"Ân, Nhan Tiêu, tôi là Lạc Tử Tịch, quả thật trượng phu tôi vừa xuất môn hơn nữa điểm tâm cũng là trứng rán chín bảy phần cùng một ly sữa. Không biết điểm tâm của cô như thế nào? Cũng giống vậy đi?" Lạc Tử Tịch nhanh chóng hồi âm. "Ha ha, tôi không thích món đó, điểm tâm của tôi chỉ cần một ly sữa, cái khác vốn không có. Nhưng thật ra cô không thích trứng rán bảy phần mà là chín mười phần, tuy cô cùng lão công đều dùng sữa nhưng tôi biết cô có thói quen thêm cho mình tý đường. Mặc dù thêm đường nhưng cô lại không thích đồ ngọt, điều này làm tôi cảm thấy có chút kỳ quái." Tin nhắn Lạc Tử Tịch gửi đi chưa lâu liền nhận lại hồi âm. Vừa xem nàng không khỏi có chút nhíu mày, Nhan Tiêu này không những biết thói quen trượng phu còn biết cả của nàng, thật không tốt. Mơ hồ không biết đây là ai, thói quen của nàng cũng không ít người biết đi. Lạc Tử Tịch đem bằng hữu chính mình ngẫm lại từng người một, xem xem rốt cuộc là ai lại nhàn hạ mà đùa giỡn thế này với nàng. Hồi lâu Lạc Tử Tịch bi đát phát hiện, không có ai nhàm chán như thế cả. Tóm lại, Nhan Tiêu này rốt cuộc là người có lai lịch thế nào? Hay đúng thật là tình nhân bên ngoài của Lăng Dịch Hằng? "Cô đúng là có chút hiểu biết tôi, quả thật tôi không thích đồ ngọt, mỗi ngày thêm tý đường chính là nhắc nhở mình thêm chút ngọt ngào vào cuộc sống. Giải thích thế này đã làm sáng tỏ nghi hoặc của cô chưa?" Lạc Tử Tịch không tiếc rẻ mà giải đáp cho Nhan Tiêu. Mỗi ngày có thể tranh thủ thêm vào chút ngọt ngào, gia đình sẽ không dễ bị ngoại nhân phá hư. Này cũng là nhắc nhở cho Nhan Tiêu biết, nhắc nhở cô ta không cần tự cho là mình giỏi mà kích động nàng, khiến nàng tự rối loạn. "Vừa ý." Tin nhắn như trước đều đến rất nhanh. Lạc Tử Tịch cảm thấy tốc độ nhắn tin của Nhan Tiêu rất tốt. Nàng không được như thế, bình thường có việc nàng đều trực tiếp gọi điện chứ không dùng tin nhắn. Nàng là người bận rộn nha, không thích cũng không nhàn rỗi mà cứ cầm bàn phím ấn ấn. Bất quá Nhan Tiêu chắc là rất quen thuộc việc này đi, thường xuyên nhắn tin. "Cô còn bận việc, hôm nay tới đây thôi, nhớ kĩ nga. Tôi gọi là Nhan Tiêu, tình nhân lão công của cô, lần sau gặp. Tạm biệt..." Lạc Tử Tịch mỉm cười cất vào di động, cũng không tái nghĩ nhiều. Nhan Tiêu luôn nhắc nhở nàng, cô là tình nhân lão công, thật không rõ đây là tiểu tam thế nào? Tiểu tam giống vậy đúng là lần đầu tiên nàng thấy, thật có chút tò mò người này. Nhan Tiêu nói lần sau gặp, có nghĩa trò chơi này sắp bắt đầu rồi đây. Chơi đùa? Lạc Tử Tịch nhanh chóng thu thập trên bàn hảo sau đó lấy túi của mình liền xuất môn đi làm. Trong đầu vẫn còn nghĩ đến chuyện tin nhắn, khóe môi liền nhếch lên, không biết Nhan Tiêu là nam hay nữ đây? Cái tên này thật trung tính. Nhan Tiêu, thật là dễ nghe, không biết người có phải hay không cũng như tên? Vốn không nghĩ để ý tới, thế nhưng người này tựa hồ có hứng thú rất cao với nàng, nàng nếu không vui đùa một chút, chẳng phải rất thất lễ sao? "Hắn." Thật phải xem như là "Hắn."* Chịu thôi, ai kêu nàng đối Nhan Tiêu một chút nhận thức đều không có đi? Nhan Tiêu bất thình lình công kích đúng thật tốt, vô cùng tốt! Lạc Tử Tịch có cảm giác cuộc sống hiện tại càng ngày càng có tư vị. * Không phải Jay sai, mà là chính tác giả viết thế, hắn và nàng đều có cách gọi như nhau. Jay chỉ dựa vào chính tả của tác giả mà edit thôi. Dường như sinh hoạt vẫn bình thường như mọi ngày. Nhưng Lạc Tử Tịch biết, cuồng phong bão vũ chỉ chờ lúc bình thường thế này liền tiến đến. Tin tưởng nếu Nhan Tiêu đã muốn cuộc sống nàng gợn sóng sẽ không có khả năng như vậy liền chấm dứt. Nhan Tiêu... mỗi khi nghĩ đến khóe miệng liền xuất hiện tiếu ý. Đúng thật là một người thú vị. "Anh sao lại cảm giác được trong mắt em có chút gì đó bất đồng? Chính xác mà nói thì ánh mắt này trước đây không có. Nói nghe một chút, rất ít khi thấy mắt em lóe sáng như vầy." Đối mặt với lão bà lúc này Lăng Dịch Hằng quả thật có chút kinh dị. Lạc Tử Tịch nhãn thần ít khi lóe sáng một phần tự tin cùng thích ý. Không biết lại có chuyện gì khiến cho Lạc Tử Tịch sinh ra hứng thú. Này, làm cho Lăng Dịch Hằng thấy chút xa lạ. Lạc Tử Tịch vẫn là thản nhiên, bình tĩnh xử sự, trên mặt luôn là ôn hòa tươi cười, hỉ nộ ái ố đều được nàng che dấu rất khá. Lạc Tử Tịch như hiện tại, đúng là khó gặp. "Có sao?" Lạc Tử Tịch tươi cười. Phải, tuy không nghi ngờ Lăng Dịch Hằng cái gì nhưng nàng đúng thật rất hứng thú với Nhan Tiêu. Một số chuyện có đôi khi không cần suy nghĩ nhiều. Nếu là thật, sớm hay muộn sẽ có ngày bại lộ, muốn tránh cũng không tránh được. Tình yêu, không nên vì chút hiềm nghi liền hoài nghi, chưa biết rõ ràng thì không cần tự đoán mò. Dù sao, sát thủ lớn nhất của tình yêu chính là không tin tưởng, dù cho kiên cường thế nào cũng sẽ bị bóp chết. "Có, rất ít khi thấy. Nghĩ tới cái gì? Có thể nói anh biết không?" Lăng Dịch Hằng âm thanh trầm thấp ôn nhu nói, hắn quả thật muốn biết Lạc Tử Tịch suy nghĩ cái gì. "Cũng không có gì, gần đây quen biết được một người thú vị cho nên đối nàng sinh ra chút hứng thú." Lạc Tử Tịch không che dấu nhưng cũng không đem sự thật nói Lăng Dịch Hằng biết. Có một số việc vẫn chưa hiểu rõ thì sẽ không nói ra. Tránh cho việc vốn chẳng có gì bởi vị chút nho nhỏ lại vô tình đem sự việc phóng đại. Lạc Tử Tịch biết nặng nhẹ, cho tới bây giờ dù là việc công hay tư nàng đều phân rõ ràng. "Nam nhân?" Lăng Dịch Hằng vờ kích động đứng dậy. "Nam nhân hay nữ nhân còn chưa biết được." Lạc Tử Tịch nói thật, nàng vốn không xác định được Nhan Tiêu là nam hay nữ. Bất quá nàng nhìn ra Lăng Dịch Hằng là đang diễn. Bên nhau lâu như vậy, biểu tình của hắn thế nào chẳng lẽ nàng lại không hiểu được. Lăng Dịch Hằng cũng không vì một ánh mắt mà hoài nghi nàng điều gì. Tin tưởng lẫn nhau tình yêu sẽ bền lâu. "Chính vì không biết nam hay nữ nên mới cảm thấy hứng thú?" Lăng Dịch Hằng lại hỏi. "Có chút, nhưng không hoàn toàn là vậy. Còn vài phương diện tạm thời chưa thể nói rõ, chờ em hiểu rõ lại nói với anh, hiện tại anh nên ăn nhanh bữa sáng rồi đi làm, coi chừng lại muộn." Lạc Tử Tịch là nói thật nhưng không đem sự tình toàn bộ đều nói ra. "Vâng, tuân lệnh lão bà đại nhân. Nhớ, hiểu rõ rồi phải chia sẻ cho anh biết. Anh đi làm trước, tối nay chúng ta làm chút chuyện lãng mạn đi? Vài ngày rồi hai ta vẫn chưa có thời gian cho thế giới hai người." Lăng Dịch Hàn nói xong liền đem bữa sáng xử lý lẹ, quả thật là gần muộn rồi. Nghĩ đến gần đây mọi người đều bận rộn công việc, đã lâu không có đi ra ngoài một chút. Kỳ thật lãng mạn của họ rất đơn giản, chỉ là cùng nắm tay đi dạo ban đêm mà thôi, nhưng đây là thói quen vẫn luôn bảo trì nhiều năm. Lạc Tử Tịch ít khi nói lời lãng mạn vì thế họ phải dùng cách này để luôn làm mới. Lăng Dịch Hằng cảm thấy, lão bà hắn tuy nhìn có chút thực bình thường nhưng là luôn có ý tưởng triết lý. Không thể phủ nhận, bọn họ cùng nhau lâu như vậy, đại bộ phận công lao đều là của Lạc Tử Tịch. "Đã biết, mau đi đi." Lạc Tử Tịch cười lắc lắc đầu. Lãng mạn, quả thật gần đây quá mệt mỏi đều đem chuyện này quên mất. Hoàn hảo Lăng Dịch Hằng nhắc nhở, nếu quên thật, thật đúng là có khả năng cấp cho Nhan Tiêu một cơ hội tốt. Cuộc sống không nên lưu lại một góc chết. Tình yêu, không nên chừa một khe hở. Nhìn bóng dáng Lăng Dịch Hằng vội vàng rời đi, Lạc Tử Tịch buông chiếc đũa trong tay xuống. Nói không nghi ngờ cũng không phải là không nghi ngờ. Trong lòng nàng luôn hiện lên hình ảnh, hơn nữa, không chuyển đi được. Chính là, hiện tại phải án binh bất động, ta phải bất động. Nàng chỉ có thể chờ, chờ đợi Nhan Tiêu hành động. Lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến. Nếu hiện tại chính mình rối loạn liền rơi vào bẫy của Nhan Tiêu. Nhan Tiêu, sẽ là người thế nào? Mục đích lại là gì? Chẳng lẽ thật sự chỉ vì Lăng Dịch Hằng thôi sao? Tựa hồ cũng không đơn giản như vậy. "Hi, Lạc Tử Tịch, tôi là Nhan Tiêu. Thế nào, chuẩn bị tư tưởng tốt chưa? Đại chiến sắp bắt đầu nga, bất thình lình công kích. Chiêu đầu tiên này tôi không nghĩ tái sử dụng, bước tiếp theo, gậy ông đập lưng ông. Về phần địa điểm thời gian, chờ." Lạc Tử Tịch nhíu mày, tin nhắn Nhan Tiêu lại tới nữa. Gậy ông đập lưng ông sao? Quả thật đều là trong binh pháp gì đó. Ba mươi sáu kế? Lại là binh pháp Tôn Tử? Đây có khác gì chiến tranh đâu? Mục đích? "Nhan Tiêu, tôi là Lạc Tử Tịch, gậy ông đập lưng ông? Ha ha, có vẻ cũng không tệ nga, tôi xin đợi đại giá. Xem xem là ai chìm ai nổi." Binh pháp gì đó, nàng cũng hiểu chút ít. Hẳn là có thể nghênh chiến. Không biết có nên trở về hảo hảo ôn lại trong sách chút không? Trừ bỏ trường học, nàng rất ít khi xem sách, kí ức bên ngoài cũng không còn rõ tựa hồ chưa thể nghĩ ra được mưu kế gì. "Nga hảo, chúng ta cùng cưỡi lừa xem hát đi*. Hảo, cô đi làm trước đi, trò chơi vừa mới bắt đầu, cũng không nên vừa mất người mà còn mất việc, nói tiếp tôi sợ cô sẽ không chịu đựng được." *骑驴看唱本 kị lư khán xướng bổn: cũng có thể hiểu là thong thả nhàn hạ xem tình hình diễn biến thê nào. Lạc Tử Tịch có thể thấy được Nhan Tiêu kia đang cười một cách tà ác. Tuy vậy nàng cũng không tức giận mà là thản nhiên cười. Hết thảy mọi việc vốn là không có, nhưng hiện tại lại xuất hiện, mặc kệ thế nào, thong dong trấn định đối mặt mới là lựa chọn tốt nhất. "Tôi cũng thực sợ có lỗi với cô." Lạc Tử Tịch nhanh chóng trả lời. "?" "Tôi sợ tôi sẽ khiến cô thất vọng." Lạc Tử Tịch cười. Nàng biết Nhan Tiêu sẽ hiểu được ý nàng là gì. "Ha ha, đúng vậy, trăm ngàn lần cô đừng để cho tôi thất vọng nga." "Điều đó đương nhiên." Vừa đứng dậy vừa thu thập hảo mọi thứ, như bình thường. An tâm đi làm, mưu toan cuộc sống, không cần sợ hãi. Cùng lắm là không có gì hoặc là có hết, không phải sao? Nhan Tiêu, cô chơi cái gì tôi đều bồi cô chơi. Tôi sao có thể để cô thất vọng? Tựa hồ Lạc Tử Tịch nhãn thần hiện lên điều gì đó mà ngay cả nàng có lẽ cũng không biết. Suy nghĩ của tác giả: Cầu nhận lấy, cầu tung bông!!! Trúc Tử còn có một thiên văn khác