Minh Liêm nhìn cánh cửa bị Cố Thời Diễn đẩy ra, hắn khẽ thở dài: "Sao biết không tức giận? Lâm Thiển cũng bán nhà rồi."
Nghiêm Tước cũng không quá hiểu, "Bán thì bán, Thời Diễn còn để ý một căn nhà sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ không thể mở mang đầu óc này của Nghiêm Tước, Minh Liêm nhất thời cảm thấy mệt mỏi trong lòng, thiếu tình thương quả nhiên khiến đầu óc cũng chậm chạp.
"Nếu là người cậu thích, bán nhà tân hôn của các người, cậu có vui vẻ nổi không hả?" Minh Liêm nhìn Nghiêm Tước một cái.
Nghiêm Tước rất kinh ngạc, "Cậu nói Thời Diễn thích Lâm Thiển?"
"..." Minh Liêm có chút đau đầu, "Không thích thì có thể kết hôn sao?"
"Lúc kết hôn không phải vì để bà nội Thời Diễn an tâm sao?" Nghiêm Tước vẫn mơ hồ như cũ.
Nhìn Nghiêm Tước giốn như một cây gỗ mộc không thể đẽo, không thể mở mang đầu óc, tính khí tốt như Minh Liêm cũng không còn cách nào khác.
"Cậu cũng tin lời này của cậu ta à? Bà nội Thời Diễn bị bệnh nằm viện, rõ ràng là giả vờ để ép buộc cậu ta kết hôn, Thời Diễn sao lại không nhìn ra chứ?" Minh Liêm.
Hắn dĩ nhiên có thể, nhưng hắn lại kết hôn với Lâm Thiển rồi, vậy thì nói rõ điều gì?
Nói rõ hôn nhân của hắn và Lâm Thiển là tự nguyện, nói gì khiến cho bà nội an tâm, đơn thuần chỉ là Cố Thời Diễn tìm một cái cớ cho mình thôi.
Nhìn qua giống như hai người họ thật sự kết hôn vì lợi ích, Lâm Thiển cần tiền chữa bệnh, Cố Thời Diễn cần dùng hôn nhân để trấn an người nhà, hai người cùng nhau kí giấy hôn thú.
Trên thực tế Cố Thời Diễn căn bản không gấp kết hôn, chẳng qua là hắn tìm một cái cớ để Lâm Thiển có thể gả cho hắn.
"Mẹ nó, Thời Diễn nghiêm túc sao?" Nghiêm Tước thiếu chút nữa kinh sợ té xuống đất.
Hắn vẫn luôn không nhìn ra Cố Thời Diễn có ý gì với Lâm Thiển, dù sao sau khi Cố Thời Diễn kết hôn, cũng không hề thân mật với Lâm Thiển, trước mặt người ngoài, đa số hai người họ sẽ giả vờ như người xa lạ.
Cho nên Nghiêm Tước vẫn luôn tin tưởng, Cố Thời Diễn cưới Lâm Thiển chỉ để ứng phó người nhà.
Nếu không phải Lâm Thiển bán nhà đi, có khi hắn còn không biết được tin tức động trời này?
"Lâm Thiển kia bán nhà là có ý gì chứ? Em trai kia của cô ta lại gây ra phiền phức?" Nghiêm Tước hỏi Minh Liêm.
"Tôi không biết." Trên gương mặt anh tuấn của Minh Liêm lộ ra lo lắng, "Cảm giác lần này không đơn giản như vậy."
Cho dù Lâm Thiển thật sự thiếu tiền, dựa vào hiểu biết của Minh Liêm đối với cô ấy, chắc chắn sẽ không động tới căn nhà kia.
Hơn nữa gần đây Cố Thời Diễn cũng không đúng lắm, Minh Liêm cảm thấy cặp vợ chồng son kia rất có thể đã...
-
Cố Thời Diễn đi ra khỏi phòng bao, cuối cùng đi đến khu hút thuốc.
Lúc Minh Liêm tìm thấy hắn, hai nút áo sơ mi của Cố Thời Diễn đã tháo ra, lộ ra phần ngực rắn chắc, mạnh mẽ.
Cố Thời Diễn hút thuốc, đường cong gò má căng thẳng, siết chặc, cả người tỏa ra một loại khí chất lạnh lẽo, người sống chớ lại gần.
Gần như cô gái nào đi ngang qua, đều bị khí chất này của Cố Thời Diễn dọa chạy.
Minh Liêm đi tới hỏi hắn, "Cậu không sao chứ?"
Cố Thời Diễn trầm mặc hồi lâu, sau đó mới mở miệng, dùng một giọng nói vô cùng bình tĩnh, "Tôi ly hôn với Lâm Thiển."
Minh Liêm ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, mặc dù hắn đã nghĩ đến chuyện hôn nhân của hai người này tan vỡ, nhưng không ngờ rằng hai người họ lại ly hôn nhanh như vậy.
"Lâm Thiển muốn vậy?" Minh Liêm hỏi.
Cố Thời Diễn chắc chắn sẽ không chủ động nói ly hôn, chỉ có Lâm Thiển là có khả năng nhất thôi.
Cố Thời Diễn không lên tiếng, mi tâm của hắn nhíu chặt lại, Cố Thời Diễn nhả khói ra, sau đó lại tiếp tục đốt thêm một điếu thuốc.
"Hút thuốc không giải quyết được vấn đề." Minh Liêm cướp lấy bật lửa trong tay Cố Thời Diễn, "Cậu cũng có thích Lâm Thiển, nên nói chuyện với cô ấy một lần."
"Tôi và cô ấy đã không còn gì để nói." Cố Thời Diễn ngậm thuốc lá trong miệng, âm thanh vô cùng cứng nhắc, "Cô ấy muốn đi thì đi."
Thấy Cố Thời Diễn đến giờ vẫn còn giữ thể diện, ý đồ muốn dùng thái độ cường thế để giải quyết chuyện này, Minh Liêm cũng nhíu chân mày lại.