm gì cũng đúng haha nên đợi đến lúc cha nương đi lấy muối thì hắn đã xong rồi, lại thấy tỷ tỷ đang chạy trong sân cũng xách chân nhỏ lon ton chạy theo.
Nhà nàng cũng thuộc khá giả, nhưng tiểu Bảo không hề bị nuông chiều hư, cái gì cũng tự lập làm hết, tinh thần học tập rất cao, cũng rất thông minh, học đồ vật rất nhanh. Giống như một tiểu thần đồng hiểu chuyện.
Nàng cùng tiểu Bảo chạy tầm 30 phút thì đồ ăn sáng xong. Mọi người chuẩn bị dọn đồ lên ăn thì nàng nói:“ Cha dọn bàn ra sân đi, ngồi ăn cho sáng,dọn vô phòng còn phải đốt đèn, gió cũng thổi thoang thoảng thoải mái biết bao. Tiểu Tráng các người cũng dọn bàn ra sân ăn đi, ngồi trong bếp ăn nóng nực biết bao.”
Hiện tại cũng mới hơn 6h, ánh nắng chưa đủ sáng để hắt vô phòng. Nói xong nàng đi vô bếp tìm bình sữa bò để trích 1 giọt linh tuyền vào trong để cho mọi người uống cải thiện thể chất. Nhà nàng có thói quen uống sữa vào sáng và tối có hôm sữa bò có hôm sữa dê có khi lại sữa đậu nành, đậu đen, đậu đỏ từ từ… bổ sung đủ chất dinh dưỡng haha….
Dọn thức ăn lên xong mọi người quây quanh 2 cái bàn ăn lên, vì muốn giúp nàng bổ máu nên đã hầm 1 con gà với táo đỏ, câu kỷ tử còn có nấm nhìn sắc hương vị đều đủ, cháo thì nấu riêng là cháo trắng để ăn với đồ ăn kèm, đồ ăn kèm có dưa chua, dưa chuột muối, còn có một đĩa thịt bò khô xé sợi, kèm mỗi người một ly sữa bò nóng hổi.
Nhà nàng không hề bắt bẻ người làm, mặc dù là mua bán đứt có nô tịch, nhưng nhà nàng đối xử bình đẳng, nhà nàng ăn gì thì bọn họ ăn đó, nấu đồ ăn bao giờ cũng nấu đủ cho 8 người ăn, không hề có quy củ bắt người hầu đợi chủ ăn xong mới ăn đồ ăn thừa, phúc lợi như thế rất tốt, hiếm thấy, nàng cảm thấy không dễ gì mà kiếm được chế độ đó ở nhà người khác, nên bọn Ngân, Tú, Tráng, Tề đều rất biết trân trọng, làm việc mình nên làm, cũng rất trung tâm,không hề lười biếng,nàng thấy họ cũng biết phân biệt được tốt xấu, nên nàng rất yên tâm.
Tại vì bị thương nên phần ăn của nàng khá nhiều, nương nói nàng phải ăn hết 1 chén cháo, cùng với 1 cái đùi gà, còn phải uống 1 chén canh hầm, thêm một ly sữa. Nên nàng phải chiến đấu với đồ ăn, mặc dù đối với nàng cũng không nhiều lắm, bình thường trong quân ngũ phải ăn nhiều, còn phải ăn sạch không được để phí đồ ăn, mới có sức đi hành quân.
Tầm 2 khắc (30 phút) mọi người ăn xong xuôi nên để bọn Tiểu Tú dọn dẹp.
Nhà nàng còn ăn điểm tâm, một dĩa bánh đậu đỏ cùng với một bình trà. Cha nàng thích uống trà, nhưng tiểu bảo còn nhỏ không uống trà nên nên uống 1 ly nước ấm.
Nhớ tới chuyện mạt thế nàng nói: “ Cha, nương con có chuyện muốn nói với 2 người, chuyện cực kỳ quan trọng, con nghĩ mọi người nên đóng cửa tiệm hôm nay để chúng ta có thể bàn bạc kỹ càng hơn.”
“Tiểu Mãn chuyện gì mà nghiêm trọng vậy, con nói đi cha nương nghe đây, nếu thật sự quan trọng chúng ta sẽ đóng cửa hàng, con cứ yên tâm mà nói.” Hồ Tuyết Ngưng lên tiếng.
“ Chuyện là như thế này, tối hôm qua sau khi về phòng con cởi áo ngoài đi ngủ thì thấy 1 cái túi rơi ra, con mới nhớ là trong mơ con gặp 1 bà lão nhìn như tiên nhân, bà ấy đưa cho con 1 cái túi rất giống cái túi này, rồi bà ấy nói lúc tỉnh lại thì mở ra xem, nó sẽ giúp con đối mặt với tương lai.”
Nói xong giả vờ móc trong ống tay áo nhưng thật ra thì lấy từ trong không gian lấy ra.
“Đây, mọi người xem đi, xem trên đó viết gì.” Cha, nương đều là người đi học dù không đi thi hoa cử nhưng đủ biết để ghi chú sổ sách cũng như viết thư qua lại nên nàng không lo họ sẽ đọc không hiểu này đó.
2 người mở ra thấy đều đọc lẩm bẩm: “ Mạt thế bắt đầu sau nửa năm nữa với sự biến đổi của con người bởi 1 loại dịch bệnh, sẽ lây lan với tốc độ chóng mặt.”
“Cha,nương ta quên nói cho hai người, lão tiên nhân còn cho ta xem một loạt cảnh tượng, ai mà dính bệnh sẽ phát điên lên, bắt đầu đuổi theo người chưa bị nhiễm còn cắn người, sức lực còn rất lớn nhìn thật kinh người, mà ai bị cắn đều biến thành giống họ.” Nàng nghĩ để tăng thêm niềm tin nên đành phải bịa như vậy để hù dọa cha nương chứ không rất khó để tin tưởng, với lại nàng nghĩ dịch bệnh nếu không nghiêm trọng như thế thì sẽ không bị gọi là mạt thế.
2 người nghe xong cũng ứa mồ hôi lạnh, nếu đúng như vậy thì thật là đáng sợ.
“ Tiểu Mãn nếu thật đúng là thế, thì chúng ta phải làm sao giờ.” Kim Kính cũng không nghi ngờ gì, tại vì ở cổ đại cũng cực kỳ mê tín, cực kỳ tin vào thần tiên, phật tổ.