Editor🍁: Lãnh Sam.
Ngôn Linh đột nhiên liền cười. Chỉ là nơi đáy mắt xinh đẹp, giống như bão tuyết mùa đông. Châm chọc trên mặt, khiến cho Ngôn Tuyết ngẩn người. Cô không phản ứng lại với Ngôn Tuyết, ngược lại bắt lấy tay Ngôn mẫu, " Đem chứng cứ ra đây!" Ngôn mẫu mười phần bất mãn với thái độ của Ngôn Linh, vốn dĩ đã không tính buông tha cho thứ súc sinh này, hiện tại, còn tự mình đưa tới cửa. Cơ hồ không hề do dự, bà ta duỗi tay đem mở đoạn ghi âm kia ra. Đầu tiên là đối thoại giữa Ngôn Tuyết và Ngôn Linh, sau đó là giọng nói hoảng sợ xin tha của Ngôn Tuyết, cùng với âm thanh Ngôn Tuyết rơi xuống nước, đến khúc này, ghi âm đột nhiên im bặt. Từ đoạn ghi âm này, có thể phán đoán ra được tin tức: Ngôn Tuyết tìm Ngôn Linh xin lỗi, Ngôn Linh không muốn tha thứ cho cô ta, hơn nữa còn đem người đẩy xuống hồ nước. Tựa hồ mọi chuyện đều hiện lên hết sức rõ ràng. Trên mặt Ngôn mẫu, tràn đầy nồng đậm khinh thường. Đứa con gái này của bà ta a, hiện tại đúng thực là lớn lên xinh đẹp, chính là, không chỉ có đầu óc không tốt, còn mẹ nó trở nên tàn nhẫn độc ác. Còn không bằng chết đi cho rồi. Bà ta chỉ cần một đứa con gái ngoan như Ngôn Tuyết là đủ rồi. Theo ghi âm phát ra, nước mắt trên mặt Ngôn Tuyết, không chịu khống chế ào ào rơi xuống, bộ dáng phá lệ tiều tụy. " Em gái, chị biết trước kia là chị sai, là chị không đúng, chính là...... Em như thế nào có thể ra tay tàn nhẫn như thế đâu! Bất quá không sao, em yên tâm, chị sẽ không báo cảnh sát, chị sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra." " Nha đầu ngốc, nói cái chuyện mê sảng gì đâu? Đây là chứng cứ! Đây là chứng cứ nó giết người! Con đem nó trở thành em gái, nó có đem con xem là chị gái sao?" Ngôn mẫu hận rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc nhìn Ngôn Tuyết một cái. Nghiêng đầu lại ở trong phòng học quét một vòng, " Các ngươi đều nghe được hết chưa? Sự thật hiện ra trước mắt, loại người tàn nhẫn ác độc giống như nó, căn bản là không xứng tại trường học tiếp thu giáo dục, nên tống vào tù để ngẫm nghĩ lại!" Mọi người thần sắc khác nhau nhìn Ngôn Linh, lại đem ánh mắt dừng ở trên người Ngôn Tuyết, nhìn bộ dáng nhu nhược kia......Tựa hồ thực sự rất nghiêm trọng...... Ngôn Linh không nhanh không chậm lấy điện thoại từ trong túi ra. " Luôn miệng nói tôi mưu sát? Đây là chứng cứ sao? Vậy đúng thật là đáng tiếc, cái này không thể chứng minh cái gì." Ngôn mẫu cười lạnh liên tục, " Cái này không tính là chứng cứ thì tính cái gì! Tới lúc này rồi, mày còn giảo biện? Tao như thế nào lại sinh ra cái loại con gái như mày? So sánh với Tuyết nhi, kém xa!" Trên mặt bà ta lộ ra biểu tình chán ghét, lại giơ tay trấn an Ngôn Tuyết bên người. Phảng phất Ngôn Tuyết chính là một đóa bạch liên hoa, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Ngôn Tuyết không nói một lời, rũ mắt lo chính mình rơi lệ. Ngón tay thon dài trắng nõn của Ngôn Linh, xẹt qua màn hình điện thoại, click mở một đoạn video, ánh mắt sâu thẳm. " Quả thực là không khéo, hai người có ghi âm, tôi có video! Đến xem, chân tướng sự việc rốt cuộc là cái gì!" Thanh âm lạnh lẽo, hung hăng va chạm Ngôn Tuyết. Ngôn Tuyết sửng sốt, cả người run một chút, máu phảng phất tại lúc này ngưng đọng. Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, ngốc ngốc nhìn Ngôn Linh. Ngôn Linh vừa mới nói gì đó? " Video?" Không! Không có khả năng! Ngôn Tuyết căn bản chưa phản ứng lại được, liền nhìn thấy một đoạn video truyền phát một đoạn về cảnh cô ta rớt xuống hồ. Trong video động tác phản ứng của hai người, rõ ràng rành mạch. Khi đó, khoảng cách của Ngôn Linh với Ngôn Tuyết phải cách hơn mấy mét, mà đang nói chuyện Ngôn Tuyết đột nhiên vẻ mặt thay đổi, bản thân tự lo diễn kịch, chính mình rơi vào hồ nước...... Từ đầu đến cuối, Ngôn Linh căn bản không chạm vào một sợi tóc của cô ta. Mọi người ồ lên. Lại kết hợp với lời nói lúc trước của Ngôn Tuyết. Ngọa tào ngọa tào! Này mẹ nó tâm quá tàn nhẫn! Hãm hại! Cái gì thù cái gì oán, đáng giá Ngôn Tuyết hao tổn tâm huyết như thế, không muốn sống đi hãm hại chính em gái ruột của mình!!! ______ Như đã hứa nhoaaa, moazhhh~~~