Nếu như nói, chỗ đáng sợ chân chính của con người là cao hơn các loài động vật khác, hẳn là ở chỗ con người biết sáng tạo.
Cho nên, khi năm người kia chưa kịp phát hiện được cái gì, đám lạc đà vẫn luôn cảnh giác và sợ hãi đã bắt đầu nóng nảy bất an, bọn chúng lắc đầu nguầy nguậy, liên quan những chiếc lục lạc cũng phát ra tiếng "Leng keng leng keng," mà bảy con sói thì bắt đầu bất an nhìn khắp nơi.
Khi năm người kia phát hiện hầu hết tất cả động vật ở đây đều trở nên dị thường mới bắt đầu cảnh giác, sau đó lông tơ năm người đều dựng lên.
Một đám sói thật lớn!
Bọn họ gần như đồng thời ngồi sụp xuống đất, toàn thân run rẩy, chỉ sợ ngay cả gã thở săn già nhất cũng chưa bao giờ gặp được nhiều sói như vậy, lần này chết chắc rồi!
Bảy con trước mắt còn chưa biết đánh như thế nào, kết quả người ta kéo đội ngũ lớn tới.
Khi bọn họ trông thấy con sói toàn thân màu trắng ưu nhã và cao ngạo vượt qua đám người, nó dài gần ba mét, tất cả đều cho rằng mình đang nằm mơ!
Trên thế giới lại có con sói lớn như thế? Còn có để cho người ta sống hay không?
Trong thời tiết giá lạnh âm 10 độ, vậy mà trên mặt bọn họ vẫn luôn không ngừng chảy mồ hôi, từ gương mặt chảy xuống quần áo, thế mà mấy người hồn nhiên không hay biết. Chẳng lẽ ngày hôm nay phải bỏ mạng trong miệng sói sao? Một người đàn ông cầm súng thậm chí muốn tự sát, nổ một súng liền chết, dù sao cũng tốt hơn nhìn thấy đàn sói ăn cơm trên người mình.
Không có mệnh lệnh của Lâm Tịch, đàn sói đứng nghiêm trang giống như bốn mươi tên binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Lâm Tịch lần đầu tiên giao tiếp với đầu lĩnh trong bảy con sói: Ta chuẩn bị cho ngươi một con lạc đà, ngươi để những người hai chân kia rời đi không được phép đuổi theo, có thể thực hiện?
Sói đầu lĩnh lần đầu tiên bị giật mình bởi tiếng nói chính mình nghe được, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt trong veo của con sói lớn lông trắng kia đang nhìn mình chằm chằm, biết là nó đang hỏi mình.
Tộc đàn nó đã đói bụng thật lâu, lâu đến mức chính bọn chúng cũng sắp quên mùi thịt tươi như thế nào.
Khi nó trông thấy một đám sói vạm vỡ xuất hiện, vốn cho rằng coi như hôm nay mình không chết, chắc chắn những con mồi này cũng không có phần phe mình. Không ngờ Lang Vương chiếm ưu thế tuyệt đối thế mà lại đưa ra yêu cầu này.
Sói đầu lĩnh dĩ nhiên là cầu còn không được, nó không biết dùng tinh thần câu thông, thế là cúi đầu thấp giọng tru một tiếng, bày tỏ đồng ý.
Năm người dĩ nhiên cũng nhìn ra hai nhóm sói đang trao đổi lẫn nhau, hai chân không khỏi run run, còn phải hỏi sao? Chắc chắn là đang thảo luận làm sao để chia chúng ta, mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, gần như đồng thời bi ai, ở trong lòng đám sói, chắc chắn bọn họ không bằng năm con lạc đà kia.
Lâm Tịch vượt qua sói đầu lĩnh, đi thẳng tới trước mặt năm người, mặc dù biết kết cục hẳn là phải chết, nhưng hai người cầm súng Shiki 38 vẫn run rẩy nhắm họng súng vào Lâm Tịch.
"Nếu ta là các ngươi, ta sẽ không nổ súng."
Trong đầu mấy người đồng thời xuất hiện một giọng nói.
Mẹ nó!
Hai người cầm súng suýt chút nữa vứt luôn đồ bảo mệnh.
Sói.. Sói thế mà lại nói chuyện?
"Các ngươi lưu lại một con lạc đà, sau đó rời đi đi, ta đã nói với chúng nó rồi, những con sói ở chỗ này sẽ không truy đuổi các ngươi." Giọng nói quen thuộc lại một lần vang lên.
Mấy người nghi ngờ liếc nhau một cái, lại có sói không ăn thịt người?
Chắc chắn bọn họ nhìn thấy sói giả, điều này không khoa học.
"Chẳng phải các ngươi đang đánh sói sao? Chúng ta, rời đi như các ngươi mong muốn, chỉ hi vọng sau này các ngươi vĩnh viễn sẽ không hối hận! Lưu lại một con lạc đà cho chúng nó, sau đó rời đi đi, thừa dịp hiện tại tâm tình ta tốt." Giọng nói Lâm Tịch truyền ra lần nữa.
Cho đến giờ phút này mấy người kia mới nguyện ý tin tưởng lời Bạch Lang Vương này nói là sự thật, nếu không xem như bọn họ có hai khẩu súng, chỉ cần Lang Vương ra lệnh một tiếng, xé nát bọn họ là chuyện vài phút.
Năm người đỡ nhau đứng lên, chọn một con lạc đà nhỏ nhất nhìn Lâm Tịch một chút, thấy Lâm Tịch không bày tỏ ý kiến, nắm lạc đà còn lại, từng bước một lui về phía sau cẩn thận rời đi.
Bảy con sói lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng cũng không có hành động, chỉ là đau xót tru lên, nghe phá lệ làm người ta sợ hãi.
Năm người kinh hồn táng đảm lui về phía sau, cảm thấy mỗi một bước đều đang giẫm lên trái tim mình. Chỉ sợ sẽ không có người nào trải qua loại chuyện ly kỳ như bọn họ, gần năm mươi con sói, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, cho đến khi không còn nhìn thấy.
Đến khi mấy người nhìn không thấy một chút dấu vết của đàn sói, mới cưỡi lên mấy con lạc đà như được đại xá, vắt chân lên cổ một đường mà chạy.
Nói thật, nếu như không phải xảy ra chuyện vào ngày hôm nay, bốn con lạc đà may mắn được sống kia cũng không biết, hóa ra bọn chúng lại có thể chạy nhanh như vậy.
Thủ lĩnh của năm người vẫn luôn đang suy nghĩ về lời nói của Bạch Lang Vương: "Chúng ta, rời đi như các ngươi mong muốn, chỉ hi vọng sau này, các ngươi vĩnh viển sẽ không hối hận!"
Năm người lệ thuộc vào ba thôn khá lớn, chờ đến khi mấy người kia trở về, ba thôn kia đều truyền ra chuyện lạ "Sói trắng mở miệng, sa mạc cứu người," còn nói Bạch Lang Vương cảnh báo, không nên đuổi tận giết tuyệt đàn sói.
Dù sao bắt đầu từ lúc đó, thế hệ ba thôn này đều truyền miệng, vĩnh viễn không được phép tổn thương sói trắng, đồng thời có rất nhiều người lén lút cung phụng Bạch Lang Vương, hi vọng lúc chính mình gặp nguy hiểm cũng có thể có kỳ ngộ như vậy xuất hiện.
Tất nhiên những chuyện này, Lâm Tịch cũng không biết, cô chỉ là không có cách nào trơ mắt nhìn con người bỏ mạng trong miệng sói, dưới tình huống có đủ năng lực, cô không ngại giúp một chút mà thôi.
Mặc dù đàn sói kỳ quái tại sao Vương lại muốn như vậy, nhưng bọn chúng biết, chuyện Vương quyết định, luôn có đạo lý của mình.
Lâm Tịch dẫn đầu đi ra, hạ mệnh lệnh xuất phát.
Hơn bốn mươi con sói đều nhịp đi theo phía sau, khí thế dâng trào rời đi.
Thấy đàn sói quả nhiên thủ tín, không lưu luyến chút nào xoay người rời đi, mấy con sói bụng đói kêu vang phi thân nhào về phía lạc đà căn bản đã mất đi năng lực phản kháng kia.
Sau lưng Lâm Tịch, truyền đến một tiếng sói tru thật dài, đó là sói đầu lĩnh đang ngăn cản cô rời đi.
Lâm Tịch ngừng chân quay đầu, dáng người thẳng tắp. Gió thổi qua lông tóc màu trắng của cô bay lên, người nào nói hồ ly là xinh đẹp nhất? Chỉ sợ hồ ly đẹp nhất nhìn thấy con sói trắng này cũng phải tự ti mặc cảm.
Đầu sói bày ra tư thái thần phục với Lâm Tịch: Chúng ta nguyện ý dâng ra lạc đà, hi vọng Vương có thể thu lưu chúng ta.
Lâm Tịch nghiêng đầu nhìn sói đầu lĩnh, hơi suy tư một chút, chậm rãi gật đầu.
Trên mặt cô vô cùng tao nhã, tiểu nhân trong lòng lại đang chống nạnh cười điên cuồng: A ha ha ha, bây giờ tỷ cũng cũng có vầng sáng của nhân vật chính, bá khí ầm ầm, tùy tiện cũng có thể thu tiểu đệ nha!
Không nói Lâm Tịch vô cùng đắc ý, sói đầu lĩnh kia chạy trở về nói ý tứ của mình với sáu con sói đang liên tục cắn xé con mồi, sáu con sói còn lại cũng bày tỏ đồng ý. Dù sao, từng con sói trong tộc đàn người ta cũng phiêu phì thể tráng, chắc chắn tốt hơn cuộc sống đói một bữa no một bữa của chúng nó, từ bỏ một con lạc đà, lại gia nhập vào một lão Đại lợi hại như thế, vẫn tương đối có lời.
Lạc đà cũng chưa bị ăn bao nhiêu, mấy con sói cung kính phủ phục, cụp đuôi, bày ra một tư thái bái kiến Lâm Tịch. Trong đầu của bọn nó đồng thời vang lên một giọng nói: Các ngươi đói lâu rồi, ăn trước đi. Ăn xong rồi quyết định rốt cuộc có muốn đi theo chúng ta hay không.
Mấy con sói mừng rỡ, dâng ra lạc đà, không có nghĩa là bọn chúng thật sự không muốn ăn nha.
Động vật không có nhiều dối trá dò xét lẫn nhau như vậy, nếu Lang Vương đã nói như thế, vậy thì ăn đi.
Đợi đến khi mấy con sói ăn no rồi, Lâm Tịch mới để cho tộc đàn của mình ăn cơm. Sau đó mới cùng bảy con nói đơn giản một chút về hành trình của mình.
Khi bảy con sói nghe được bọn chúng muốn đi vùng đất nghèo nàn phía bắc, nhất thời ngơ ngẩn!