Nghe A Lê nói, Lâm Tịch lập tức hiểu ngay.
Thời gian làm nhiệm vụ ban thưởng đều rất lâu, ngộ nhỡ lại đến một nhiệm vụ ở vị diện tu tiên, làm một lần tám mươi đến một trăm năm, đoán chừng Lâm Tịch có thể phát điên.
Không phải Lâm Tịch già mồm, kỳ thật mọi người đều giống nhau.
Nếu như không có tấm thẻ Quay Lại này, Lâm Tịch vẫn như cũ sẽ làm từng bước thăng cấp trở thành người chấp hành cao cấp, sau đó quay lại. Cho dù là một ngàn năm, một vạn năm, ngoại trừ nhẫn nại cô không còn cách nào khác.
Nhưng, vấn đề là hiện tại có thể chỉ cần vài năm sau cô liền có thể đi trở về, ngươi lại quay đầu nói cô hãy cố nhẫn nại lâu như vậy, tuyệt đối có thể ép người ta phát điên.
Lâm Tịch cảm thấy đề nghị của A Lê rất chính xác, nhưng cũng không có nghe theo đề nghị của cô ấy thêm điểm về mặt dung mạo. Lý do là đã như vậy, cộng thêm năm điểm dung mạo cũng không có tác dụng gì, cho dù nhiệm vụ lần sau cộng lại cũng chỉ được mười điểm, Lâm Tịch tăng nhiều điểm vũ lực như vậy cũng không có cảm giác mình oai phong một cõi như thế nào, cho nên cô cũng không cho rằng mình vốn chỉ là thanh tú không thêm điểm dung mạo liền sẽ ngưng hình thành Phượng tỷ, càng không cho rằng tăng thêm mười điểm dung mạo liền có thể biến thành tuyệt thế mỹ nữ.
Ngoan ngoãn tăng thêm điểm về mặt vũ lực, A Lê cũng không so đo với cô về vấn đề này, dù sao mặt ở trên người cô, cũng không phải trên người tôi.
Lâm Tịch tạm thời không muốn mua bất kỳ đạo cụ hay đồ vật gì bên trong cửa hàng, cô chỉ muốn mua một cái đạo cụ không gian, túi trữ vật dùng hơn một trăm năm, tương đương tiểu động thiên dùng hơn một trăm năm, hiện tại Lâm Tịch chỉ muốn nói: Người ta thật sự có chút không quen nha!
A Lê càng muốn nói: Bây giờ cô giả vờ rất tốt nha!
Cô ấy cũng đồng ý không sử dụng huyền tinh, bởi vì chỉ cần nhiệm vụ này không thất bại, trên cơ bản Lâm Tịch chính là người chấp hành trung cấp, tiếp theo sẽ gặp phải rất nhiều rất nhiều vấn đề, dọn nhà là vấn đề đầu tiên. Xã khu và xã hội hiện thực không có gì khác nhau, cái gì cũng muốn tiền, có một số phòng ở không có trang trí, mặc dù xã khu chuẩn bị phòng ở miễn phí cho người chấp hành, nhưng không gian lớn, cần cất đặt đồ vật cũng tương đối nhiều, tóm lại, nghèo!
Hai người ngâm bồn tắm trên boong thuyền, hấp thu linh dịch xong, đây là lần đầu tiên Lâm Tịch dùng thái độ tích cực dị thường nói với A Lê: "A Lê, đi làm nhiệm vụ thôi."
A Lê vẫn nhắc nhở Lâm Tịch: "Đừng nóng vội nha, đổi một tấm thẻ miễn tử rồi hãy tiến vào nhiệm vụ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bây giờ cô không thể chịu được thất bại!"
Thật đúng là nóng vội dễ phạm sai lầm, may mà có A Lê nhắc nhở, Lâm Tịch cho mình một bạt tai: "Không cho phép lại nôn nôn nóng nóng, ngươi lập tức sẽ là một người chấp hành trung cấp, tại sao còn không giữ được bình tĩnh như thế!"
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, A Lê bắt đầu truyền tống.
Sau một trận hoảng hốt, Lâm Tịch mở mắt, đây là chỗ tốt của tinh thần lực cường đại, thật sự là rõ ràng!
Cô cố hết sức mới mở mắt của mình ra được, lọt vào trong tầm mắt chính là một gian phòng đất thấp bé dán đầy báo chí, những tờ báo kia bởi vì thời đại xa xưa hoặc là trải qua khói lửa hun đúc trong nhiều năm, lộ ra màu sắc cũ nát, hơn nữa Lâm Tịch dám cá căn phòng này tuyệt đối bị dột mưa vào mùa hè, trần nhà và vách tường, đều có vết tích của từng mảng nước lớn thấm qua, đọng một vũng to, giống như có người đi tiểu ở phía trên.
Giờ phút này Lâm Tịch đang nằm trên giường đất cứng rắn ẩm ướt lạnh lẽo, chăn bông trên người có mùi ẩm mốc, có vẻ như là mùa đông, nhưng đống chăn bông này lại rất mỏng, xem ra cuộc sống của người ủy thác cũng rất túng quẫn.
Trên nền đất đen sì và gồ ghề, có một cái bát lớn viền màu xanh lam bị vỡ, trên mặt đất còn có một vũng nước đọng, thứ này nhìn xem rất quen thuộc, lúc Lâm Tịch còn rất nhỏ nhà bọn họ cũng dùng loại bát này, bình thường đều trao đổi với những người đi khắp hang cùng ngõ hẻm thu phế phẩm kia mới có. Ngoài ra còn có hai cái ghế gỗ bẩn thỉu, một cái ngã xuống đất, cái còn lại ở trong góc, đã bị gãy một cái chân, xem ra trước đó đã từng xảy ra một cuộc chiến trong căn phòng rách nát này.
Sát vách mơ hồ truyền đến tiếng nam nữ nói chuyện, Lâm Tịch phóng ra tinh thần lực, mơ hồ nghe thấy: "Anh vẫn nên đi xem Tiểu Mẫn một chút đi, em lo lắng Tiểu Mẫn sẽ nghĩ quẩn.."
"Một con gà mái không biết đẻ trứng, anh không đuổi cô ta đi là đã nể mặt em rồi, nghĩ quẩn càng tốt hơn, phòng ở trong nhà vốn đã không đủ." Đây là giọng nói của người đàn ông.
"Đừng.. Không muốn.. Cường Tử, anh.. A.. Thật sự vẫn nên.. Đi xem một chút.."
"Lại nói! Hô hô! Em lại nói! Đây coi như là.. Ừm.. Đêm tân hôn của chúng ta, em.. Hô! Hô hô! Vậy mà bảo anh đi xem người đàn bà khác.." Người đàn ông vừa "Hự hự" thở hổn hển, vừa phát ra đủ loại thanh âm không thể miêu tả.
Lượng tin tức hơi lớn.
Bên kia đã bắt đầu kịch chiến, Lâm Tịch xác định sẽ không có người đến quấy rầy mình, thế là bắt đầu tiếp thu kịch bản.
Thân Tiểu Mẫn là một phụ nữ nông thôn bình thường, tướng mạo bình thường, gia thế bình thường, thuộc về loại nhân vật ném vào trong đám người lập tức tìm không thấy kia.
Bởi vì trí thông minh càng bình thường, cho nên cha mẹ cô ấy cũng lựa chọn giống như những gia đình nông thôn khác để cô ấy nghỉ học sớm, đầu tiên là làm nông phụ cấp gia dụng cung cấp chị gái và em trai tương đối thông minh đi học, sau này nghe nói vào trong thành làm công có thể kiếm được nhiều tiền, lại để cho cô ấy vào trong thành.
Tất cả tiền kiếm được tự nhiên đều gửi về nhà.
Cứ như vậy mãi cho đến khi Thân Tiểu Mẫn hai mươi tuổi, cha mẹ thực sự chịu không được người trong thôn nghị luận, mới hung ác nhẫn tâm gọi máy kiếm tiền này từ trong thành trở về nhà, gả cho một gã đàn ông lớn hơn cô ấy tám tuổi tên là Phú Cường.
Mà cha mẹ của cô ấy vừa hung ác ép Phú Cường một khoản đồ cưới, vừa cho con gái hai bộ quần áo làm đồ cưới, hai bộ quần áo cũng đều là thứ không ra gì, người trong thôn đều kêu oan thay Thân Tiểu Mẫn, bán mạng cho cái nhà này nhiều năm như vậy, liền rơi một kết cục như vậy.
Lúc đó nông thôn ở phương bắc, đều thi hành nhà ngói bên ngoài, ba vàng một đạp.
Có nghĩa là, nhất định phải xây một căn nhà ngói ba gian, dây chuyền vàng, nhẫn vàng, hoa tai vàng, vòng tay vàng.. Tóm lại phải có ba loại đồ trang sức bằng vàng, một đạp là chỉ loại hạnh phúc kia, Suzuki, Kim Thành loại motor trăm số kia, vào thời đại đó ở nông thôn, đây là một loại biểu tượng của sự giàu có, sau khi kết hôn trở về nhà mẹ đẻ vừa đi lại thuận tiện vừa có mặt mũi.
Mà cha mẹ Thân Tiểu Mẫn không muốn bất cứ thứ gì, tất cả đều muốn tiền mặt, sau đó để lại cho con trai cưới vợ.
Điều này cũng dẫn đến một thời gian rất lâu, Thân Tiểu Mẫn không thể ngẩng cao đầu trước mặt chồng sau khi gả về nhà chồng.
Khi mẹ chồng còn sống chỉ cần trong lòng không thoải mái, luôn lấy chuyện này ra lải nhải không thôi, Thân Tiểu Mẫn chất phác xưa nay không dám biện bạch.
Phú Cường thật ra là một gã đẹp trai không tệ ở nông thôn, chú ý, nơi này chỉ nói tướng mạo không tệ, đương nhiên cũng bởi vậy mới trực tiếp dẫn đến bi kịch đằng sau của Thân Tiểu Mẫn.
Bản thân Phú Cường có điều kiện tốt như vậy, lại uất ức cưới Thân Tiểu Mẫn thành thật chất phác, nguyên nhân chính là Phú Cường mặc dù họ Phú, lại là một trong những nhà nghèo nhất trong thôn.
Lão cha Phú gia thân thể yếu đuối, trớ trêu thay, ông ta lại có ba đứa con trai, một đứa con gái. Phú Cường xếp thứ ba trong nhà, phía trên còn có một anh trai và một chị gái, phía dưới có một người em trai. Sau khi Phú lão cha tiêu sạch tất cả tiền bạc trong nhà, đi đời nhà ma, lưu lại căn nhà chỉ có bốn bức tường, Triệu Kim Lan, vợ ông ta trở thành quả phụ từ đó, mang theo bốn đứa bé sống qua ngày.
Cảm giác Triệu Kim Lan giống như chơi trò chơi vượt qua phó bản, hôn sự của ba đứa con trai chính là phó bản của bà ta, vợ của lão Đại Phú Dụ chính là do Triệu Kim Lan dùng ba tấc lưỡi lừa gạt từ thôn bên cạnh, tất nhiên điều kiện gia đình cũng không quá tốt, cuộc sống trôi qua gà bay chó chạy.
Người đều là hiện thực, dù xinh đẹp nhưng không có tiền vẫn là xong. Phó bản đến chỗ Phú Cường thì tạm ngừng, vẫn luôn kéo đến kéo đi, kéo thành một gã lưu manh hai mươi tám tuổi. Vừa vặn lúc đó có người coi trọng Phú Nhã, đứa con gái duy nhất của Phú gia.
Triệu Kim Lan đảo tròng mắt, nảy ra ý hay!