Editor☘️: Lãnh Sam.
Ký túc xá nam sinh. Vài người bởi vì một hồi điện thoại lúc nãy, mà nổ tung nồi. Phong Lâm là ai? Là nam thần lạnh lùng tối cao của trường học. Là giáo thảo trong lòng nữ sinh toàn trường khó liêu đến nhất! Nhưng hiện tại, chính là một giáo thảo cao lãnh như vậy, điện thoại cư nhiên ở trong tay của một cô gái? Bọn họ cùng Phong Lâm ở chung một phòng, tự nhiên biết tính tình của người nọ. Đừng nói điện thoại bị nữ sinh tiếp xúc, người như Phong Lâm, căn bản là chưa từng cùng nữ sinh nhiều lời một câu, thậm chí là, ngay cả cái ánh mắt cũng sẽ không nhiều cho người khác. Nữ hài tử loại này sinh vật, ở đáy mắt hắn, đại khái cũng giống độc dược? Là cái loại tránh còn không kịp này? Vì vậy, khi bọn họ nghe được từ trong điện thoại của Phong Lâm, truyền đến thanh âm của thiếu nữ, loại tâm tình này của bọn họ, hoàn toàn là khống chế không được kích động, hưng phấn. Bọn họ đặc biệt muốn nghe Phong Lâm chính miệng nói một câu. Liền ở thời điểm bọn họ đang bày ra đủ các loại suy đoán. Cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị đẩy ra. Người gọi điện thoại là một nam sinh có diện mạo thanh tú, vẻ mặt kích động đứng dậy, lao tới trước người Phong Lâm. Làm Phong Lâm cả kinh thân mình đột nhiên nhiên sườn sườn. Nam sinh kia, hơi xém đụng vào trên người hắn. " Hửm?" Âm cuối nâng cao, biểu lộ đầy đủ từ này mang ý nghĩa nghi vấn, ý bảo nam sinh trả lời hắn, đã xảy ra cái gì. Mỗ nam sinh có thể đọc giải ý nghĩa trong nháy mắt, ổn định thân mình, một tay đem cửa phòng đóng lại. Mặt mang trấn định nhìn Phong Lâm, " Tớ vừa mới gọi điện thoại cho cậu, kết quả là nữ sinh tiếp, thanh âm nghe rất êm tai, bất quá, chúng tớ tương đối tò mò là, Phong giáo thảo, cậu không phải là từ trên thần đàn ngã xuống đó chứ?" " Ha ha ha ha ha, đúng vậy, cậu nếu là từ trên thần đàn ngã xuống, sợ là nữ sinh toàn giáo muốn khóc đến không thành bộ dáng." " Giáo thảo cao lãnh cũng có một ngày động phàm tâm như vậy!" " Phong giáo thảo, nói một câu đi, vị nữ sinh kia tên gì a?" "......." Nói thực ra, bọn họ rất tò mò, rốt cuộc là tiểu tiên nữ như thế nào, mới có thể đem Phong Lâm bắt lấy. Đương nhiên, bọn họ càng tò mò chính là, tiểu tiên nữ dùng phương pháp gì đem Phong Lâm đuổi tới tay. Phong Lâm thần sắc đạm mạc quét mắt liếc nhìn bọn họ một cái, tư thái thanh lãnh, đáy mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ, " Chờ tôi theo đuổi được cô ấy lại nói cho các cậu." Tiếng nói vừa dứt. Phòng ngủ đột nhiên yên tĩnh không tiếng động. Phong Lâm lại một chút cũng không để ý những lời này của hắn mang đến lượng tin tức lớn bao nhiêu, chính mình lo đi vào toilet. Lưu lại mấy cái nam sinh ngây người phát ngốc. Bọn họ hai mặt nhìn nhau. "......." "......." Bọn họ vừa nghe được cái gì? Chờ Phong Lâm theo đuổi được? Lại nói cho bọn họ? Ý tứ lời này là nói...... Nữ sinh kia, là bị truy? Cũng không phải là người ta chủ động truy Phong Lâm? Ngọa tào ngọa tào! Mặt khiếp sợ! Rốt cuộc là tiểu tiên nữ như thế nào, mới có thể làm loại người cao lãnh đạm mạc như Phong Lâm, chủ động theo đuổi??? Hơn nữa nghe ngữ khí của Phong Lâm, tiểu tiên nữ tựa hồ còn rất khó truy? Ừm, có cá tính! Không hổ là người Phong Lâm coi trọng. Mấy người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, đều từ giữa nhìn ra sức mạnh bát quái. Ngày thường có thể không bát quái, nhưng loại thời khắc quan trọng này, cần thiết bát quái. Nam sinh thanh tú hướng về phía toilet đi vài bước, lỗ tai dán ở ven tường. Trong lúc hoảng hốt, hắn nghe được thanh âm gọi điện thoại. Hắn quay đầu đi, hướng về phía mấy người khác vẫy vẫy tay. Mấy người nhanh chóng cẩn thận đi qua, dán tai ở ven tường nghe lén. Phong Lâm cầm điện thoại mới mua, do dự trong chốc lát, vẫn là đánh gọi số điện thoại lúc trước. Hắn tưởng gấp không chờ nổi nghe một chút thanh âm của cô. Muốn biết cô đang làm cái gì.