"Thời Diễn, có lúc cậu cũng hơi cường thế, tôi, cậu và cả Nghiêm Tước lớn lên cùng nhau, ngay cả A Tước cũng không nhìn ra là cậu thích Lâm Thiển, có thể thấy cậu đã thất bại rồi."
Âm thanh của Minh Liêm không nặng, nhưng từng câu đều gõ đến trong lòng Cố Thời Diễn.
"Cảm tình không giống nói chuyện làm ăn, trên thương trường chúng ta có thể ung dung thản nhiên, khiến cho đối phương không nhìn ra được lá bài sau cùng của chúng ta, tình yêu lại không thể như vậy được."
"Tôi và Lâm Thiển từng tán gẫu vài câu, cảm giác của cô ấy cho tôi chính là cô ấy không hề cảm thấy an toàn, cô ấy không hề có lòng tin đối với hôn nhân của hai người."
"Nói lời khó nghe, cô ấy rời khỏi cậu, cũng không ngoài dự đoán của tôi." Minh Liêm nhẹ giọng mở miệng, "Nếu như cậu lại tiếp tục như vậy, cho dù lần này cô ấy không rời đi, sớm muộn gì cũng sẽ đi."
Là bạn của Cố Thời Diễn, Minh Liêm đương nhiên phải nghiêng về phía hắn.
Nhưng tình cảm không phải đánh nhau, cho dù Minh Liêm có giúp Cố Thời Diễn, cũng không phải dùng nắm đấm tay chân mà xông lên trước mặt.
Lâm Thiển cũng không phải kẻ thù của Cố Thời Diễn, bạo lực không thể giải quyết được bất kì vấn đề gì, Minh Liêm chỉ có thể nói ra nguyên nhân khiến cho hôn nhân của Cố Thời Diễn thất bại.
Nếu như Cố Thời Diễn thật sự thích Lâm Thiển, vậy thì sẽ vì Lâm Thiển mà thay đổi chính mình.
Đứng ở góc độ của người ngoài, Minh Liêm cũng cảm thấy Cố Thời Diễn đối với Lâm Thiển không tốt.
Mặc dù, ở phương diện kinh tế, cho tới giờ hắn chưa từng bạc đãi Lâm Thiển, nhưng trong tình cảm lại chưa từng cho Lâm Thiển một chút ấm áp nào.
Năm đó lúc Lâm Thiển chủ động tiếp cận, Cố Thời Diễn không có.
Bây giờ Lâm Thiển lại tiến tới, Cố Thời Diễn vẫn không có.
Minh Liêm không hiểu tại sao Cố Thời Diễn lại phạm một sai lầm đến tận hai lần, rõ ràng hắn là một người rất thông minh.
Nghiêm Tước cảm thấy trước kia Cố Thời Diễn đối với Lâm Thiển rất lạnh nhạt, thật ra thì cậu ta sai rồi, trước kia Cố Thời Diễn đối với Lâm Thiển là đặc biệt.
Nhưng mà khi đó hắn lại cất giấu quá sâu, ngay cả Minh Liêm cũng không hề cảm giác được.
Khi đó Minh Liêm chỉ có chút khó hiểu, Cố Thời Diễn không thích cô gái này, sao mỗi ngày đều cho phép cô ấy xuất hiện trước mặt hắn.
Nếu như người khác quấn lấy hắn như vậy, Cố Thời Diễn nhất định sẽ mất kiên nhẫn, nếu không trực tiếp kêu người đuổi đi, cũng là tự mình ra mặt cảnh cáo.
Mặc dù khó hiểu, nhưng Minh Liêm cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi Lâm Thiển vì bị đồn đại lung tung mà không xuất hiện nữa, Cố Thời Diễn mới bắt đầu không được bình thường.
Cả người hắn lâm vào trong phiền não, đoạn thời gian đó làm gì cũng không tập trung.
Cũng là từ khi đó Minh Liêm mới bắt đầu chú ý đến Lâm Thiển, thật ra thì hắn cũng không quá rõ cuối cùng là Cố Thời Diễn nghĩ như thế nào.
Nếu thích thì tại sao không đối xử tốt với người ta một chút?
Mấy năm trước Lâm Thiển từng theo đuổi Cố Thời Diễn, sau đó cũng bởi vì không thể chịu nổi sự lạnh lùng của hắn và lời đồn đoán xung quanh, mới yên lặng rời đi.
Tại sao lần này bọn họ kết hôn rồi, Cố Thời Diễn vẫn không hề học được bài học năm đó?
Chẳng lẽ hắn cảm thấy chỉ cần một tờ hôn thú, có thể hoàn toàn giữ chặt Lâm Thiển, sẽ không để cho cô ấy rời đi giống như trước kia nữa?
"Thời Diễn, nếu cậu còn thích cô ấy, cũng không nên lúc nào cũng lạnh nhạt, thờ ơ như vậy, hai người kết hôn hơn một năm rồi, số lần cậu quay về nhà chính bản thân cậu cũng hiểu rõ."
"Nếu như cậu muốn cô ấy lại hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cậu như mấy năm trước, thì cậu cứ coi như tôi chưa nói gì."
"Nếu như cậu không muốn vậy, thì hãy nói rõ với cô ấy một chút đi."
Những lời này của Minh Liêm tua đi tua lại trong đầu Cố Thời Diễn một lần, thậm chí Cố Thời Diễn cũng không biết miệng hắn mấp ma mấp máy là đang nói đến đoạn nào.
Đột nhiên Cố Thời Diễn nhớ đến một câu nói mà ngày đó Tô Hòa nói, cô nói hắn đối xử không tốt với cô, cô ở chỗ này không hề vui vẻ.
Những lời này giống như xé nát lòng Cố Thời Diễn, cảm giác đau đớn đó lan đến tận sâu trong xương tủy, khiến cho Cố Thời Diễn cũng bắt đầu thống khổ.