Tiếu Mạn Sinh cảm thấy thế giới này tràn ngập ác ý!
Mở mắt tỉnh dậy biết bản thân xuyên không vào mạt thế H văn, là cái loại vừa chém tang thi vừa ư ư a a để bước lên đỉnh cao nhân sinh. Nhân vật phụ giúp thúc đẩy tình tiết thì chưa nói được quá ba lời thoại liền bốc hơi mất. Nữ chính vốn luôn đứng ở phe thiện cũng xách quần chạy đi làm tang thi cao cấp có trí tuệ rồi. Nam chính được nhận xét là ôn nhu động lòng người sao bây giờ lại treo lên nụ cười như bệnh thần kinh lâu năm thế kia! Tình tiết đại thần đang gọi các ngươi kìa, cẩn thận bị OOC* á. (*OOC: out of character, nghĩa là tính cách nhân vật thoát khỏi kịch bản.) Dịch Quân nhìn Tiếu Mạn Sinh trong lòng mình bị dọa sợ đến tay chân run lẩy bẩy, chẳng hiểu sao cảm thấy vui vẻ, đến nhìn mấy người trước mắt cũng thực ôn hòa. Hào quang nhân vật chính phát ra, nhân vật qua đường xung quanh lập tức bị lu mờ, lúc này e rằng chỉ có nữ chính mới có thể cùng với Dịch Quân nói chuyện. Diêu Man cảm thấy ngực tức đến muốn nổ, hai mắt nhòn cảnh kia mà cũng thấy đau. Cô mạc danh nổi lên một suy nghĩ, đáng lẽ người đàn ông kia phải là của cô. Loại cảm xúc điên cuồng muốn độc chiếm đó từ trước đến nay chưa hề có càng thêm dày vò cô. - Dịch Quân...- Diêu Man vô thức gọi một tiếng lại không biết nên nói gì tiếp. Tiếu Mạn Sinh nghiêng người nhìn Diêu Man, ánh mắt nữ chính chưa hề rời khỏi cô, hai con ngươi ám trầm tràn đầy hận ý. Cô lập tức dâng cao cảnh giác lên gấp trăm lần, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. - Ngươi... Diêu Man, lâu rồi không gặp. Suốt hai mươi mấy năm cuộc đời, Tiếu Mạn Sinh, một trạch nữ điển hình chưa tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cô không biết nụ cười của mình bây giờ chẳng khác nào giễu cợt trong mắt người khác, hoàn toàn thiêu đốt chút lí trí cuối cùng của nữ chính. Móng tay dài sắc bén cắm sâu vào lòng bàn tay, Diêu Man sắc mặt càng khó coi hơn vừa rồi. Dịch Quân lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào bởi không khí xung quanh, giống như việc xuất hiện tang thi có trí tuệ là điều hiển nhiên đã biết từ sớm vậy. Hắn nắm lấy tay Tiếu Mạn Sinh, một ánh mắt cũng lười bố thí cho nữ chính, vừa nắn bóp bàn tay nhỏ nhỏ mềm mềm của cô vừa thích ý hỏi: - Ngươi đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn thôi. Đả kích nhân hai, nữ chính lại bị sự lạnh nhạt của Dịch Quân chèn ép. Hai tròng mắt đều bị màu máu nhiễm đỏ. Bất cứ tính toán gì đều không cần phải quan tâm nữa. Hiện tại điều duy nhất Diêu Man muốn chính là xé nát Tiếu Mạn Sinh, sau đó đem cô nuốt vào bụng, chỉ như vậy mới xả được mối hận trong lòng. Những người xung quanh như thể nhận được cảm xúc biến đổi của Diêu Man. Vào lúc cô giương vuốt, trực diện vồ về phía Tiếu Mạn Sinh trong ngực Dịch Quân, đứa bé Tiểu Lâm đã không chịu được, cùng lúc vươn ra móng vuốt muốn xé đi một miếng thịt của Dịch Quân. Tiếu Mạn Sinh đâu phải đèn cạn dầu, cô cũng không muốn dựa dẫm nhiều vào nam chính, vầng hào quang nhân vật chính cũng chỉ nên để lúc cần bảo toàn tính mạng thôi. Cô vẫn không quên lúc đầu nữ chính muốn hãm hại cô đâu. Đao va chạm với móng vuốt của Diêu Man, Tiếu Mạn Sinh bị chấn động đến tay tê rần, không ngờ nữ chính làm tang thi sức lực so với trước càng lớn hơn. Diêu Man ở khoảng cách gần nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Tiếu Mạn Sinh: - Tiện nhân chỉ biết ve vãn nam nhân. Từ cử chỉ của Dịch Quân, cuối cùng Diêu Man cũng nhận ra, đứa bé mà trước giờ cô vẫn cảm thấy uy hiếp lại có gian tình với Dịch Quân, không biết đã thông đồng với nhau từ khi nào. Cô vậy mà ngu xuẩn chỉ nghĩ Dịch Quân quan tâm thái quá đơn thuần là coi Tiếu Mạn Sinh như một đứa em gái. - Ta? Ve vãn ai?- Với bộ dạng này ai dám hạ thủ với cô cho được cơ chứ, còn không sợ bị gắn mác biến thái. - Còn giả vờ ngây thơ, tiện nhân, Dịch Quân là của tao, mày không xứng đáng có được hắn!!! Diêu Man giống như điên thật rồi, điên cuồng mà dùng móng vuốt muốn cào Tiếu Mạn Sinh. Cô vừa dùng đao chống đỡ vừa lui lại kéo ra khoảng cách giữa hai người, bình thản khẳng định: - Đúng vậy, Dịch Quân là của người không phải là chắc chắn sao? Nam chính là của nữ chính, Tiếu Mạn Sinh luôn là bé ngoan tôn trọng tác giả như vậy. Qua tai Diêu Man, câu nói này chẳng khác nào châm chọc, dù sao hai bên đang căng thẳng như vậy, Tiếu Mạn Sinh có nói gì thì Diêu Man cũng có thể suy đoán theo hướng xấu. - Ta phải giết ngươi.- Diêu Man gào lên một tiếng, lại phát động công kích lần nữa. Nữ chính khi bùng nổ lên quả thực có chút đáng sợ, nhất là cái khí lực này, bức Tiếu Mạn Sinh không ngừng lui lại né tránh. Không biết từ lúc nào, Tiếu Mạn Sinh đã lui đến sát rìa cái lạch bao xung quanh tường thành. Cái lạch này so với trước mạt thế còn sâu và rộng hơn, chủ yếu để ngăn chặn phần nhỏ bước chân tang thi để con người có thể dễ dàng giải quyết hơn, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy một màu đen tối khôn ánh sáng, ngã xuống đảm bảo tan xương nát thịt. Tiếu Mạn Sinh trên trán trượt xuống một giọt mồ hôi, nhìn móng vuốt đang chuẩn bị cắm cho đầu cô nở hơn, một bàn tay đã nhanh hơn, từ phía sau túm lấy tóc Diêu Man, kéo mạnh xuống. Người đằng sau chẳng có chút nào thương cảm, cực kì tàn nhận kéo cả tóc lẫn da đầu nữ chính xuống quăng sang một bên. Diêu Man bị cơn đau bất thình lình tập kích, ôm đầu kêu thét lên. Tiếng gào khóc có chút giống người lại xen vào tiếng kêu trầm đục đặc trưng cho tang thi. Tâm trạng Tiếu Mạn Sinh phức tạp, trước mắt xuất hiện tình cảnh máu me thế này, ai mà vui cho được. Cô đưa mắt nhìn Dịch Quân phía sau lưng Diêu Man, cả người trong nháy mắt đông cứng lại. Hắn vẫn giữ vẻ ngoài như vừa rồi, chỉ có một vệt máu bẩn ở tay áo là cho thấy hắn vừa trải qua việt gì. Ánh mắt Dịch Quân đảo quanh Tiếu Mạn Sinh, thành công làm cô sợ đến căng cứng người. Dịch Quân thong dong bước qua người nữ chính, đến trức mặt cô. Hắn dùng một tay vuốt ve khuôn mặc cô, quyến luyến không rời mà nỉ non: - Ta không phải là của cô ta.- Một câu khẳng định chắc chắn. Không đợi cô tiếp lời, Dịch Quân lại tiếp lời: - Ta không hề có chút tình cảm nào cho cô ta.- Hắn ngưng một chút rồi nghiến răng hỏi:- Ngươi vừa rồi muốn nói ý là, người không thích ta? Khuôn mặt hắn bỗng vặn vẹo, như thể đang biến thành người khác, không phải bộ phận, mà là toàn bộ cơ thể như biến hóa, mang theo một chút cảm xúc điên cuồng. Ánh mắt này, Tiếu Mạn Sinh vừa thấy nó qua nữ chính, bao hàm đủ khủng bố, đáng sợ cùng thần kinh, đủ khiến con người ta lạnh sống lưng. Dịch Quân hạ môi xuống, in lên môi cô một nụ hôn. Không nhẹ nhàng phớt qua mà điên cuồng hôn cô, dày xéo đôi môi cô đến đau đớn. Diêu Man từ dưới đất bò dậy, thứ cô thấy chỉ có bóng lưng của Dịch Quân đang quay về phía mình, cô không nghĩ ngợi liền giơ vuốt, cào lên trên đó giết chết Dịch Quân. "Bốp." một tiếng động nhỏ vang lên, sau đó là vài tiếng răng rắc bị át bởi tiếng động xung quanh. Dịch Quân thu tay, bàn tay vốn đẹp đẽ bây giờ dính lẫn lộn hỗn hợp máu thịt và não trộn lẫn, đặc biệt buồn nôn. Nữ chính nổi sát tâm với nam chính. Cuối cùng bị nam chính dùng tay bạo đầu, thương tâm bỏ mạng. Tiếu Mạn Sinh mở to mắt, nhìn rõ khuôn mặt Dịch Quân đang từ từ biến đổi, hai tròng mắt nhiễm đỏ đặc trưng của tang thi, làn da trở nên trắng dã như thiếu máu, bờ môi rút hết sắc hồng trở nên tím tái. Lúc này, uy áp toàn bộ từ trên người hắn phóng ra, Tiếu Mạn Sinh bỗng nhảy ra suy nghĩ, chẳng lẽ Dịch Quân là, Tang thi Vương? Mạt thế đến hai người tách ra nửa năm, nửa năm đó hắn làm những gì cô không hề biết, chỉ cảm thấy hắn càng thêm đáng sợ. Không ngờ, nam chính vậy mà cũng trở thành tang thi? Nụ hôn của hai người vẫn chưa kết thúc, Tiếu Mạn Sinh trong lúc mờ mịt bỗng cảm thấy dưới chân mất trọng tâm, cả người ngã ra sau. Cô lập tức thanh tỉnh, đừng đùa, sau lưng cô là lạch sâu đó. Mở mắt trừng trừng nhìn người đàn ông đang ôm mình này, hắn đang khép hờ mắt, không ngừng ở trên môi cô tàn sát, ôm cô ngã xuống đáy của Địa ngục. Tận thế, kết thúc của thế giới. Dù vùng vẫy thế nào đi chẳng nữa cũng chỉ là một dấu chấm hết. Vậy nên, hai người chúng ta có thể cùng nhau ở chung một chỗ vĩnh viễn, đó chính là hạnh phúc nhất của anh và em. Tiếu Mạn Sinh chết... Lần nữa. Cô chỉ muốn nói rằng. Bệnh thần kinh, nhất định không được từ bỏ điều trị!