Bao Giờ Mây Về
Chương 2: Kế Hoạch - Đe Doạ.
Sau khi Trúc Vân đã yên vị trên chiếc ghế sô pha, Tiểu Nhi theo sau cầm gậy, sau đó xem xét đầu gối của Trúc Vân, cũng lúc đó bà Hoa cũng đi tới.
"Cô chủ... Sao cô lại đến đây?"
Bà tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cô bé đang ở trước mặt, làm sao cô bé có thể tìm đến đây.
"Cô Hoa, chẳng phải hôm qua cô gọi cháu tới địa chỉ này sao?"
Đôi mắt khép hờ khẽ chuyển hướng theo giọng nói.
Đúng là hôm qua bà có gọi cho cô hẹn cô gặp mặt vì thời gian làm giúp việc, không thể ra ngoài, nhưng ngờ đâu bà chủ lại có cuộc hẹn quan trọng, đó là bữa cơm gặp mặt hai nhà ra mắt nhau cho việc đính hôn sắp tới của cậu chủ nhà họ Nam. tất cả người giúp việc phải chuẩn bị đầy đủ yêu cầu của bà. Công việc nhiều nên bà Hoa cũng không nhớ tới mình đã hẹn Trúc Vân gặp mặt.
Bây giờ cô xuất hiện bà mới nhớ tới việc này, vội vàng nói :"Xin lỗi cô chủ, à không... Hôm nay nhà có việc nên quên gọi cho cô là tôi không gặp được, bây giờ gặp cô ở đây, tôi..."
"Được rồi, không sao, nếu bà bận cứ đi làm, tôi sẽ tiếp em ấy" Đằng này Tiểu Nhi chưa kịp để bà Hoa nói dứt lời thì ngăn lại.
Sau đó ánh nhìn về phía Nam Đồng đang thong dong đi tới đi lui lâu lâu lại liếc nhìn về phía này.
Không biết phải giải thích như thế nào bà Hoa cũng gật đầu đi ra phòng bếp. Vì sợ không kịp làm cơm: "Vậy tôi xin phép, cô chủ ngồi chơi nhé" Bà nở nụ cười hiền hậu nhìn Trúc Vân sau đó quay lại làm công việc của mình.
Trúc Vân bây giờ không biết làm thế nào, lúng túng định nói cô sẽ trở về nhưng Tiểu Nhi lại lên tiếng trước.
"Đồng Đồng, chúng ta có khách, chị lại bận việc mẹ giao chiều nay, em không phiền có thể chăm sóc khách của chị vài tiếng được không?"
Ánh mắt Tiểu Nhi mang ý dò xét thằng em đang để tâm trạng trên trời, nghe tới đây bước chân của anh vô thức dừng lại.
"Vài tiếng?"
"Đúng! Vài tiếng, chẳng phải cũng vì chuyện đính hôn với em nên chị mới vất vả thế sao?"
Nụ cười giả hoạt khiến cô cảm thấy vừa ý mình, cô biết cậu em trai mình không dễ dàng đồng ý cuộc hôn nhân này, dù chưa từ chối nhưng cô hiểu đến phút cuối cậu em mình sẽ chốt một đòn phủ đầu lên cha mẹ mình giống như tính cách khó chiều của cậu vậy.
"Thế nào? Không muốn chị giúp sao?"
Đôi mày tinh nghịch nhướng lên, sau đó lại liếc nhìn cô gái bên cạnh mỉm cười.
Từ nhỏ cô được nhận về nuôi nhưng không vì vậy mà tình cảm của hai chị em Tiểu Nhi lại lạnh nhạt, ngược lại rất hợp ý nhau, nhưng cô chỉ lớn hơn Nam Đồng một tuổi nên cũng rất thoải mái, chỉ cần nhìn lại có thể hiểu ý nhau rồi.
"Chị lên lầu, chúng ta bàn một chút"
Hiện tại bây giờ anh đang vẫn đang nghĩ cách để từ chối một điều mà trước giờ anh không muốn. Đây không phải lần đầu tiên bị ép gặp mặt chỉ là tất cả các "đường" anh đã vẽ điều đã dùng hết rồi.
Anh làm sao có thể gói gọn mình trong tay một người anh không yêu chứ, Tiểu Nhi là trợ thủ mà anh không thể thiếu bây giờ được. Ngẫm nghĩ một hồi anh đưa ra đề nghị.
Thấy cô bé vẫn đang ngơ ngác đang muốn đứng dậy Tiểu Nhi vội đè hai vai của cô xuống "Em ở đây đợi chị chút nhé, đừng đi đâu cả, chị đi lấy bông xử lý vết thương giúp em"
Không đợi Trúc Vân trả lời cô vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Trúc Vân sau đó nhanh chóng lên lầu theo sau cậu em mình.
Khoảnh khắc ấy cũng chính là điểm mấu chốt mở ra hạnh phúc, đau đớn dằn vặt của ba số phận sau này.
Đến khi ánh nắng sắp tắt ở đầu ngõ, nhịp chân bước ngày dồn dập về phía mình Trúc Vân mới ngẩng đầu lên khẽ hỏi : "Chị à? Chị có thể dẫn em ra cổng không, em phải về rồi"
"..."
"Thật xin lỗi em không biết nhà đang có việc, làm___"
Không một tiếng đáp lại, theo đó chân trái của Trúc Vân cũng được nâng lên, bàn tay lạnh của ai đó đang giữ chân cô đưa lên phía trước, vì cô đang mặc váy theo phản xạ định rút chân về nhưng cảm giác tê rần lan ra ở đầu gối khiến cô xúyt nữa cắn cả đầu lưỡi.
"Đau__" khuôn mặt nhăn nhó hết sức thảm thương, đôi tay theo đó mà lần mò xuống chân mình.
Lông mày Nam Đồng nhíu lại, mang theo khí lạnh, đôi mắt vẫn không động đang nhìn vết thương rỉ máu đã khô, tay trái đang cầm bông gạt được tẩm oxi già của cậu đột nhiên bị tay cô nắm lại, ấm áp pha lẫn run rẩy "Tôi tự làm được".
Trúc Vân biết nếu là Tiểu Nhi thì đã lên tiếng, câu chuyện lúc nảy cô nghe thấy cũng phần nào đoán được người đang giúp em rửa vết thương là em của Tiểu Nhi.
"Làm phiền anh có thể dẫn tôi ra cổng được không?"
Đối với cô ở đây rất bất tiện, không quen biết, cô đến đây để gặp bà Hoa nhưng tình hình lúc này quả là làm khó cô lẫn bà. Cô ở đây để làm gì chứ?
"Chị tôi nhờ tôi trông cô, bao giờ chị ấy về tôi mới trả cô cho chị ấy được"
Giọng nói lười biếng, cậu rút tay về, sau đó đứng dậy xỏ tay vào túi quần ngủ.
"Nhưng mà bao giờ chị ấy về, tôi không đợi có được không?"
"Không được"
Thấy mình có vẻ lớn giọng anh đành dịu giọng nói thêm "Chị bảo cô lên phòng chị ấy đợi"
"Nhưng mà..."
"Ngoài nhưng mà cô không còn từ khác sao?"
Nếu nói về độ gan dạ thì Nam Đồng không phải là không có, nóng nảy anh cũng có thừa, cậu ấm của dòng họ lớn nên thái độ lạnh có nhạt có luôn hiện hữu trong con người cậu. Nhưng với cô gái trước mặt dù anh có hung dữ đến mấy e là cô cũng không thể chiêm ngưỡng được.
Ánh nhìn chán ghét, lẽ ra anh không nên đồng ý với chị mình về thoả thuận lúc nảy, nghĩ lại cậu thấy mình điên thật rồi.
"Á, anh làm gì vậy? Thả...thả tôi xuống"
Bàn tay Nam Đồng hướng về phía cô dùng lực mà bế lên, với một người không nhìn thấy tốt nhất là hành động để trả lời, một người thực tế như anh không đôi co không nhiều lời.
"Yên...tôi thả lầu cô bây giờ"
Anh gằn giọng đe doạ.
Đôi tay hoảng loạn của Trúc Vân đến đây đơ ra cứng nhắc đành níu chặt áo của anh không dám nhúc nhích.
Cứ thế bế cô lên phòng "chị" mà theo như anh nghĩ là nơi chẳng bao giờ cậu cho người con gái nào bước vào, giờ đây anh còn tận tay bế mà không do dự, cái này có tính là tự vả vào mặt mình không?
Hơi thở nhàn nhạt của anh đang phả trên đỉnh đầu, nếu nói về một người mù bẩm sinh như cô trong trường hợp này lo lắng là điều đương nhiên.
Chưa một lần cô để ai bế cô như thế này ngoài anh trai mình.
Tại sao người này lại có thể hành động như thế với cô chứ, rõ ràng cô nhìn thấy suy nghĩ của anh rất chán ghét cô mà.Cô có thể ngủi thấy mùi hương bách tùng xung quanh mình. Cảm giác thật khó tả.
"Ngồi đây và đừng nói gì"
Trúc Vân mãi suy nghĩ nên chẳng biết mình đã được người kia đặt xuống giường, cô đưa tay sờ thấy chiếc giường này rất mềm mại theo sau là tiếng cửa khoá lại, chổ ngồi kế cô lại lún xuống một mảng to, cô càng hoang mang, chẳng phải cô đang ngồi trên giường của người đàn ông kia sao?
Mùi trong căn phòng với mùi trên cơ thể anh là một, chỗ lạ lẫm như thế này chứ không giống là phòng của con gái, bên cạnh mình là người đàn ông cô cũng chẳng quen biết.
Vội vàng đứng dậy nhưng vết thương nhói lên làm cô choạng vạng.
"Đã bảo ngồi đây cơ mà" Bàn tay lạnh một lần nữa tóm lấy tay cô kéo mạnh xuống, cả người cô đang ngã nghiêng về trên chiếc giường mà anh đang nằm sấp.
Đối diện với khuôn mặt đang nổi giận.
Cơ thể cô bất động. Đôi mắt trong veo khẽ nhấp nháy rung rung, cô chẳng biết phương hướng ở nơi nào, muốn nói gì đó lại không thể nói được, tình huống này làm cô căng thẳng không nói nên lời, cô nghĩ có phải hôm nay ra đường cô gặp phải giờ đen đủi hay không?
Tim đập chân run, nhưng sao muốn nhức người lên thì cô lại không nhức nổi thế này.
Khẽ trở người, một tay chống đầu một tay vẫn giữ tay cô, Nam Đồng giờ mới nhìn rõ mặt người trước mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, sống mũi một đường cong hoàn mỹ, đôi mắt mơ hồ không tiêu điểm, hàng lông mi cong cong mỗi lần nhấp nháy càng làm nét mặt cô càng sinh động, đôi môi mím lại do lo sợ.
Khuôn mặt cô bây giờ đang mang một màu đỏ hồng của sự ngượng ngùng, lúng túng.
Nhìn đến đây ánh mắt anh trở nên vui vẻ, khoé miệng xuất hiện ý cười, đôi mắt trở nên tinh ranh hơn bình thường. Cất giọng trêu chọc.
"Có vẻ cô thích nằm hơn ngồi nhỉ?"
"..."
"Hay là chúng ta "tâm sự" một chút đi, tôi thấy cô cũng đang có vẻ gấp gáp"
Vừa nói khoé miệng anh càng cong hơn, chữ tâm sự được nhấn nhá làm cô càng thêm hoảng.
"..."
"Chúng ta động phòng tân hôn đi...sau đó__"
"Không, không được...tôi tôi"
Lời anh chưa dứt lúc này cô đã đứng bật dậy, tay chân trở nên quýnh quáng, lo sợ lùi về phía sau giọng yếu ớt.
"Xin lỗi, tôi không biết anh là ai, chúng ta không có mối quan hệ gì, tôi muốn gặp chị anh, tôi muốn về nhà..."
"Sao? Muốn có mối quan hệ với tôi mới động phòng được à?"
Có vẻ anh vẫn chưa muốn buông tha, lời trêu chọc vẫn lãng vãng quanh tai cô.
"Vậy động phòng trước, dựng mối quan hệ sau"
"Tôi không có ý đó... Tôi__"
Reng reng "Love gọi, có kết nối kết nối"
Đúng lúc này giọng nói vui vẻ của chàng trai nào đó vang bên tai hai người, Nam Đồng nhíu mày.
Trúc Vân vội vàng sờ túi của mình nhanh chóng cầm điện thoại áp lên tai, tiếng chuông như một cái phao cứu sinh của cô.
"Kết nối" Đầu giây bên kia đang được kết nối, giọng nhỏ nhẹ bên tai cô.
...
"Em khoẻ, anh thì sao?"
"Có ăn uống đầy đủ không?"
"Em đang ở...phòng"
"Em uống mỗi ngày mà. Anh yên tâm"
"Vậy anh làm đi nhé, anh nhớ về sớm nhé...em cũng rất nhớ anh"
"Gặp anh sau..."
Cuộc gọi vỏn vẹn ba phút đối với cô nhanh như chong chóng.
Giọng nói dịu dàng ấy rõ ràng là của một người con trai, lại là Love? bộ dạng vui vẻ khiến cô cười tươi được Nam Đồng thu lại trong mắt, sau khi cúp máy anh lại thấy cô cúi đầu rầu rĩ.
Là bạn trai sao?
Grum... grum...
Lần này chiếc điện thoại trên bàn anh rung lên, lướt qua màn hình hiện lên tên Minh Đăng, anh nhắm lười biếng mắt trả lời.
"Chuyện gì?"
"Này Nam Đồng cậu biết gì chưa? Ngày mai Nhã Lam chuyển qua viện chúng ta làm đấy?"
Giọng nói lảnh lót vui mừng của cậu bạn Minh trong điện thoại khiến anh khó chịu nhíu mày. Cậu ta luôn như vậy.
"Thì làm sao?"
"Báo tin vui cho cậu biết chứ sao, tớ lại sắp được gặp nữ thần của tớ rồi, cậu không được thả thính cô ấy đâu đấy"
Bằng giọng nghiêm túc Minh Đăng rào trước đón sau, cậu thật sự rất thích cô gái tên Nhã Lam kia, mà Nam Đồng là ai cơ chứ? Chỉ riêng khuôn mặt yêu nghiệt kia cũng đủ đè bẹp cậu chết dí rồi.
"Thả cái đầu heo nhà cậu, tôi không có hứng thú nhàn nhã như cậu"
"Thật không? tớ lại thấy cô ấy vì cậu mà chuyển khoa, cô ấy là có ý với cậu"
"Tôi có vợ rồi" Đôi mắt vẫn nhắm hờ, không quan tâm trả lời.
"Vợ? vợ nào? vợ ở đâu, sao tớ không biết?"
Đầu dây bên kia Minh Đăng như gà mắc tóc không tiêu hoá nổi câu nói vừa rồi của bạn mình.
"Cậu biết để làm gì?" Giọng không khách khí mang âm điệu chán nản đặc trưng trả lời, anh hiện tại không có tâm trạng để giải thích cho ai.
"Tiểu quỷ nhà cậu có người yêu, à không.. có vợ là chuyện không bình thường, không bình thường, tớ choáng cmn luôn rồi, tớ phải gặp vợ cậu ngay, không, không..gặp cậu trước, nói đi cậu đang ở xó xỉn nào? Tớ phi trâu tới"
"Ở với vợ"
"Ặc..."
"Này, cậu xỏ tớ đúng không? Nói đi tiểu quỷ nhà cậu có vợ thật sao?"
Mở mắt nhìn về phía Trúc Vân, Nam Đồng chậm rãi nói.
"Hôm nay đính hôn, tháng sau cưới".