Mây Của Trời

Chương 1: Đôi Mắt Đối Nghịch.

Nắng chiều vương trên khung cửa sổ nhỏ, đâu đó rơi nhẹ trên mi mắt, gió thoảng qua đôi vai càng khiến làn tóc cô gái càng thêm gợn sóng, trước mặt cô gái là cảnh sắc đẹp đẽ vô ngần của chiều hoàng hôn sắp đến bên biển trời Nha Trang.

Mùi mặn của gió biển hoà quyện với mùi oải hương của căn phòng càng làm lòng cô gái nhỏ thổn thức triền miên.

Tiếc là khó để cho ai đó thấy được vẽ đẹp hoang dại hiếm có trước mắt này.

Trong căn phòng nhỏ nhắn chỉ 10m vuông, nhưng treo rất nhiều khung ảnh khác nhau, tạo cho người nhìn như đang bước vào một cánh rừng hoa thu nhỏ.

Bên cạnh cửa sổ là khung vẽ cùng một cô gái mặc chiếc váy màu xanh lam, cuộn tay ôm gối đang nhìn về xa xăm, trong đôi mắt nâu thẫm ấy dường như không có tiêu điểm nào.

Cốc cốc...

"Anh đây."

Cô gái khẽ khàn nhúc nhích, tư thế vẫn như cũ "Anh vào đi, cửa không khoá."

Từ sau cánh cửa bước vào là chàng trai mang gương mặt ôn hoà, điển trai, sống mũi cao cao, ngũ quan tinh tế, trên tay đang cầm một chai nước đã được ủ ấm.

Gương mặt này chẳng khác cô gái đang ngồi kia là bao.

Bước cạnh đến bên cô anh khẽ hỏi: "Sắp hoàng hôn rồi, có muốn anh vẽ giúp em không?."

Cô gái ngẩng đầu lên, ánh mắt vui vẻ đáp : "Hôm nay hai không cần vẽ giúp em, nắng ấm nên em có thể cảm nhận được."

Anh cúi nhìn cô em gái nhỏ của mình, lòng càng trầm xuống, khẽ đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô

"Nước anh đã làm sẵn cho em, nhớ uống hết nhé."

Anh đặt ly nước vào tay cô, mùi bạc hà thoang thoảng, soda bạc hà đồ uống mà cả hai anh em họ điều thích.

Trúc Vân gật đầu vui vẻ lại hỏi

"Lần này bao lâu hai mới về? Sẽ về sớm chứ?."

"Sẽ hơi..." Lời nói chưa thốt ra hết, anh nhìn cô gái không đành lòng : "Thời gian anh đi, phải biết tự chăm sóc mình nghe không, yên tâm anh sẽ về sớm."

Chuyến công tác qua Đức này của anh là một tháng, vì công việc gấp gáp nên anh không có thời gian làm thủ tục mang cô đi theo bên mình, mỗi lần đi là mỗi lần anh điều thấy có lỗi, bỗng chốc thở dài.

"Vậy hai nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé." Cô mò mẫn đưa tay lên trước để tìm cơ thể của anh trai mình, đôi chân nhỏ nhắn thon dài của cô giờ đã yên vị dưới nền nhà, nhẹ nhàng dựa vào lòng anh trai mình.

"Giữ gìn sức khoẻ, em đợi hai về."

Anh nắng chiều cứ rọi như thế, không chút gay gắt, đủ ấm áp như hơi ấm của anh trai cô.

Việc anh đi công tác đã từng rất quen thuộc với cô, mỗi lần như thế cô điều cảm thấy cô đơn hơn một chút, nhưng cô hiểu chỉ có anh là chổ dựa vững chắc của cuộc đời mình, vì thế cô không thể ngăn bước chân trong công việc của anh.

"Anh sẽ gọi điện thường xuyên, ở nhà nhớ đóng cửa cẩn thận nhé, cô Hoa bảo hai ngày nữa sẽ quay trở lại."

"Được rồi, em không sao mà hai." Cô cười, ô gái có nụ cười trong trẻo nhất mà anh từng gặp, có lẽ trong mắt anh cô là người mang nhiều tổn thương, cô đơn, tĩnh mịch cũng là cô gái kiên cường nhất anh từng thấy, từ nhỏ đến lớn chưa hề một lần cô rơi nước mắt, có lẽ anh biết em gái mình chấp nhận số phận, an nhiên mà sống qua ngày. Không đòi hỏi không oán than.

Buổi chiều hôm ấy Trúc Vũ lên đường ra sân bay Cam Ranh, bóng dáng cô gái nhỏ đứng trước cửa vẫy tay chờ anh đi khuất.

Một ngày cuối tháng chín.

Trong tiệm tạp hoá ở ngã tư đường Nguyễn Xiển, cô gái mang váy ngắn hơn đầu gối, mái tóc được buột đuôi gà, tinh thần phấn khởi đang cầm trên tay hai lon coca, nước uống mà cô yêu thích nhất, trên miệng vẫn còn đang ngậm cây kẹo mút, dáng vẻ rất yêu đời.

Sau khi thanh toán xong cô liền bước ra ngoài, đi được vài bước chân cô trở nên loạng choạng không lý do, hai lon coca trên tay cũng bị rơi xuống, tiếng "xì" lập tức được phát lên đại não đang bị đơ của cô.

Không kiềm được cơn thịnh nộ khi thấy hai lon nước của mình bị vỡ đến móp méo, cô liền xoay người tìm ngay hung thủ gây án

"Con mẹ nó, là đứa nào?."

Giọng nói chói tai vang lên khắp ngã tư đồng thời tiếng kiêu cứu đầu đường bên kia cũng vang lại.

"Có người cướp đồ, giúp tôi với."

Cô gái dáng vẻ mảnh khảnh đang chật vật đi theo cây dò đường, ánh mắt trở nên hoảng loạn.

Phát hiện ra tiếng kêu cứu đồng thời phát giác hai lon coca dưới đất cô gái tóc đuôi gà nhanh trí hiểu ra vấn đề.

Tên cướp kia đúng là không có mắt nên mới va phải bà cô đây: "Được dịp xả thân há, chị thích mày rồi nhóc ạ."

Lời chưa dứt cô gái đã tăng tóc chạy về phía trước , chưa tới một phút cô đã chạy sát ngay tên cướp kia, bằng đôi chân lão luyện tập turn kicks trong bộ môn Taekwondo , cô nâng người nhấc chân tung lên không và xoay người theo hướng ngược lại, một cước dính mục tiêu.

"Á..."

Chưa dừng lại ở đó, cô gái liền túm lấy đầu tóc hắn ta giật lên giật xuống như gà mổ thóc để xả cơn giận tím người vừa rồi

"Mày biết chị mày là ai không nhóc, ban ngày dám dở thói phường trộm cướp à."

"A, a chị tha cho e, e sai rồi, a...a..sai.. sai rồi chị ơi." tiếng la thất thanh của tên kia vang khắp đường Nguyễn Xiển.

"Cầu xin cái gì? Nói mau lấy gì của người ta? Không nói chị bẽ gãy tay mày."

Lúc này đây cô gái bên kia đường cũng đã đi tới, tiếng thở hơi yếu, sắc mặt xanh tái đi.

Tiểu Nhi nhìn lại hoá ra là một cô gái mù, lòng cô lại tức giận đến xì khói.

"Đây, đây, chị tha cho em, em không dám nữa." Tiếng cầu xin khiến ai đó mềm lòng, nhưng chưa được vài giây lại la lên thất thanh.

"A... a đau đau chị ơi, nhẹ tay một chút."

"Mẹ nó chứ lại đi cướp của người mù à, xui thây mày gặp chị thì mày cũng mù rồi."

Sau tiếng đanh lại cô gái đuôi gà bẻ ngược tay kẻ cướp sau đó nhờ những người nảy giờ chứng kiến báo công an phường tới.

Mười phút sau công an khu vực đã có mặt tại hiện trường. Trao trả lại cho chủ nhân của chiếc túi bên trong có chai nước và một chiếc điện thoại được lập trình sẵn giọng nói.

"Cám ơn chị đã giúp em lấy lại đồ."

Trúc Vân mừng rỡ cuối đầu cám ơn người trước mặt bằng cách chân thành nhất.

"Không sao, không sao, em như thế này sao lại ra đường một mình."

Nhìn cô gái trước mặt cùng cây gậy dò đường cô gái đuôi gà cũng hiểu được phần nào, ánh mắt thương cảm giành cho Trúc Vân.

"Em có chút việc nên mới tới nơi này, chuyện này là ngoài ý muốn, cũng là lần đầu tiên em gặp phải."

Cô thật thà đáp lại, ánh mắt khép hờ, đôi tay vẫn còn run do sợ hãi.

Trong mắt cô gái đuôi gà kia lại hiện về hình ảnh em gái nhỏ của mình, ánh mắt trở nên buồn xa xăm.

"Em muốn tới chỗ nào? Chị dẫn em đi, dù sao chị cũng đang rảnh chân."

Sau một phút trầm ngâm cô gái trở lại vui vẻ ra gợi ý, vì cô thấy cô bé trước mặt rất xinh đẹp, cũng rất dịu dàng, lại là một người cần được giúp đỡ, Tiểu Nhi cũng không ngại quản.

"Chị muốn giúp em sao?."

Ánh mắt cô nhướng lên theo tiếng nói bên cạnh cô xoay qua hỏi lại lần nữa "Em cũng đang không biết nên đi về hướng nào?"

Tiểu Nhi:"Đúng vậy, em thử nói địa chỉ chị sẽ dẫn em đi, dù sao nhà chị cũng gần đây."

Trúc Vân: "Em muốn đến số 5 đường Nguyễn Xiển biệt thự nhà họ Nam ạ."

"Nhà chị? Em muốn tới nhà chị sao?" Giọng nói bên tai nghe càng vọng hơn, vừa vui vẻ vừa tò mò.

"Nhà chị ở đó sao? Thật trùng hợp." Trúc Vân ngước lên nhìn, nụ cười toả nắng nhìn người đối diện.

"Em đến để gặp cô Hoa, cô ấy gọi điện hẹn em ở đó."

Tiểu Nhi: " Em là gì của cô Hoa?."

Trúc Vân:"Cô ấy là giúp việc trước đây của nhà em, nhưng bây giờ..."

Đôi mắt Trúc Vân hiện lên nổi buồn.

"Con trai cô ấy mắc bệnh nặng, cô ấy đành đưa con trai theo nhưng nhà em quá nhỏ không ở được nên cô ấy mới xin nghĩ việc, vì thế em cũng không giúp được hai mẹ con cô ấy."

Đôi tay lo lắng đan chặt "Nhà em cũng không khá giả, cô ấy gọi em tới để trả đồ, nên..."

Tiểu Nhi: "Chị hiểu rồi, đi, chị dẫn em đi tìm cô ấy."

Tay trái cô nắm tay TV kéo theo mình, nhưng động tác không nhanh vừa đủ cho cô gái nhỏ bắt kịp.

Trúc Vân cũng không nói gì, nghe tiếng cô gái chửi mắng tên ăn cướp cũng biết là người rất hung dữ, đành nghe theo sau, cô nghĩ chắc không phải người xấu hại cô.

Bước đi một hồi hai cô gái cũng dừng lại trước cánh cổng màu đen.

Trước mặt là căn biệt thự sang trọng của nhà họ Nam, đứng sừng sững trên đồi núi, hoa viên đằng trước ngập trời hoa.

Sau ba giây in dấu vân tay lên cửa, Tiểu Nhi cũng dắt Trúc Vân vào khuôn viên nhà, ở đây đầy hoa oải hương tím. Tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp của ban trưa.

Ngôi biệt thự nằm cách xa những dãy nhà khác, ở đây có thể thấy toàn bộ cảnh ban đêm ở Nha Trang.

"Hình như rất nhiều hoa oải hương."

Trúc Vân cất lời đi ngay sau chân Tiểu Nhi, nghe được câu nói này Tiêu Nhi cũng rất ngạc nhiên hỏi: "Sao em biết hay vậy?."

"Em đã quen với cách nhận biết mùi trong bóng đêm, phòng em cũng có mùi của hoa này."

Cô cười tít mắt trả lời.

"Em thích hoa này sao."

"Vâng..." Trúc Vân gật đầu cười ra tiếng.

Sau câu nói đó thì bước chân của hai người cũng đến cửa chính, đang định bước bước tiếp theo, cánh cửa đột ngột bật ra không báo trước làm Tiểu Nhi ngã lùi ra sau kéo theo tay Trúc Vân đang đứng cạnh, cả hai theo quán tính mất thăng bằng sau đó là "ầm" nghe rất vang dội.

"Mẹ ơi, cái lưng của tôi, là ai đi đứng không có mắt vậy hả?."

Tiếng hét chói tai vang lên, đôi mắt cô đỏ ngầu.

"Mới sáng sớm chị la cái gì?." Giọng nói ồm ồm lười nhác của ai đó vang lên.

Trước mặt cả hai cô gái là một chàng trai đầu tóc rối bù, đang bận bộ đồ ngủ lụa màu xanh của biển, một tay đang đặt sau gáy, bàn tay thon dài còn lại đang che miệng ngáp ngắn ngáp dài.

Sau khi đứng chặn ngay cửa đối diện với cô chị, ẩn đằng sau mái tóc là đôi mắt đẹp chẳng khác gì đôi mắt được tìm lại của Hyakkimaru trong Dororo phiên bản anime, có một chút lạnh lùng, một chút cô độc, một mất mát, khuôn mặt thanh lãnh, hờ hững đầy thu hút, ngoài câu "cực phẩm trời cho" thì chẳng còn câu nào hợp với anh nữa.

"Cái thằng trời đánh, bây giờ mấy giờ mà bảo là sáng?."

Vừa cật lật lên tiếng vừa phải chóng lưng đứng dậy.

Liếc xéo mắt thấy chị mình vẫn đang gắng dậy cậu cũng không thèm để tâm mà đỡ lấy một cái.

"Là do tay chân chị chậm chạp."

Hai tay khoanh trước ngực ra vẽ lười nhác mà bồi thêm một câu.

Tiểu Nhi lúc này liền xoay người lại nhíu mày, cùng lúc đó Nam Đồng cũng nhíu mày nhìn theo cô chị.

"Em không sao chứ, cô bé."

Đằng sau Trúc Vân vẫn đang chật vật.

"Em không sao, chỉ là em không thấy gậy của em đâu nữa."

Cô huơ tay sờ soạn khắp đất nhưng không thấy cây gậy, vì quá bất ngờ nên đã làm tụt dây cầm.

"Em xem chân em chảy máu rồi"Một giây sau cô quay ngoắt lại: "Còn đứng đó à, không mau đỡ em ấy dậy, dắt người ta vào nhà."

Ánh mắt Nam Đồng chợt động đậy.

Đôi mắt vô định không cảm xúc đó thoáng hiện qua.

Sau vài giây đắn đo anh cũng dìu cô vào nhà, tiếp xúc với cánh tay mãnh mai của Trúc Vân không khiến anh bối rối chút nào, ngược lại cảm thấy một chút chán ghét.

Bổng nhiên Trúc Vân ngẩng đầu "nhìn" về phía anh, mi tâm nhíu lại, sau đó lại cúi đầu.

Nam Đồng chậm rãi đi bên cạnh cũng không nói gì, ánh mắt lạnh nhạt liếc cô một cái.

Con gái đúng thật rắc rối.