Mơ mơ màng màng, tựa hồ Lạc Tử Tịch nghe được tiếng chuông di động của mình, hình như là tin nhắn, không biết sáng sớm ai lại tin nhắn. Phỏng chừng là tin rác đi? Nhưng nàng vẫn mở mắt, rời khỏi lồng ngực Lăng Dịch Hằng tìm kiếm di động, là số lạ.
"Lạc Tử Tịch, tôi là Nhan Tiêu, là tình nhân hiện tại của lão công cô." Vài ký tự chói mắt thoáng qua làm cho Lạc Tử Tịch nháy mắt tỉnh táo lại, nàng cố mở to mắt cứ tưởng chính mình nhìn lầm, nhưng mà, nhìn thấy quả thật là tên của nàng. Lạc Tử Tịch ngưng thần nhìn chăm chú vào di động, sau đó xoay người nhìn trượng phu đang ngủ say. Khóe miệng lơ đãng hiện lên nụ cười. Lạc Tử Tịch cùng Lăng Dịch Hằng tự do yêu nhau rồi đi đến hôn nhân, tuy rằng mọi việc đều nhanh chóng, nhưng cuộc sống gia đình cũng rất hòa hợp, rất ít tranh cãi hay làm khó nhau. Nàng tự tin mình là nữ nhân hiện đại. Mỗi ngày mặc dù làm việc mệt sắp chết nhưng nàng đều tự mình chiếu cố mọi việc trong nhà, vì trượng phu chuẩn bị hết thảy, cho dù đôi khi có đi công tác cũng sẽ liên lạc qua điện thoại mỗi ngày. Nàng không tin Lăng Dịch Hằng không an phận. Hơn nữa hôm qua bọn họ còn dây dưa cả một đêm, muốn bao nhiêu ân ái liền có bấy nhiêu. Nghĩ tới đây Lạc Tử Tịch liền thoải mái, thời gian còn sớm hẳn là có thể ngủ tiếp một chút, chẳng qua là một dãy số xa lạ, một tin nhắn vui đùa mà thôi không cần phải bận tâm. Giữa hai vợ chồng quan trọng nhất chính là tín nhiệm, nếu không tin tưởng vào nhau làm sao có thể tiếp tục cuộc sống cả đời đây? Lạc Tử Tịch tiến lại ôm Lăng Dịch Hằng, cái ôm của hắn luôn làm cho nàng cảm nhận được an toàn cùng ấm áp. Lạc Tử Tịch và Lăng Dịch Hằng quen biết nhau lúc học đại học, sau khi tốt nghiệp tìm được công việc liền kết hôn. Đến nay được năm năm, Lạc Tử Tịch hiện tại cũng đã 30. Tuy nàng không phải là tuyệt sắc mỹ nhân nhưng nhìn cũng rất đẹp mắt, đặc biệt sau khi kết hôn được trượng phu che chở càng làm nàng toát ra vẻ ung dung cao nhã, thành thục của nữ nhân. Bởi vì bận rộn công việc nên vẫn chưa có dự định sẽ sinh đứa nhỏ. Bất quá chờ thêm một hai năm nữa Lạc Tử Tịch vẫn có kế hoạch sinh đứa nhỏ, dù sao hai người họ cũng không còn như thời tuổi trẻ hai mươi. Lạc Tử Tịch nghĩ nếu có một đứa nhỏ gia đình này sẽ lại càng thêm hoàn mỹ, càng thêm hạnh phúc. Lăng Dịch Hằng cảm nhận được Lạc Tử Tịch liền thuận tay đem nàng ôm chặt, thở nhẹ một hơi cũng không mở mắt liền ngủ tiếp. Lạc Tử Tịch nhìn trượng phu trước mặt anh tuấn, ôn nhu, thế giới này liền không ai hạnh phúc như nàng. Tình nhân? Lạc Tử Tịch nhớ tới tin nhắn vừa rồi liền cảm thấy có chút buồn cười. Nàng cùng Lăng Dịch Hằng tuy đã là vợ chồng nhưng vẫn thường xuyên đối với nhau như tình lữ, cũng không giống cuộc sống hôn nhân cho lắm mà tựa như thời gian còn hẹn hò. Nói tình nhân, ai có thể so với nàng chuẩn xác hơn? Lạc Tử Tịch vẫn luôn xem hôn nhân của mình và người khác không giống nhau, kết hôn không phải chỉ là xây dựng gia đình mà còn là xúc tiến thăng cấp tình cảm cả hai. Chính mình không phải chỉ xem hắn là lão công, mà còn xem hắn là tình nhân mà đối đãi. Cho dù sau khi kết hôn vẫn có cảm giác như thời điểm hẹn hò. Hôn nhân không phải đem hai người trói buộc vào nhau, mà phải giúp một đời yêu thương của hai người vẫn luôn duy trì cho nhau cảm giác mới mẻ. Vài năm nay Lạc Tử Tịch đều thấy mình làm không sai. Đối với cuộc sống hôn nhân của bản thân, nàng vẫn cảm thấy rất thành tựu. Vì thế nàng tin tưởng, tin tưởng giữa nàng cùng Lăng Dịch Hằng sẽ không xuất hiện bên thứ ba. Cho nên tin nhắn nhảm nhí vừa rồi, đương nhiên nàng sẽ không tin tưởng. Thế nhưng còn chưa ngủ được thì di động lại vang, vẫn là âm báo tin nhắn. Lạc Tử Tịch kéo kéo khóe miệng, nàng dự cảm lại là dãy số lạ đó. Thật không biết người nào lại bày trò nhàm chán như vậy, bất quá nàng cũng không ngủ lại được liền đứng dậy chuẩn bị làm điểm tâm. Lạc Tử Tịch cầm lấy di động nhìn một chút, cùng số vừa rồi có chút giống nhau. Nàng không dám khẳng định vì đây là tin đa phương tiện. Mở ra là hình ảnh một vết thương, vết thương trên da thịt con người. Lạc Tử Tịch nhìn thấy có chút quen mắt, hình như đã từng thấy qua lại không nhớ nỗi gặp được ở đâu. Đột nhiên... Lạc Tử Tịch tiến đến bên cạnh Lăng Dịch Hằng, nhẹ nhàng vén chăn lên đến bụng hắn thì dừng lại. Cầm di dộng đưa lên so sánh với vết thương trên người hắn... Tiếp theo bàn tay liền có chút run rẩy. Giống nhau như đúc a, hơn nữa còn là gần gũi mà chụp lấy. "Làm sao vậy?" Lăng Dịch Hằng cảm giác được Lạc Tử Tịch đã rời giường nhưng còn quay lại kéo chăn của hắn. Vậy nên đành phải mở mắt ra, lại thấy Lạc Tử Tịch nhìn vết sẹo trên bụng hắn mà thất thần. "Không có gì, chỉ là nhớ tới chuyện trước kia." Lạc Tử Tịch tắt tin nhắn, tay vuốt ve lên vết thương. Thương tích này do vì nàng mà có, cho nên nàng đương nhiên quen thuộc. Giờ phút này tâm tình Lạc Tử Tịch liền phức tạp, tuy nhiên nàng cũng không có biểu hiện ra bên ngoài. Hết thảy còn chưa rõ chân tướng nàng không thể suy đoán lung tung đi. "Ha ha. Đều đã qua rồi còn nghĩ tới làm gì? Mới sáng sớm, sao cảm thấy em có chút bi thương, tinh thần không tốt sao? Có phải hay không quá mệt mỏi?" Lăng Dịch Hằng ngồi dậy, dịu dàng đem Lạc Tử Tịch ôm vào lòng nhẹ hôn lên trán nàng. Nhìn xem, nhìn thế nào cũng thấy bọn họ đều là vợ chồng ân ân ái ái, làm sao có khả năng... Nhưng mà ảnh chụp cùng vết thương của Lăng Dịch Hằng giống nhau như đúc, lại chụp gần như vậy, trừ phi người thân mật mới có thể làm được? Người thân mật? Ngoài mình còn có người khác sao? Trong lòng Lạc Tử Tịch ẩn ẩn được một loại bất an. "Có một chút, anh ngủ thêm lát đi, em chuẩn bị điểm tâm. Làm xong sẽ gọi anh dậy." Lạc Tử Tịch hôn nhẹ Lăng Dịch Hằng sau đó đứng dậy. "Nếu lão bà đại nhân tinh thần không tốt, bữa sáng vẫn để anh làm đi." Lăng Dịch Hằng cũng không ngủ tiếp nữa, xoay người một cái cũng xuống giường. Ôm lấy Lạc Tử Tịch hôn thật sâu, đây gọi là nụ hôn bình an buổi sớm. Nhìn trượng phu săn sóc như thế tâm Lạc Tử Tịch liền hạ xuống. Trượng phu tốt với nàng như vậy, làm sao có khả năng bên ngoài dưỡng tiểu tam đây? Này, không phải sẽ khiến người khác chê cười hay sao? "Chúng ta cùng nhau làm đi." Lạc Tử Tịch cười lôi kéo Lăng Dịch Hằng tiến vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, đem chuyện tin nhắn quẳng ra phía sau. Hoàn hảo dùng xong bữa sáng, Lạc Tử Tịch cùng Lăng Dịch Hằng đều tự đem theo công văn ra khỏi cửa. Nhưng mà vừa rời cửa di động Lạc Tử Tịch lại vang lên, vẫn là tin nhắn. "Bất thình lình công kích*. Lạc Tử Tịch, tôi là Nhan Tiêu, cô đã chuẩn bị tốt để tiếp chiêu?" * 出其不意攻其不备 xuất kỳ bất ý công kì bất bị : nghĩa là bất ngờ công kích lúc người không phòng bị. Lạc Tử Tịch thật không hiểu Nhan Tiêu vẫn còn nháo chưa đã sao? Sáng sớm liền ngay ba tin nhắn, rất nhàm chán đúng không? Lạc Tử Tịch không thèm để ý, cầm lấy túi bước vào xe của mình. Công ty nàng cùng Lăng Dịch Hằng bất đồng đường đi nên mỗi người tự lái một chiếc xe. Bất thình lình công kích, thật không biết Nhan Tiêu người này đang đùa cái gì. Bất quá, mặc kệ đùa cái dạng gì, Lạc Tử Tịch nàng không có hứng thú tiếp đãi là được. Tin nhắn Nhan Tiêu rất nhanh đã bị Lạc Tử Tịch quên đi, dù sao một buổi sáng thêm ba cái tin nhắn kia, Nhan Tiêu người này vốn không tái xuất hiện trong cuộc sống của nàng. Thế nên Lạc Tử Tịch cho rằng cùng lắm là một trò đùa dai, cũng không đem chuyện để trong lòng. Cuộc sống thế nào liền cứ tiến hành thế nấy, làm việc vẫn phải làm việc, đương nhiên đối với lão công vẫn như trước tận tâm hết sức, chuyện biến hóa cũng chưa từng phát sinh. Bởi vì Lăng Dịch Hằng đối với nàng thế nào, Lạc Tử Tịch thời khắc đều cảm nhận được... Mặc kệ ra sao vẫn là cuộc sống như trước đây. Chính là... Chính là, Lạc Tử Tịch đúng thật gặp được phiền toái. Lăng Dịch Hằng vừa bước ra khỏi cửa, tin nhắn Nhan Tiêu liền bay tới nữa. Lạc Tử Tịch cảm thấy được, Nhan Tiêu này mặc kệ có phải tiểu tam hay không, nhưng khẳng định người này đúng thật càn rỡ. Nàng không hiểu được ý tứ Nhan Tiêu là gì? Gửi tin nhắn như thế là ý gì? "Lạc Tử Tịch, tôi là Nhan Tiêu, cũng chính là tình nhân hiện tại của lão công cô, lần trước bảo cô chuẩn bị tốt để tiếp chiêu, không biết cô chuẩn bị thế nào rồi? Ân, thuận tiện nói cô biết một sự kiện, lão công cô vừa xuất môn, điểm tâm thường lệ là một trứng rán kèm một ly sữa, trứng phải rán chín bảy phần. Lần sau gặp lại." Lạc Tử Tịch nhìn tin nhắn sau đó lại nhìn chén đĩa Lăng Dịch Hằng vừa ăn xong khóe miệng không khỏi giật giật. Nàng thật sự không biết thế giới này tại sao lại có người nhàm chán đến thế? Vốn dĩ chỉ nghĩ là trò đùa dai ngẫu nhiên, hiện tại xem ra cũng không phải ngẫu nhiên gì. Cách vài ngày mới gửi tin, nguyên lai là cho nàng thời gian để chuẩn bị. Chuẩn bị cái gì? Nghênh chiến tiểu tam quậy phá? Lạc Tử Tịch đối với chuyện này không biết nói sao. Nàng vẫn không tin trượng phu mình ngoại tình. Nhưng mà ảnh chụp mấy hôm trước cùng lời trong tin nhắn ngày hôm nay làm cho Lạc Tử Tịch có chút bất an. Không chỉ hình ảnh mà còn thói quen bình thường, nếu không phải người bên cạnh sẽ không có khả năng biết cái này. Hơn nữa tựa hồ Nhan Tiêu đặc biệt yêu thích tên của nàng, gọi cả họ lẫn tên. Hiện tại đối mặt Nhan Tiêu, nội tâm Lạc Tử Tịch có chút bối rối, dường như có chút trở tay không kịp. Đúng thật là bất thình lình công kích mà. Nhưng Lạc Tử Tịch nàng cũng không phải người vì khinh địch mà nhiễu động. Tốt a, ban đầu nàng không quan tâm chuyện này, nhưng bây giờ nàng quyết định cùng Nhan Tiêu hảo hảo chơi một chút. Tình nhân của trượng phu sao? Nàng cũng muốn xem xem rốt cuộc là tình nhân như thế nào? Khóe miệng Lạc Tử Tịch lơ đãng lộ ra một nụ cười tà mị. Cho tới nay, nàng vẫn chưa cảm thấy Lăng Dịch Hằng có điểm nào không thích hợp, trên người hắn cũng chưa bao giờ có mùi nữ nhân khác. Hơn nữa tình cảm Lăng Dịch Hằng dành cho nàng, nàng tuyệt đối tin tưởng. Nhưng mà hiện tại, nàng muốn cùng Nhan Tiêu diễn trò một chút. Là chuyện xấu ngươi tự biên tự diễn hay thật sự Lăng Dịch Hằng bên ngoài nuôi dưỡng tiểu tam. Đương nhiên vẫn phải nói, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Nàng đùa giỡn với Nhan Tiêu cũng không phải ngay lập tức sẽ nhận định trượng phu phản bội, mà do nàng cảm thấy đã có người vất vả đến thế châm ngòi cuộc sống của nàng. Là chủ nhà, nàng sao có thể không tiếp đãi vui đùa của người ta? Cuộc sống mà, rất nhiều thời điểm cũng cần một chút kích thích, đúng không? Suy nghĩ của tác giả: Bắt đầu tân văn, hắc hắc, mọi người xin nhận lấy, tung bông! Văn này nam phụ cũng có vai trò quan trọng, không vui có thể trực tiếp làm nhục ngươi.