Editor☘️: Lãnh Sam.
()..., Lúc đó. Ngôn Linh nhìn thấy điện thoại lại reo lên một chút. Cô nhìn thoáng qua. Thật lâu lâm vào bên trong suy tư. Hệ thống vừa nói cách làm của cô không đúng lắm. Cái này, cô cũng không rõ cách cùng bạn học của Phong Lâm giao lưu...... Vạn nhất, nói sai lời, lúc đó càng không ổn. Cô nghĩ nghĩ, quyết định không nghe điện thoại. Làm bộ như không nhìn thấy. Chính là, vạn nhất người gọi điện thoại có việc thì sao? Cô oai oai đầu. Một lát, cô đứng lên. Duỗi tay lấy điện thoại qua, hướng tới ngoài cửa đi đến. Ừm, đem điện thoại đưa lại cho Phong Lâm đi, như vậy liền sẽ không còn vấn đề. Phong Lâm hẳn là cũng ở tại ký túc xá nam sinh, cách nơi này, cũng không quá xa. Đi khoảng vài phút, thật mau là có thể đến. Nghĩ như vậy, Ngôn Linh cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại vẫn còn đang reo. Cô thở dài, ấn nghe máy, vẫn là nên cùng người ta nói một tiếng mới tốt, đỡ phải hệ thống lại ở bên tai cô bla bla các loại vô nghĩa. Ngôn Linh vừa mới chuẩn bị mở miệng, liền nghe được một giọng nói quen thuộc. " Cậu ở đâu?" Thanh âm Phong Lâm có chút vội vàng, Hắn còn tưởng rằng cô sẽ không nghe điện thoại, đang định chạy đi tìm cô, vạn nhất lại xảy ra chuyện gì, hắn phải làm sao bây giờ? "......" Bước chân Ngôn Linh dừng một chút, cái tay vươn ra mở cửa kia, cũng thu trở về. " Tôi ở ký túc xá, có chuyện gì sao?" Cô hỏi. Nga, không phải bạn của Phong Lâm gọi đến. " Cũng không có việc gì." Phong Lâm thanh âm trầm ổn. Nhưng Ngôn Linh lại mạc danh cảm thấy hắn đột nhiên nhẹ nhàng thở ra. Chẳng lẽ, hắn cho rằng cô lại xảy ra chuyện? Sao có thể. Cô lại không phải con nít ba tuổi. Nào dễ dàng xảy ra chuyện như vậy? " Kia không có việc gì, cậu gọi điện thoại làm cái gì?" Mỗ nữ nghĩ sao nói vậy, trên mặt tràn ngập khó hiểu. Hệ thống, [......] [ Bởi vì tình yêu, bởi vì nhớ cô......] Ký chủ nhà nó, chỉ số thông minh thật sự biến thấp. Trước kia tuy rằng EQ thấp, nhưng là ít nhất còn có chỉ số thông minh. Sẽ không nói ra loại lời này. Nhưng hiện tại...... Mẹ nó liền chờ độ hảo cảm rớt đi! Hệ thống thật thương tâm, không nghĩ lại nghe hai người kia đối thoại, nó sợ hãi chính mình bị làm cho tức chết cơ. Ngôn Linh tựa hồ nghe đến Phong Lâm cười nhẹ. Chỉ nghe từ trong điện thoại truyền đến giọng nói ôn hòa của Phong Lâm, hắn nói, " Không có việc lớn gì, nhưng, một chút việc nhỏ vẫn phải có." " Ừm, cậu nói." Ngôn Linh trả lời hắn. " Giáo phục của tôi không phải ở chỗ cậu sao? Phiền cậu buổi chiều cầm theo đến phòng học, tôi sẽ qua tìm cậu." Gương mặt đẹp của Phong Lâm, tràn đầy chờ mong. Ngôn Linh nghĩ nghĩ, lại nhìn giáo phục Phong Lâm, cô có chút khó xử, " Giáo phục của cậu bị tôi làm dơ, nếu không chờ tôi giặt sạch sẽ, ngày mai lại đưa qua cho cậu đi." Lúc ấy quần áo cô toàn bộ ướt đẫm, ngay khi giáo phục của hắn che đến trên người cô, cũng bị làm ướt theo. Trong toilet-Phong Lâm, ý cười trên mặt nhiều đến mức không hòa tan được. " Con gái không cần tùy tiện giặt quần áo, sẽ làm tay bị thương, buổi chiều đem quần áo mang lại đây, tôi chính mình giặt." Nói xong lời này, không đợi Ngôn Linh phản bác, hắn trực tiếp cắt đứt điện thoại. Phong- từ trước tới nay lấy cao lãnh đối diện với người khác - Lâm, nhìn màn hình điện thoại, si ngốc phát ngốc. Ngô...... Biết giặt quần áo cho hắn. Hảo ngọt hảo ấm. Bất quá, quần áo này vẫn là không thể để cô giặt, sẽ làm hại da tay. Ừm, về sau quần áo của cô, cũng nên để hắn giặt, như vậy mới đúng. Hắn đưa điện thoại vào lại trong túi, cảm thấy mỹ mãn xoay người ra khỏi toilet. Trong nháy mắt, mấy người vây quanh ở cạnh cửa nghe lén, đột nhiên dưới tình huống không kịp dự phòng, thân hình lảo đảo, xém chút té ngã. 🌱🌱🌱