“ Cha, nương đừng lo lắng, chúng ta còn nửa năm để chuẩn bị, hôm nay chúng ta sẽ thống kê tài sản, coi xem chúng ta có bao nhiêu tiền để lập kế hoạch, được không?”
“Được, hiện tại dọn bàn lại vô phòng khách, nương sẽ đi lấy bạc với ngân phiếu ra, chúng ta cùng nhau đếm đếm.”
Nàng nương nói xong thì đứng dậy đi vô phòng còn nàng cha thì dọn bàn nàng với tiểu Bảo tắc dọn ghế, tầm 5 phút thì mọi thứ xong xuôi, mọi người vây quanh cái bàn đếm bạc.
Tiểu Bảo đếm tiền đồng, nàng đếm bạc vụn 1 thỏi tầm 1 đến 5 lượng, nàng cha tắc đếm thỏi 10 đến 50 lượng, nàng nương đếm ngân phiếu.
“ Chỗ nương có 1500 lượng ngân phiếu.” Hồ Tuyết Ngưng nói
“ Nơi cha có 400 lượng.” Kim Kính nói.
“ Chỗ ta có 98 lượng, 8 thỏi bạc 1 lượng, 5 thỏi bạc 2 lượng, 25 thỏi bạc 5 lượng.” Tiểu Mãn nói.
“ Chỗ đệ có 2100 văn tiền tức 2 lượng 100 văn tiền.” Tiểu Bảo cũng nói.
“ Vậy tổng cộng có 2000 lượng bạc cộng 100 văn tiền, đây là tất cả hiện bạc nhà mình kiếm được trong vòng 8 năm qua, bắt đầu từ khi mở cửa hàng.” Hồ Tuyết Ngưng nói.
“ Cha, nương ta nghĩ 2 cái cửa hàng cũng bán luôn, tại vì mạt thế đến cũng không buôn bán được gì, cả cái viện nhỏ này cũng bán nhưng không phải bây giờ, bán 2 cái cửa hàng trước rồi tính sau.” Tiểu Mãn nói tiếp.
“ Để ta giải thích một chút cho mọi người hiểu tình hình, nếu như dịch bệnh lan tràn, chúng ta phải ở trong nhà, không ra ngoài để tránh nhiễm bệnh, nói thế có nghĩa là, chúng ta chính thức mở ra một chế độ tự cung tự cấp kể cả ăn, mặc và cả thuốc men cũng vậy. Khi mạt thế xảy ra, mọi thứ sẽ ngừng hoạt động, sẽ không có nguồn cung cấp cũng như nguồn vận chuyển, mọi thứ sẽ dần dần không tồn tại, nói trắng ra là chúng ta không thể ở trên trấn được nữa, chúng ta phải đi khảo sát các thôn xung quanh, tìm một vị trí thích hợp tiến hành xây một cái thôn trang, sau đó chúng ta sẽ tự trồng trọt cũng như chăn nuôi động vật. Trồng cả lương thực chính như lúa gạo, lúa mì, lương thực phụ như khoai lang, khoai tây, tất cả các loại rau dưa, trà và những giống cây làm thuốc.”
Tiểu Mãn nói 1 tràng dài tạo bước đầu cho việc lên kế hoạch, mặc dù tiến triển như thế đối với nàng là chuyện đương nhiên nhưng đối với nhà nàng là hơi nhanh một chút, nhưng thời gian không đợi người 6 tháng sẽ qua rất nhanh nếu không nhanh tay nhanh chân sẽ không kịp.
Mọi người im lặng lắng nghe, giờ nghe thấy vậy mới thực sự cảm thấy có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, chớp mắt thấy 2000 lượng cũng không đủ xài, mặc dù 2000 lượng có thể nuôi sống gia đình 10 người trong vòng 20, 30 năm.
Kim Kính bỗng nhiên nói: “ Thế chúng ta có nên nói cho mọi người biết không?”
“ Nói với ai, đâu thể nào đi cùng hang ngõ hẻm mà nói được, với lại chưa chắc gì mọi người đã tin lời chúng ta.” Hồ Tuyết Ngưng nói.
“ Cha…Ta thấy nương nói có lý, cha ngài nghĩ coi, nếu như chúng ta rêu rao là mạt thế chuẩn bị đến rồi kêu mọi người bán nhà bán cửa hàng về nông thôn ở như chúng ta mọi người có chịu không, rồi lỡ như mạt thế không đến mọi người bắt chúng ta đền bọn họ làm sao bây giờ, rồi mọi người đều nghe theo bán hết không ai buôn bán làm đình trệ mọi thứ tới lúc đó quan phủ ra mặt nói nhà ta gì mà hồ ngôn loạn ngữ mê hoặc lòng dân, gây rối loạn kỷ cương đủ thứ chuyện rồi bắt giam chúng ta làm sao bây giờ."
"Mọi chuyện nghiêm trọng lắm đó cha à, ta nghĩ sau này ta sẽ nhắc nhở 1 mình Mã Đại phu 1 vài câu lúc nguy cấp cũng không nói rõ tình hình, để trả ơn ông ấy, còn những người khác ta nghĩ không nên, đây là nhà mình, chúng ta tin mạt thế sắp đến nên làm chuẩn bị, nếu sau này nó không đến thì đó cũng là chuyện nhà ta không liên quan đến nhà khác nhà ta có thể gánh vác hậu quả, có thể cả đời ở nông thôn, nhưng nhà người khác thì không a, họ vất vả làm lụm để lên thị trấn sinh sống sẽ không ai chịu đâu, nên ta nghĩ thôi đi, lòng người chúng ta không quản được đâu, muốn quản cũng quản không nổi mà.” Tiểu Mãn lại 1 phen đại giải thích.
“Nghe tiểu Mãn nói ta thấy cũng có lý, thôi vậy, lo chuyện nhà ta trước vậy.” Kim Kính nói.
“ Vậy bắt đầu chuẩn bị từ đâu đây Mãn nhi.” Hồ Tuyết Ngưng hỏi.