Liên Túy ở trên môi Tiếu Mạn Sinh tàn sát, vừa liếm vừa cắn, trêu chọc cô đến phát run. Hắn cuốn lấy đầu lưỡi cô, không ngừng đòi hỏi nhiều hơn. Môi lưỡi giao hòa, Tiếu Mạn Sinh còn nghe thấy Liên Túy rên khẽ một tiếng qua âm mũi. Tiếng rên thỏa mãn cực khẽ nhưng lại như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua tim cô, mềm mại đến tê tái. Tiếu Mạn Sinh cảm thấy đầu óc như muốn bùng nổ, lại có chút choáng váng, lửa nóng tụ lại nơi hai cánh môi quyến luyến nhau. Cô nhắm chặt mắt, không dám nhìn vào ngưòi trước mắt, chỉ sợ bản thân liền không cầm lòng được mà bị hắn câu hồn. Vậy nhưng khi không nhìn thấy gì, xúc cảm càng thêm rõ ràng, tiếng thở dốc đầy mờ ám bên tai cũng không thể bỏ qua. Liên Túy nhấm nháp môi cô, giống như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian, đến khi Tiếu Mạn Sinh cảm thấy mình sắp mất hết dưỡng khí chuẩn bị ngất đi, Liên Túy bỗng dừng lại. Sau đó lại dần dần hôn lên trán, khóe mắt, cánh mũi, hai má cô. Hơi thở của hắn dần dần bình phục, Tiếu Mạn Sinh cũng đã hít thở đủ.
Lúc cô định mở miệng, gọi Liên Túy một tiếng, hắn đã chặn trước mà hỏi cô: - Còn khó thở không? Tiếu Mạn Sinh trợn tròn mắt nhìn hắn, sau khi trải qua một trận kích tình, sắc mặt cô đỏ ửng, hai mắt mang theo ánh lệ mà nhìn hắn. Hầu kết hắn trượt lên trượt xuống, nặng nề đè chặt Tiếu Mạn Sinh trên đất, ánh mắt tối đen, hắn lại lần nữa hạ môi xuống. - Gọi tên ta. Tiếu Mạn Sinh bị Liên Túy tấn công, đầu óc đều rỗng tuếch, hiện tại hắn bảo cái gì cô cũng làm theo răm rắp. Vậy nên khi người phía trên vừa liếm vừa cắn trên môi cô mà khàn giọng ra lệnh, Tiếu Mạn Sinh nghĩ cũng không nghĩ liền làm theo. Cô rướn người lên, hành động này lại làm lộ ra cần cổ trắng mịn ngay trước mắt Liên Túy, mềm nhũn mà gọi một tiếng: - Liên... T... Túy Giọng Tiếu Mạn Sinh đứt quãng gần như không rõ, bộc lộ ra một mặt mềm yếu trước mặt Liên Túy. Hắn vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nặng nề phun lên da thịt khiến cô rùng mình, từng nụ hôn vụn vặt rơi xuống. Liên Túy vẫn ra lệnh: - Gọi thêm lần nữa. Gọi một lần có thể còn thấy không quen nhưng lần hai lại rất thân thuộc, Tiếu Mạn Sinh túm lấy vai áo ẩm ướt của Liên Túy, gần như nức nở mà kêu lên: - Liên Túy... Đừng... Đừng cắn. Bờ môi Liên Túy chạm lên cần cổ trắng noãn của cô, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ một cái để lại từng dấu hôn hồng rực. Nghe thấy tên mình được thốt ra từ người dưới thân, trong lòng hắn bỗng rung động mãnh liệt. Ngay từ lần đầu nhìn thấy cô đã muốn hủy hoại cô như vậy, khiến cô nức nở mà gọi tên hắn, ở trong đôi mắt ánh lệ đó cũng chỉ có hình bóng của hắn. Liên Túy càng thêm cuồng nhiệt mà in từng nụ hôn lên cổ Tiếu Mạn Sinh, quần áo xốc xếch làm lộ ra một bên bả vai cũng bắt đầu in đầy dấu ấn hồng hồng. Liên Túy gần như là kích thích không chịu nổi. Hắn đưa tay lên vuốt ve khuôn mắt đỏ ửng của Tiếu Mạn Sinh, dần kéo xuống, mỗi nơi cánh tay hắn lướt qua đều nóng như có lửa thiêu đốt. Sau đó chỉ nghe "rắc" một tiếng. Sắc mặt ửng đỏ của Tiếu Mạn Sinh nháy mắt trắng bệch. Cô hít sâu một hơi, bật thốt một câu: - Mẹ nó!- Tay của bà. Từ khi bắt đầu xuyên không đến nay, số lần cô chửi tục càng nhiều, căn bản là có những sự việc chỉ dùng lời lẽ thông thường không thể miêu tả được hết cảm xúc muốn treo người lên quất chết của cô. Hàng ngàn hàng vạn tình cảm bi thống gói gọn trong hai chữ hàm súc: "mẹ nó"! Không khí kích tình hoàn toàn bị đánh bay. Tiếu Mạn Sinh ôm tay co quắp lại một chỗ. Liên Túy giống như bừng tỉnh giấc, hắn vội ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy cánh tay mới bị bẻ kia: - Xin lỗi, xin lỗi, làm ngươi đau rồi, để ta xem được không? Vừa nói, hắn vừa nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng xoa nắn, bẻ xương cô về chỗ cũ. Tiếu Mạn Sinh ấm ức mà kêu lên: - Ngươi tại sao cứ thích bẻ là bẻ vậy chứ. Xương người chứ có phải đồ vật đâu. Lần đầu tiên cô dám oán trách nhân vật chính như vậy. Liên Túy dùng tay dịu dàng lau đi khóe mắt phiếm lệ của cô, là những giọt nước mắt trong lúc ý loạn tình mê còn vương lại. Liên Túy dùng đầu lưỡi, liếm đầu ngón tay vừa lau khóe mắt cô, cảm nhận được vị mặn chát nơi đầu lưỡi. Hắn có chút tự trách mà giải thích: - Ta từ nhỏ đã có bệnh. Đại ca, bây giờ anh mới biết bản thân mình có bệnh không phải là quá muộn sao? - Mỗi khi nhìn thấy người khác, ta đều muốn tổn thương họ. Ánh mắt Liên Túy nhìn chằm chằm Tiếu Mạn Sinh, lời nói ra giống như chú ngữ quanh quẩn bên tai: - Bẻ từng khớp xương của họ, rút từng móng tay, lột từng lớp da một. Tiếu Mạn Sinh bị dọa đến gần như bật khóc lần nữa. Nam chính đại nhân, không cần phải thâm tình mà nhìn ta đắm đuối như vậy đâu, trái tim này chịu không nổi. - Sau khi nhìn thấy ngươi, ta càng muốn hủy hoại ngươi, càng muốn, càng muốn... Liên Túy nhìn Tiếu Mạn Sinh không chớp mắt, miệng đóng mở không ngừng nói: - Ta đã cố gắng mỗi khi gặp ngươi đều không đem theo vũ khí tùy thân, nếu không sẽ không nhịn được mà dùng dây thừng trói ngươi lại, sau đó... - Này, ngươi không cảm thấy cách tốt nhất để tránh không làm hại ta chính là đừng gặp ta nữa à?- Tiếu Mạn Sinh thật sự không nhịn được nữa, lời nói ra càng ngày càng không có giới hạn mà. Nhưng mà vừa nói ra lời này, ánh mắt Liên Túy đã lạnh đi, tâm Tiếu Mạn Sinh rơi lộp bộp, nhìn xoáy nước đen ngòm đang không ngừng cuồn cuộn trong mắt Liên Túy, cô quyết đoán bật dậy, xoay người, chạy! Vừa kịp chạy hai bước, mắt cá chân đã bị túm lại, Liên Túy vừa kéo một cái, Tiếu Mạn Sinh liền ngã sấp, bị kéo lại chỗ cũ. Liên Túy đè lên lưng Tiếu Mạn Sinh, ghé vào tai cô mà thì thầm: - Sao ta có thể bỏ ngươi một mình được cơ chứ. Ngươi nghĩ xem bộ dạng ngươi yếu ớt như vậy, tâm hồn lại thuần khiết như thế, nếu như bị lừa mất thì sao? Sau gáy cô lại in thêm vài dấu hôn nữa của Liên Túy. Trong tư thế đè sấp như vậy, ngực bị ép đến biến dạng, Tiếu Mạn Sinh bị ép đến khó thở. Khoan đã... ngực. Cô có ngực. Cơ thể này không phải là Dương Thuần! Vậy thì tại sao Liên Túy lại bỗng dưng phát điên lại đối xử với cô như khi thấy Dương Thuần chứ. Tiếu Mạn Sinh lập tức quát to: - Sao ngươi lại biết ta là Dương... Chưa kịp nói hết câu, Liên Túy đã bóp cằm cô kéo nghiêng sang một bên, dùng môi chặn miệng cô lại.