Editor🎋: Lãnh Sam.
Ngôn Tuyết một phen hoảng loạn. Cô ta căn bản không nghĩ tới, trong tay Ngôn Linh sẽ có video. Nước mắt cứng đờ treo ở trên mặt, châm chọc mười phần. Những lời Ngôn mẫu chuẩn bị nói bị chặn lại trong cổ họng, giống như bị cái gì đó bóp chặt, một chữ cũng không nói nên lời. Mọi người kinh ngạc nhìn Ngôn Tuyết. Tựa hồ như thế nào cũng không tưởng tượng được, trên đời sẽ có loại người độc ác như vậy. Hết thảy mọi việc giống như bị ấn xuống nút tạm dừng. Chỉ có Ngôn Linh, thu lại điện thoại, trong con ngươi xinh đẹp, trộn lẫn nồng đậm châm chọc, cô nhìn về phía Ngôn mẫu, thanh âm sắc bén. " Bà luôn miệng nói tôi mưu sát chị ta, vậy bà có biết, trước đây không lâu, chính Ngôn Tuyết đem tôi đẩy mạnh xuống hồ nước, tôi suýt chút nữa thì bỏ cả mạng, bà...... Hẳn là không phải mẹ ruột của tôi đúng không? Hay là, tôi với bà là kẻ thù? Đại khái, chỉ có kẻ thù, mới có thể làm ra loại việc này. Trước kia, tôi gọi bà là mẹ suốt mười mấy năm, là mắt tôi mù, từ nay về sau, tôi đem chính mình coi là cô nhi. Tôi và Ngôn gia của các người, từ bây giờ, không còn bất luận cái gì quan hệ." Trước kia nguyên chủ luôn coi họ là người thân, nhưng mà chưa từng có người nào trong số bọn họ xem cô ấy là người thân của mình. Ngôn Tuyết đem nguyên chủ coi như đá kê chân. Ngôn mẫu coi nguyên chủ giống như trói buộc của bà ta. Nếu chết, cũng chẳng có ai thương tâm. Loại gia đình này, có cũng như không mà thôi. Không cần thiết lãng phí thời gian ở Ngôn gia, một người, cũng có thể sống thật tốt. Một phen lời nói của Ngôn Linh, giống như một quả bom, làm mọi người bừng tỉnh. Bọn họ nhìn thiếu nữ đứng ở chỗ đó, cả người toàn là đạm mạc xa cách. Đột nhiên, có chút đau lòng...... Chị ruột hãm hại, mẹ ruột chán ghét......Đại khái, phân rõ quan hệ, cũng là cực tốt. " Mày......." Ngôn mẫu tựa hồ còn muốn há mồm tiếp tục mắng. Ánh mắt chạm tới đáy mắt đen nhánh của Ngôn Linh, cả người theo bản năng rụt rụt lại. Trên người cô, giống như là bao phủ lên một tầng sương lạnh. Ngôn Tuyết có ý đồ muốn giải thích, lại phát hiện...... Không còn đường nào để thoát cả. Cô ta giờ phút này, hoàn toàn là bị chê cười. Từ lúc bắt đầu, Ngôn Linh cũng đã chuẩn bị tốt chứng cứ, chờ cô ta chui vào. Ngôn Tuyết càng nghĩ càng hận, vừa giận vừa nói, " Mày! Mày đã sớm lên tốt kế hoạch! Có phải hay không?" Khóe miệng Ngôn Linh tràn ngập lạnh lẽo, " Cô có thể ghi âm, vì sao tôi không thể quay video? Lần trước cô đẩy tôi xuống hồ nước, tôi không có chứng cứ, cô dựa vào cái gì cho rằng đến lần thứ hai, tôi còn sẽ một chút chuẩn bị cũng không có? Chẳng qua, không nghĩ tới là cô tự xuống tay với bản thân mình......" Ngôn Linh híp híp mắt, sắc mặt tự tin. Thuận tay cất điện thoại vào túi, lướt qua mẹ con Ngôn Tuyết, cô thấy ngoài hành lang có một thiếu niên đang đứng. Thiếu niên vẻ mặt vội vàng, tựa hồ ngay lúc nhìn thấy cô không xảy ra chuyện gì, nhẹ nhàng mà thở ra. Nè, nói anh hùng cứu mỹ nhân đâu? Chậm một bước rồi! " Coi như là xem quan hệ lúc trước của tôi với Ngôn gia, tôi nhắc nhở các người một câu, mau tìm luật sư đi, phỏng chừng không lâu nữa các người có thể thu được thư mời của luật sư đấy." Dứt lời, cô cũng không quay đầu lại hướng về phía Phong Lâm đi qua. Nháo thành như vậy, tiếp tục ngồi học là không thể nào. Thời điểm đi ra phòng học, Ngôn Linh bỏ xuống một thân lạnh lẽo. Ánh mắt bình tĩnh nhìn Phong Lâm: " Đi thôi." " Ừ." Phong Lâm gật gật đầu, hai người cùng nhau rời đi. Ngôn Tuyết cùng Ngôn mẫu liếc nhìn nhau, cuống quít lui về phía sau, cả mặt xám xịt tính toán rời đi. Nhưng mà, Lục Mao lại đúng lúc rống lên một tiếng. " Này, hai người nhớ rõ tìm luật sư nha! Bằng không, nhà ta lão đại đem các người kiện đến táng gia bại sản!" Tiểu Nhan: "......" Lục Mao ngốc hề hề. Táng gia bại sản là không có khả năng, cô kiến nghị, hắn nên đi xem thêm nhiều sách một chút. ____ Phong Lâm: Cô vợ nhỏ luôn là không cho hắn cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, thật buồn a! Ngôn Linh: Em có thể cho anh cơ hội mỹ nhân cứu anh hùng. Phong Lâm: ...........