Tiếu Mạn Sinh cảm thấy dưới chân bị kéo một cái, cả người liền khựng lại nhưng sau đó cô lại quả quyết ngã hẳn xuống đất, từ dưới dùng đao chém móng vuốt của tang thi đã sắp chạm đến người mình, gọn gàng xử lí nó. Lần này cô thực sự tức giận rồi, cô chưa đến tìm ông ta, ông ta còn muốn gây sự với cô, nghĩ cô là quả hồng mềm muốn nắn thế nào thì nắn, bóp thế nào thì bóp sao. Đến kẻ ngốc cũng biết tức giận chứ đừng nói Tiếu Mạn Sinh. Cô đứng dậy vận động tinh thần lực. Sợi tơ tinh thần vừa lan đến chỗ Dịch Mạnh vừa huyễn hoặc tang thi xung quanh tránh xa cô. Nhưng mà tinh thần lực vừa mới lan đến cổng thành, Tiếu Mạn Sinh chỉ kịp nhìn thấy Dịch Quân đang trong tư thế ném một vật gì đó vào trong đàn tang thi. Như thể cảm ứng được cô đang "nhìn", hắn thu tay, phủi phủi vạt áo nở nụ cười tự cho là thuần khiết, Dịch Mạnh người vốn cô muốn tìm lại không có chút bóng dáng nào, đến cả tinh thần lực ẩn giấu trong đầu ông ta cũng không còn thấy bóng dáng.
Tiếu Mạn Sinh đảo mắt, có chút khó hiểu nghiêng đầu. Thật ra, nếu để Tiếu Mạn Sinh của sau này nhìn lại cô ở thế giới thứ nhất mới thấy ngây ngô, thuần khiết biết bao. Cô vậy nhưng lựa chọn không hề nghi ngờ gì Dịch Quân cả, chỉ cần là người bình thường đều sẽ không hố cả cha của mình, Tiếu Mạn Sinh dùng tam quan cuối cùng còn sót lại để nhận định như thế. Trong lòng cô đã nắm chắc bảy tám phần là Dịch Mạnh e rằng lành ít dữ nhiều, đến cả tinh thần lực cũng không cảm giác được, ông ta không hề có năng lực che giấu bản thân, trừ phi chết. Nhưng mà như vậy cũng quá đáng thương rồi! Nhân vật phụ xuất hiện chưa quá 1 giờ đồng hồ liền đi nhận cơm hộp, cũng quá bi thảm rồi. Ít nhất ở bản gốc ông ta còn có thể trụ đến gần cuối truyện mới vì cứu nữ chính mà chết, lần này lại không hề rõ lí do mà bỏ mạng vậy sao? Dịch Quân trở lại vị trí trên tường thành, từ trên cao nhìn xuống thế cục bên dưới. Hắn không khó để nhận ra nhân loại đang dần chiếm lại thế thượng phong, đây là khi tang thi vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu tiến hóa cấp bậc cao. Ánh mắt hắn nhìn về phía xa, giữa ngàn vạn tang thi đó, không hẳn chỉ toàn những cái xác biết di chuyển tìm kiếm con mồi bình thường. Giống như để hưởng ứng suy nghĩ của hắn, một tiếng gầm rung chuyển trời đất vang lên. Tang thi đang điên cuồng công kích ngưng lại, ngẩn ra nhìn chằm chằm về phía dãy núi phía sau. Dần dần, có một vài tang thi tự di chuyển từng bước một tách ra thành một con đường. Con đường đó kéo dài từ cổng thành cho đến dãy núi phía xa, không hề có một tang thi nào lộn xộn bước ra, giống như đã được ra chỉ thị. Lúc này, Tiếu Mạn Sinh nhìn con đường một cái, lại nhìn tang thi xung quanh đang nghệt ra chẳng có chút ý định tấn công nào. Cô mặt không đổi sắc vung đao, đem mấy cái đầu tang thi chém rớt. Chém người không có tí phản kháng nào, cô một chút cũng không cảm thấy thống khoái đâu ~ Từ xa dần nhìn thấy một vài bóng đen đang dùng tốc độ như tản bộ lững thững bước đến. Dù là dị năng giả hay người thường đều cảm nhận được áp lực của những người mới đến này. Tiếu Mạn Sinh là người nhạy cảm nhất bởi trong người cô có tinh thần lực, những người này đều rất mạnh, chí ít mạnh hơn cô, với cái thân hình gầy yếu này của cô e rằng chưa kịp đánh đã bị người ta đá bay rồi. Cô dừng động tác gặt hái đầu tang thi, nắm chắc đao trong tay thủ thế nhìn chăm chăm mấy bóng đen đang tới, trên trán rỉ ra một lớp mồ hôi. Dị năng giả theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, muốn rút về thành, cuối cùng vẫn không kịp tại vì mấy người kia đã đi đến cuối con đường là chắn ngay trước cổng thành. Dẫn đầu nhóm người này là một người đàn ông trung niên, ông tùy tiện nâng tay, rất có phong độ mà chào Dịch Quân: - Xin chào, nhân loại! Tiếu Mạn Sinh lúc này mới có thể nhìn rõ nhóm họ có mấy người. Cô không dám dùng tinh thần lực, có dự cảm rằng nếu như cô sử dụng lên người họ sẽ phải chịu một hậu quả vô cùng nặng nề. May mắn thị lực của cô vẫn tốt, có thể nhìn rõ, tổng cộng có bảy, ba nam, ba nữ và một đứa bé. Trong đó, Tiếu Mạn Sinh nhìn kĩ người phụ nữ cuối cùng trong đoàn người, lòng thầm chửi thề một tiếng. Người phụ nữ kia, nhàm đi đâu được ngoại trừ nữ chính đại nhân ra! Đây là ý gì? Nữ chính chán cứu vớt thế giới rồi, muốn đi làm thành phần phản xã hội à? Diêu Man nhận ra ánh mắt của Tiếu Mạn Sinh, cô ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập sát khí không hề che đậy phóng vèo vèo về phía Tiếu Mạn Sinh. Dịch Quân từ trên tường thành nhảy xuống, hắn đứng đối diện với nhóm người kia, sau lưng là cổng thành cao vời vợi, quả thực khí thế ngút trời. Tiếu Mạn Sinh không khỏi xuýt xoa, cái chân của Dịch Quân rốt cuộc là làm bằng gì, nhảy vài lần như thế không sợ phế luôn à. Nhưng mà không đợi cô kịp thương tiếc thay hắn, cô đã phải lo cho mạng của mình hơn. Nam chính vừa nhảy xuống tiếp đất, nữ chính liền lao đến, mục tiêu là Tiếu Mạn Sinh, năm móng tay sắc nhìn giơ lên như muốn đâm xuyên qua não cô. Má ơi sợ đến nhũn người! Tiếu Mạn Sinh cực kì quả quyết, không hề lưỡng lự ôm đao, xoay người, chạy! Muốn thế nào đợi giữ mạng xong rồi tiếp. Cô chạy một mạch về phía Dịch Quân, trong lòng thầm cầu nguyện vầng sáng của nhân vật chính mau cọ ra đi. Dịch Quân thấy bộ dạng chạy bán sống bán chết của Tiếu Mạn Sinh, không những không an ủi, hắn còn dang rộng tay, chờ đợi Tiếu Mạn Sinh lao đến, tự nhào vào trong ngực mình. Tiếu Mạn Sinh có cảm tưởng nếu xung quanh không có người, Dịch Quân nhất định sẽ thốt lên: Come on, baby... Tiết tháo tam quan đều muốn bị hủy diệt rồi!