Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 186: Trương Tam ca Một đường hướng bắc 17

Lâm Tịch đã nói ngắn gọn về tình hình bên ngoài với chúng nó, cũng nói đoán chừng rất nhanh thảo nguyên trên sa mạc cũng sẽ bắt đầu nổi lên trận vận động này. Hơn nữa đừng thấy hiện tại bọn nó có dáng vẻ giống như sống không tệ, sau này phải đối mặt chính là muôn vàn gian nan hiểm trở, chính bọn chúng cũng không chắc chắn có thể đến được nơi đó.

Sói đầu lĩnh hỏi: Biết rõ nguy hiểm như vậy, tại sao ngươi còn phải đi chứ?

Nội tâm Lâm Tịch os: Ai mẹ nó muốn đi? Chẳng phải lão tử đang làm nhiệm vụ sao?

Lâm Tịch hiên ngang lẫm liệt: Việc quan hệ đến đời sau, ta không muốn Lang tộc bởi vì ta nhát gan sợ hãi mà diệt tộc! Có một số việc, nhất định phải có người.. Có sói đi làm, coi như ta ngã xuống trên đường đến mộng tưởng, sẽ có.. Sói đạp trên thi thể của ta tiến lên phía trước, cuối cùng cũng sẽ đến nơi thế ngoại đào nguyên kia!

Quá cao thượng, sói đầu lĩnh phun nước mắt như suối: Vương, xin hãy mang theo chúng ta!

Chúng sói nâng vuốt: Chúng ta đều là sói có lý tưởng theo đuổi!

Thật ra sói là một loại động vật rất khủng bố.

Trên thế giới có rất ít động vật có thể nhẫn tâm làm hại chính mình để lấy được tự do, mà sói chính là một trong số đó. Ngao đã từng suýt chút nữa gặm chân trước của mình, chỉ vì có thể thoát khỏi bẫy thú.

Động vật đơn binh tác chiến lợi hại nhất, sư tử, lão hổ, còn có loài voi to lớn, đều đã từng xuất hiện trong những gánh xiếc thú kia. Rất nhiều động vật trải qua huấn luyện đều có thể ra sân biểu diễn, nhưng mà, có ai đã từng nhìn thấy thuần sói biểu diễn?

Bọn chúng có thể bị bắt bị nhốt, nhưng ai cũng đừng vọng tưởng đi nô dịch sói, cho nên mọi người nói "Nuôi không thân Bạch Nhãn Lang" xuất phát từ điều này, mặc kệ đối với nó tốt bao nhiêu hoặc là khắc nghiệt thế nào, tự do vĩnh viễn là điều cả đời sói hướng tới!

Không tự do không bằng chết.

Bọn chúng thà rằng trả một cái giá thật lớn là lang thang nơi hoang dã, ăn gió nằm sương, thậm chí là chết đói, cũng tuyệt đối sẽ không lựa chọn làm một con sói phú quý bình yên giữ nhà.

Đối ngoại kiêu ngạo càn rỡ, hung tàn lạnh lùng, vĩnh viễn sẽ không thần phục, đây chính là sói tính!

Đối nội vô cùng tín nhiệm, chân thành hợp tác, an ủi lẫn nhau, đối với gia tộc và bạn lữ vô cùng trung thành, đây cũng là sói tính!

Cho nên, ở rất nhiều nơi, sói, thật ra rất đáng được người ta tôn kính.

Bảy con sói cuối cùng vẫn lựa chọn dung nhập đại gia đình này. Hiện giờ sói đầu lĩnh đã đổi tên là sói đen Thụ, là một con sói có tính tình hơi táo bạo, nhưng trí thông minh tuyệt đối online tuyến đầu. Lâm Tịch điều phối ba con sói cho nó, thế là phân đội nhỏ lại sinh ra một tổ nhỏ tiến về phía bắc.

Trong lòng Lâm Tịch vừa chảy máu, vừa lấy số thịt khô cuối cùng phân cho thành viên mới.

Đêm đó, vầng trăng tròn treo trên bầu trời cao, vạn dặm cát vàng cũng biến thành màu trắng bạc lạnh lẽo.

Đừng tưởng rằng sa mạc chính là một đường bình thản, gió thổi trong sa mạc là nghệ thuật gia tốt nhất, nó sẽ uốn nắn cát tạo thành các loại hình dạng, gò núi, cồn cát, những cơn sóng hỗn loạn như biển và cát dày đặc như hồ, đó cũng là biểu hiện của sa mạc.

Dưới ánh hào quang mờ ảo và trong trẻo, sa mạc tĩnh mịch tựa như một bức tranh vẽ..

Một con sói trắng ngẩng cao đầu lên, đối với mặt trăng cất tiếng hát cuồng vọng: Tập 8 bài thể dục theo đài, bắt đầu!

Chúng sói che mặt, Vương của bọn chúng thật sự là quá biết phá hư bầu không khí, người không có phong tình như vậy sẽ độc thân đấy.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, chúng sói trong nhiều tư thế khác nhau xuất hiện ở phía chân trời.

Khí trời càng thêm rét lạnh, trên cơ bản đã sắp đến gần mảnh tử địa chân chính kia. Nơi này thậm chí ngay cả cây xương rồng gai thường thấy nhất cũng biến thành chủng loại hiếm thấy. Phóng tầm mắt nhìn tới, ngoại trừ cát vàng vẫn là cát vàng.

Lâm Tịch thầm nghĩ, may mắn bản đồ kia ở ngay trong đầu cô, mũi tên lớn màu đỏ chỉ về phía bắc không bao giờ lạc đường, nếu không coi như bây giờ cô là sói, đoán chừng cũng sớm lạc đường rồi.

Biển cát mênh mông bát ngát, khắp nơi đều giống nhau, nhưng lại không giống, vòng qua hai cồn cát rất có thể ngươi sẽ mất phương hướng.

Mấy ngày trước, Lâm Tịch lấy thịt tươi trong ba lô cho mọi người chia ra ăn, đây quả thực để sói đen Thụ bọn chúng kém chút há mồm kinh ngạc. Nhìn từng khối thịt đột ngột xuất hiện, mới mẻ đến mức giống như còn hơi thở sinh mệnh trên khối thịt, sói đen Thụ rất muốn hỏi các thành viên khác, có phải lúc trước Vương họ Lưu tên Khiêm!

Buổi tối, sau khi rađa tiểu vương tử quét hình một phen, sau đó thản nhiên đi về phía một khu vực, một hồi dừng lại một chút ở chỗ này, một hồi ngừng chân một lát ở chỗ kia, có con sói cẩn thận phát hiện, Vương đang không ngừng vứt thứ gì đó lên mặt đất.

Là một chút hạt giống và trái cây.

Chúng sói không hiểu chút nào, Lâm Tịch thần bí cười cười: Ta đang câu chuột, mọi người chuẩn bị kỹ càng đợi chút nữa ăn khuya, người nào bắt được tính cho người đó, ra tay chậm đói bụng cũng đừng trách ta!

Mặc dù trong lòng chúng sói hoang mang, nhưng mà lời của lão Đại, tuyệt đối là khuôn vàng thước ngọc, cho tới bây giờ cũng không có sai lầm.

Một lát sau, quả nhiên, một vật nhỏ tròn vo lộn nhào chui ra khỏi động, liều mạng nhào về phía trái cây trên mặt đất.

Một con sói non như mũi tên vọt ra ngoài, điểm tâm tới tay trong nháy mắt!

Sau đó không ngừng có chuột chạy ra từ trong động, hầu hết chúng sói đều có thu hoạch, giờ chúng mới hiểu được Vương nói câu chuột hóa ra là như vậy!

Những con chuột đất, chuột sa mạc này bình thường ít tiếp xúc với động vật khác, cho nên một chiêu có hiệu quả. Đây là A Lê cho ra chủ ý cho cô.

Nghĩ tới đây, Lâm Tịch tính toán một chút, bất tri bất giác đã đi tới nơi này hơn một năm, cũng không biết A Lê con hàng này bây giờ đang làm gì?

Cứ như vậy cách mỗi mười ngày Lâm Tịch cấp một lần thịt tươi trong ba lô, sau đó lại qua mười ngày Lâm Tịch lại câu một lần chuột. Bất tri bất giác, mùa đông này đã sắp trôi qua.

Bởi vì đường xá gian nguy, mùa đông này Lâm Tịch nghiêm lệnh cấm đàn sói nói chuyện yêu đương, trên đường thật sự là quá gian nan, đám sói con năm ngoái kia, một con cũng chưa chết đã coi như là kỳ tích.

Tuyệt đối đừng làm sói cái mang thai, sói con ra đời làm khó cô và lão sói Bác, sói sinh sói con gian nan nhiều như vậy, nếu như muốn sinh bé con thì chờ đến năm sau!

Dù sao hiện tại mặc kệ cô nói cái gì, chúng sói đều lấy đó làm tiêu chuẩn.

Rét lạnh và đồ ăn khan hiếm nhưng mùa đông này chúng sói cũng không xao động, quả nhiên là ấm no nghĩ đến chuyện kia, cổ nhân thật sự không lừa ta!

Biển cát không biết rằng mùa xuân sắp tới.

Ngày hôm đó cuối cùng cũng trông thấy một vệt màu xanh lá, thay vì màu vàng khô héo vô tận, chúng sói biết hai chuyện: Một là mùa xuân tới, hai là bọn chúng đã ra khỏi sa mạc.

Nơi được xưng là tử địa không thể xuyên qua này, bọn chúng cứ như vậy đến đây?

Đàn sói giống như ngựa hoang thoát cương muốn lập tức chạy như điên về phía màu xanh lục mới xuất hiện kia, Lâm Tịch lại quát bảo bọn chúng ngưng lại.

Lâm Tịch muốn đàn sói nghỉ ngơi và phục hồi tại chỗ.

Lấy cái bướu lạc đà vẫn chưa hề đụng đến từ trong ba lô ra.

Tròng mắt sói đen Thụ lại suýt chút nữa rơi ra, ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm lão Đại, nhiều đồ như vậy, rốt cuộc tới từ đâu? Nó thế mà còn cố ý vây quanh sau lưng Lâm Tịch, nhìn chằm chằm PP một hồi, bị cái đuôi giống như côn sắt của Lâm Tịch quét đến một bên.

Mẹ nó, dám nhìn PP lão nương, ngươi chán sống rồi sao?

Sói đen Thụ: →_→

Vương, người dám nói cho ta biết, những vật này đều là từ chỗ nào ra sao?

Ánh sáng lạnh lóe lên, móng vuốt Vương của bọn chúng nắm môt thanh dao găm, bắt đầu cắt bướu lạc đà.

Vẻ mặt sói đen Thụ sống không còn gì luyến tiếc, Ngao tùy tiện đi tới cho nó một móng vuốt, đắc ý nhìn nó: Chưa từng thấy đúng không, Vương của chúng ta, không gì là không làm được!

Cắt hai cái bướu lạc đà thành từng khối chia cho mỗi con sói. Đến đây đi, bướu lạc đà rất béo, buổi sáng ăn một cái, tràn đầy năng lượng cả ngày!

Sau khi ăn xong, Lâm Tịch lại lấy Sinh Tân Giải Khát Hoàn trong ba lô dùng dao găm cắt ra, chia cho những con sói có trạng thái tương đối không tốt kia ăn, mệnh lệnh chúng sói nghỉ ngơi thật tốt.

Đêm trăng tròn, hướng tới ốc đảo, bọn chúng còn có một trận ác chiến phải đánh!