Tiếu Mạn Sinh trong lúc nói chuyện với Yến Luân liền ngủ quên mất. Không biết qua bao nhiêu lâu, cô mở mắt lại phát hiện mình không còn nằm trong phòng ngủ nữa. Cô ngẩn ra một lát, suy nghĩ đầu tiên chính là, mẹ nó, thằng nào bắt cóc bà đây. Nhưng mà nghĩ lại, ngưòi nào có thể không tiếng động mang cô đi chứ. Trừ phi bản thân đã mệt muốn chết, nếu không tinh thần lực của cô vẫn luôn nâng cao mười phần, người chỉ cần mở cửa là cô liền tỉnh mà.
Tiếu Mạn Sinh nhìn một vòng xung quanh, chỉ thấy nơi mình đang nằm trong một mảng rừng rậm xanh um tùm. Nơi này khác hẳn với cái rừng rậm nhân tạo ở trường, không chỉ về mặt diện tích mà còn là hơi thở thiên nhiên bao phủ. Tự nhiên bao gồm tất cả cây cối, con vật, toàn bộ đều chân thật chứ không giả tạo như trong rừng nhân tạo. Tiếu Mạn Sinh đề phòng nhìn xung quanh, từ dưới đất đứng dậy. Trên người cô kì lạ chẳng hề có bất cứ thứ gì trói buộc, kể cả cái còng bạc mà Trích Tinh Vân cho cô. Tiếu Mạn Sinh lo ngay ngáy, thằng nào ngu xuẩn trộm cái còng đấy là muốn tự sát tập thể à? Nó mà nổ thì cô có mười cái mạng cũng không đủ để tạ tội. Bản thân Tiếu Mạn Sinh chỉ một lòng muốn về lại nhà, cô cũng không có gương để soi lại bản thân mình, nếu không, Tiếu Mạn Sinh sẽ phát hiện đây không phải khuôn mặt của Dương Thuần mà là cô chân chính. Tiếu Mạn Sinh lâu rồi chưa mặc lại loại quần bò áo phông bình thường này, trong lòng cảm thấy có chút hoài niệm. Cô vừa đứng lên vạch qua lớp cây cối rậm rạp, vừa đưa tay vào trong áo gãi gãi eo, sau đó thuận tay đưa lên sờ ngực một cái. Không sờ thì thôi, vừa sờ liền phát sợ. Tiếu Mạn Sinh vẻ mặt khiếp sợ, không dám tin nắn bóp hai cái nữa. Cảm giác đầy đặn, căng tràn này, xúc cảm da thịt mềm mịn này. Cô, vậy mà lại thật sự sờ thấy ngực! Sờ thấy ngực... Sờ thấy... Sờ... Tiếu Mạn Sinh ngơ ngẩn, ngay giữa nơi núi rừng hoang vu, vén áo lên nhìn một cái, sau đó vẻ mặt mờ mịt hạ áo xuống lần nữa. Thật sự nhìn thấy cup D to bự thân quen. Khuôn mặt Dương Thuần quả thực quá tinh xảo, quá hoàn mĩ, mà chỉ cần là con người thì đều phải có khuyết điểm, nếu bạn quá hoàn mĩ, nhất định phải bị diệt tiệt. Vậy nên, khuyết điểm của Dương Thuần chính là từ nhỏ đến lớn, cô đều không có ngực. Tiếu Mạn Sinh trước kia chính là một ngự tỉ điện nước đầy đủ, từ khi xuyên vào Dương Thuần cũng tổn thương không ít, nhưng bây giờ thấy lại cup D quen thuộc của mình, cô càng không quen. Chẳng lẽ bản thân lại xuyên không? Tiếu Mạn Sinh sợ hãi rùng mình một cái, quyết đoán dùng tinh thần lực cảm nhận xung quanh. Vậy nhưng tinh thần lực của cô điều động thế nào cũng không thấy xuất hiện. Cô đành dùng chính thính giác của bản thân nghe ngóng một phen liền nghe thấy tiếng suối róc rách từ phía xa truyền lại. Hiện giờ cô khẩn cấp muốn nhìn bản thân mình nên không nghĩ nhiều mà chọn ngay hướng dòng suối chạy đến. Dòng suối không ở xa, Tiếu Mạn Sinh chỉ chạy khoảng năm phút là đến, nhưng trước mắt cô bị ngăn cách bởi một dãy đá cao khoảng ba, bốn mét. Tiếu Mạn Sinh đánh bạo nghĩ nếu đây thật sự là thân hình của mình thì có thể lấy đà nhảy qua, cô không chậm lại tốc độ, đến khi cách dãy đá còn vài bước liền lấy đà, nhảy bật lên, một tay nắm lấy mép đá quăng mình qua dãy đá. Phía sau dãy đá đúng là một con suối. Nước suối trong vắt còn đang chảy trôi nhẹ nhàng như khuấy nhẹ lòng người. Tiếu Mạn Sinh vừa chạm chân xuống đất liền, đậu mòe, trật khớp rồi. Làm màu cho lắm vào, nếu như trèo qua bình thường thì đâu đến nỗi. Tiếu Mạn Sinh nước mắt lưng tròng, khập khiễng đi đến cạnh con suối. Nước suối trong vắt có thể soi mình xuống mặt nước. Mà lúc Tiếu Mạn Sinh nhìn xuống, cô kinh hỉ phát hiện đúng là khuôn mặt mình. Đôi mắt hoa đào quyến rũ vạn người mê này, đôi môi đỏ hồng đầy đặn này, cả nốt ruồi dưới khóe môi nữa, cái thần cái câu nhân này. Chính là đại gia đây chứ ai! Tự lược bỏ năm phút mê đắm tự ngắm mình trong mặt suối, Tiếu Mạn Sinh mới bắt đầu để ý xung quanh. Cô quay mặt nhìn sang trái một cái liền đụng phải một đôi mắt đen sâu thẳm. Mẹ nó! Tiếu Mạn Sinh mặt đối mặt với nam chính khoảng cách gần, hắn và cô chỉ cách nhau một vài viên đá đặt tượng trưng. Tiếu Mạn Sinh sau một vài giây bối rối lại nhớ ra mình đang có hình dạng cũ, không phải là Dương Thuần, Liên Túy làm sao mà nhận ra được. Cô điều chỉnh cảm xúc, định dùng bộ dạng không quen biết hỏi chuyện thì Liên Túy đã động. Hắn chồm dậy túm lấy Tiếu Mạn Sinh đè xuống đất, vì mới từ dưới suối lên mà quần áo ướt sũng, áo sơ mi trắng dán sát vào người, lộ ra thân hình săn chắc quyến rũ. Một giọt nước từ trên cánh mũi hắn nhỏ xuống, rơi trên khóe mắt cô. Liên Túy nuốt nước miếng, hầu kết trượt lên trượt xuống giống như đang cố kìm nén. Vậy nhưng, lại một giọt nước nữa nhỏ xuống, tầm mắt của Liên Túy cũng theo đó di chuyển, rơi trên bờ môi cô. Tiếu Mạn Sinh nhìn rõ một cái gì đó chợt lóe trong mắt Liên Túy, hắn cũng chẳng kìm nén cái gì nữa, lập tức cúi xuống, hôn lên môi Tiếu Mạn Sinh. Dây thần kinh Tiếu Mạn Sinh đứt phựt. Mùa xuân đến, trăm hoa đua nở, vạn vật đều có thời kì phát tình. Vậy rốt cuộc, chu kì phát tình của thằng súc sinh này là gì có ai nói cho cô được không? *** *** Có người bảo tui viết truyện quá nhiều từ Hán Việt, chưa đủ yêu nước :) Ờ, vậy thì tui sẽ viết một đoạn truyện đủ yêu nước, đọc cái là biết truyện Việt Nam này: "Tiếu Mạn Sinh vừa kịp vớ cái điếu cày rít một ngụm liền bị Liên Túy nhìn thấy. Hắn nở nụ cười tà mị cuồng luyến: - Cô gái này thật thú vị, cô phải là của tôi. Trong lúc phấn khích, Liên Túy đưa tay bẻ đầu Tiếu Mạn Sinh cái rắc, đầu cô lăn xuống đất biến thành mặt đất, thân bay lên thành bầu trời. Và đó là sự tích hình thành đất trời. Kết HE." :)