Mê Điệp Tình Nhân Chiến

Chương 45

Lăng Dịch Hằng dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn Nhan Tiêu, hắn có thể tin lời Nhan Tiêu sao? Không thể? Nhan Tiêu coi hắn là gì? Nhan Tiêu chỉ mới quen Lạc Tử Tịch hai tháng mà thôi, vì sao mấy thứ này lại ở trên người Nhan Tiêu được? Ngày chụp mấy tấm ảnh đó so với việc này còn xa hơn.

Hết thảy có phải Nhan Tiêu cố ý không? Mục đích của Nhan Tiêu là gì? Lăng Dịch Hằng nắm chặt hai đấm tay, bỗng dưng hắn cảm thấy Nhan Tiêu thực đáng sợ, hắn không biết sự tồn tại của hắn với Nhan Tiêu là gì, thái độ đối hắn là thế nào. Lúc này đây, Lăng Dịch Hằng lần đầu tiên nhìn thẳng vào sự hiện diện của Nhan Tiêu, không phải chỉ nhìn vào bộ dáng Nhan Tiêu nữ nhân yêu nghiệt. Lăng Dịch Hằng không biết phải mởi miệng hỏi thế nào, hắn cắn răng, chỉ là nhìn Nhan Tiêu, gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Tiêu, Nhan Tiêu đưa mấy thứ này cho hắn nhất định mang theo mục đích.

Biểu tình Lăng Dịch Hằng ở đối diện hoàn toàn rơi vào mắt Nhan Tiêu, miệng nàng nhẹ nhàng mỉm cười, nàng biết hiện tại trong lòng Lăng Dịch Hằng nhất định đang loạn đoán. Nhan Tiêu cũng không vội vã giải thích nghi hoặc cho hắn, chỉ cần Lăng Dịch Hằng không nói lời nào, nàng cũng chẳng thèm nói. Nàng có nhiều thời gian tiêu tốn cùng Lăng Dịch Hằng. Nàng có thể nhưng Lăng Dịch Hằng không hẳn cũng tiêu tốn được.

Quả nhiên chưa đầy hai phút Lăng Dịch Hằng liền chịu không được, ngữ điệu thâm trầm mà phẫn nộ nói:

"Ngươi muốn thế nào?"

Một phen cân nhắc trong lòng, Lăng Dịch Hằng bỗng dưng phát hiện, hết thảy quả nhiên là Nhan Tiêu an bài! Bây giờ Lăng Dịch Hằng rất muốn xốc lên cái bàn, muốn băm nát Nhan Tiêu, nhưng hắn không thể, Nhan Tiêu tính kế hắn lại có thể xuất hiện một mình ở đây, việc này biểu lộ Nhan Tiêu không sợ hắn, hắn hiện tại không thể xúc động.

"Thật ra ta cũng không muốn gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới ta từng hỏi qua người một câu, không biết ngươi còn nhớ hay không?"

Nhan Tiêu cười, cười đến cảnh xuân có chút sáng lạn. Lăng Dịch Hằng bây giờ mới phát hiện tất cả đều là nàng tính kế có phải đã muốn muộn rồi hay không? Bởi vì, gạo sống đều đã nấu thành cơm, vịt nấu chín còn có thể bay sao?

"Nói cái gì?"

Quả nhiên là Nhan Tiêu tính kế hắn, túi giấy này nọ hẳn cũng chỉ có thế lực của Nhan Tiêu mới biến ra được. Mặc dù Nhan Tiêu chỉ là một nữ nhân, nhưng hiện tại Nhan gia đều ở trong tay nàng, có tiền có thế, tính kế hắn quả thực là chuyện dễ dàng, nhưng mà hắn lại không rõ, Nhan Tiêu vì sao phải làm như vậy.

"Ta hỏi, ta không phải luôn biểu lộ ra vẻ mặt tiểu tam..."

Nhan Tiêu ra vẻ nhớ lại, kỳ thật lời này nàng cũng đã hỏi qua Lạc Tử Tịch.

"Cùng việc này có quan hệ gì?"

Lăng Dịch Hằng không biết vì sao Nhan Tiêu lại nhớ tới những lời này, nàng có biểu lộ ra mặt tiểu tam hay không liên quan gì tới việc tính kế hắn?

"Không liên quan, ta chỉ đột nhiên nhớ tới mà thôi, ta nói có liên quan sao?"

Nhan Tiêu vô tội cười cười, hiện tại nàng chính là nói đông nói tây khiến cho Lăng Dịch Hằng càng ngày càng loạn.

Binh pháp Tôn Tử có nói: Phàm dụng binh chi pháp, toàn quốc vi thượng, phá quốc thứ chi; toàn quân vi thượng. Phá quân thứ chi; toàn lữ vi thượng, phá lữ thứ chi; toàn tốt vi thượng, phá tốt thứ chi; toàn ngũ vi thượng, phá ngũ thứ chi. Thị cố bách chiến bách thắng, phi thiện chi thiện giả dã; bất chiến nhi khuất nhân chi binh, thiện chi thiện giả dã.*

*Nghĩa là: phàm phép dụng binh làm cho cả nước địch khuất phục trọn vẹn là thượng sách, đi đánh nước địch là kém hơn. Làm cho toàn quân phe bên địch khuất phục trọn vẹn là thượng sách, xua quân đi đánh nó là kém hơn...Trăm trận đánh trăm trận thắng thì chưa phải là người giỏi trong những người giỏi. Không đánh mà khuất phục quân của người ấy mới là người giỏi trong những người giỏi.

Bất chiến nhi khuất chi binh, Lăng Dịch Hằng này ngốc như vậy có nói cũng không biết, vẫn là Lạc Tử Tịch thông minh, nàng động ngón tay một cái Lạc Tử Tịch liền biết ngay nàng dùng kế gì. Ra ngoài mới chút xíu lại nhớ Lạc Tử Tịch, muốn đem Lạc Tử Tịch ôm vào lòng hung hăng yêu thương một phen. Nghĩ đến Lạc Tử Tịch, trên mặt Nhan Tiêu không khỏi lộ ra một tia vui vẻ hạnh phúc.

"Ngươi!"

Lăng Dịch Hằng tức giận, rõ ràng là Nhan Tiêu đùa bỡn hắn, hắn không biết đắc tội Nhan Tiêu cái gì, Nhan Tiêu đây là thế nào? Lăng Dịch Hằng thật sự nghĩ không ra... Không đúng, hình như có chút không đúng, câu nói vừa rồi Nhan Tiêu tuyệt đối không tùy ý nói ra, mà là nhắc nhở hắn gì đó. Nhắc nhở cái gì đây? Mặt tiểu tam... Tiểu tam? Nhan Tiêu là để ý việc hắn để nàng làm tình nhân hắn cho nên nàng mới thay đổi cách thức chỉnh tới chết?

Hẳn là vậy, Nhan Tiêu là một người kiêu ngạo, có nam nhân nào không muốn nịnh bợ nàng, cho dù không vì dung mạo cũng vì gia thế nàng. Mình chẳng những muốn nàng làm tình nhân, còn muốn nàng cùng Lạc Tử Tịch bên cạnh mình, Nhan Tiêu cảm thấy bị mình khinh nhờn nàng, chịu không được liền chỉnh hắn.

Tê... Lăng Dịch Hằng nghĩ vậy không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hắn vẫn nghĩ chính mình vĩ đại như vậy, có bao nhiêu nữ nhân mê muội vì hắn, lại quên Nhan Tiêu cũng vĩ đại như vậy, có rất nhiều nam nhân khuynh đảo vì nàng. Muốn Nhan Tiêu làm tình nhân hắn, quả thật ủy khuất Nhan Tiêu, Nhan Tiêu đương nhiên không muốn.

Lòng bàn tay Lăng Dịch Hằng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nước cờ lúc trước của hắn là sai, bởi vì tự kỉ mình rất mạnh, cho nên tham luyến muốn có hai nữ nhân cùng hầu hạ mình, như vậy cuộc đời của hắn vốn chẳng có tiếc nuối. Nhưng không nghĩ tới, lúc này đây là đá trúng ván sắt. Bây giờ chuyện không muốn người biết cũng bị Nhan Tiêu đào ra.

Hắn muốn Lạc Tử Tịch tiếp cận Nhan Tiêu, Nhan Tiêu phỏng chừng cũng muốn tiếp cận Lạc Tử Tịch, ở giữa phá đám hắn cùng Lạc Tử Tịch, trả thù hắn khinh nhờn nàng. Cục diện này hẳn là do một tay Nhan Tiêu thúc đẩy.

Lăng Dịch Hằng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Nhan Tiêu, nữ nhân này thật kinh khủng, bất tri bất giác bức hắn đến tuyệt cảnh, nếu nàng không đề cập đến chỉ sợ cả đời hắn đều không biết Nhan Tiêu ra tay sau lưng.

Trên thế giới này sao lại có nữ nhân kinh khủng như vậy?

Nhìn xem bộ dáng Nhan Tiêu bây giờ tươi cười đầy mặt, Lăng Dịch Hằng hận không thể xé toạt khuôn mặt kia, quả nhiên độc nhất lòng dạ đàn bà. Hắn chỉ là muốn Nhan Tiêu làm tình nhân hắn mà thôi, cũng không có giết người phóng hỏa, Nhan Tiêu thế nhưng vô thanh vô tức phá nát gia đình hắn. Không được, hắn muốn tìm Lạc Tử Tịch, nói cho Lạc Tử Tịch biết nữ nhân này có bao nhiêu kinh khủng, hắn không thể để cho Nhan Tiêu bài bố Lạc Tử Tịch.

"Tử Tịch đâu? Ngươi làm gì Tịch?"

Trong lòng Lăng Dịch Hằng thập phần bất an, Nhan Tiêu tính kế như vậy, hiện tại quan hệ của nàng cùng Lạc Tử Tịch rất tốt, mục đích của Nhan Tiêu là phá hoại gia đình của hắn, căn bản không phải thiệt tình muốn cùng Lạc Tử Tịch làm bằng hữu. Bây giờ Lạc Tử Tịch trong tay nàng không biết thế nào. Lăng Dịch Hằng bắt đầu lo lắng cho Lạc Tử Tịch.

"Tử Tịch? Ta làm gì Tịch? Ta có thể làm gì Tịch?"

Lần này đến phiên Nhan Tiêu có chút mạc danh kỳ diệu, Lăng Dịch Hằng vừa rồi nghĩ tới cái gì, như thế nào tự nhiên lôi Lạc Tử Tịch vào? Nàng làm gì Lạc Tử Tịch? Ân, chỉ có nàng cùng Lạc Tử Tịch là rõ ràng. Tất nhiên hiện tại không thể nói cho Lăng Dịch Hằng.

"Ta chỉ bất quá muốn ngươi làm tình nhân của ta mà thôi, ngươi không đáp ứng thì không đáp ứng, thế nhưng ác độc như vậy chia rẽ gia đình của ta, trả đũa ta, còn giả vờ tiếp cận Tử Tịch, đợi Tử Tịch tin tưởng khiến cho Tử Tịch ly hôn với ta. Nhan Tiêu, ta thật không ngờ ngươi ác độc như vậy, độc như rắn rết!"

Lăng Dịch Hằng trừng mắt Nhan Tiêu, giờ phút này hắn thật sự cảm thấy Nhan Tiêu độc như rắn rết, Nhan Tiêu tâm kế quá sâu, thâm sâu đáng sợ.

"A? Gì? Cám ơn đã khen. Không phải có câu độc nhất lòng dạ đàn bà sao?"

Nhan Tiêu vốn không có phản ứng gì, nhưng khi nghe xong lời Lăng Dịch Hằng nói, nhất thời hiểu rõ. Trong lòng cười muốn nghiêng ngã, ngu ngốc kia nguyên lai nghĩ vậy. Nàng rất muốn cười lớn nhưng vẫn chịu đựng cười thầm trong lòng. Nhan Tiêu không thể không thừa nhận, vị Lăng tiên sinh này thật đúng là sức tưởng tượng rất phong phú.

"Ngươi!"

Lăng Dịch Hằng nhìn nụ cười hời hợt của Nhan Tiêu, nổi giận.

Nhan Tiêu nhún vai, từ trong ví lấy ra hiệp nghị ly hôn, đưa tới trước mặt Lăng Dịch Hằng, nói:

"Ta không có thời gian ở đây cùng người nói có hay không, ký đi, ký xong rồi chúng ta mỗi người về nhà, tự mình ăn cơm."

Nhan Tiêu hiện tại không có hứng thú tiếp tục đùa giỡn cùng Lăng Dịch Hằng, nàng nhớ Lạc Tử Tịch, muốn quay về ôm Lạc Tử Tịch. Hơn nữa nàng không biết nếu còn đùa nữa Lăng Dịch Hằng sẽ nghĩ tới cái gì. Độc như rắn rết, tê tê, từ này dùng cũng thật tốt, thật đúng là lần đầu tiên có người nói nàng như vậy đấy.

"Mơ tưởng! Nói cho ta biết Tử Tịch ở đâu, ta muốn nói với nàng hết thảy đều là người gài bẫy ta, nàng nhất định sẽ tha thứ ta, sẽ không ly hôn với ta."

Lăng Dịch Hằng đứng lên, hai tay đè mặt bàn, hung tợn trừng mắt Nhan Tiêu, hận không thể đem Nhan Tiêu lột da. Nhan Tiêu chính là sói đội lốt cừu, bây giờ Lạc Tử Tịch còn cho rằng Nhan Tiêu là cừu, hắn không thể để cho Lạc Tử Tịch tiếp tục bị Nhan Tiêu che giấu.

"Ha ha, thật là chê cười, ta gài bẫy? Đây không phải là chuyện ngươi tự mình làm sao? Chẳng lẽ ta giúp ngươi tìm mấy nữ nhân này? Lăng tiên sinh, ngươi vẫn nên ký đi, bây giờ Tử Tịch còn chưa thấy qua mấy thứ này, nếu Tử Tịch xem, ngươi cảm thấy nàng sẽ làm thế nào? Hôm nay một mình ta tới tìm ngươi không muốn làm khó ngươi trước mặt Tử Tịch, nếu Tử Tịch với ngươi nháo lên tòa án, ngươi cảm thấy người còn mặt mũi gặp người sao? Thật ra, ta cũng suy nghĩ cho ngươi. Chỉ cần ngươi ký, chuyện ngươi trước kia vô lễ ta sẽ bỏ qua, nếu ngươi không ký, thật có lỗi, mấy thứ này đem làm chứng cứ tại tòa án, đến lúc đó..."

Nhan Tiêu không nói tiếp, nàng tin tưởng lợi hại trong đó Lăng Dịch Hằng hiểu được.

Nếu Lạc Tử Tịch cùng Lăng Dịch Hằng thật sự hòa giải không được cuối cùng phải lên tòa án, như vậy mấy thứ nàng nắm trên tay cũng đủ khiến cho Lăng Dịch Hằng trắng tay rời khỏi, nhưng Lạc Tử Tịch là một người thiện lương, dù sao nàng sống cùng Lăng Dịch Hằng nhiều năm như vậy, Nhan Tiêu biết, cho dù Lăng Dịch Hằng làm chuyện có lỗi lớn thế nào Lạc Tử Tịch cũng không nguyện ý tổn thương Lăng Dịch Hằng, Nhan Tiêu không muốn trong lòng Lạc Tử Tịch có ý nghĩ tự trách, không muốn làm khó Lạc Tử Tịch.

"Hiệp nghị ly hôn hiện tại viết gia sản các ngươi chia hai, nếu ta thực đem mấy thứ này ra lần nữa, ngươi cảm thấy ngươi trừ cái túi da ở ngoài còn có thể có cái gì? Lăng tiên sinh, thông minh như ngươi hẳn là phải biết làm như thế nào đi? Đến, ở đây có bút, ta cho ngươi mượn, ha"

Nhan Tiêu ngồi thảnh thơi, tìm trong ví ra một cây bút.

Lăng Dịch Hằng gắt gao cầm lấy hiệp nghị ly hôn, hắn muốn xé nhưng lời Nhan Tiêu nói làm cho hắn không dám xé. Nếu Lạc Tử Tịch thật sự thấy được túi giấy nọ, nhất định không chút do dự lựa chọn ly hôn, hơn nữa là cưỡng chế ly hôn. Đến lúc đó mấy thứ này bị công bố ra... Hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, mà cuối cùng đúng như Nhan Tiêu nói, hắn sẽ hai bàn tay trắng. Nhưng hắn không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy ly hôn cùng Lạc Tử Tịch.

Nhan Tiêu im lặng nhìn Lăng Dịch Hằng, khóa miệng vẫn tràn đầy tươi cười, Lăng Dịch Hằng đây là gieo gió gặt bão, không thể trách người, nếu hắn không làm nàng sao có khả năng cầm trên tay chứng cứ phạm tội này đây? Nàng không đem mấy thứ này cho Lạc Tử Tịch xem, chính là không muốn Lạc Tử Tịch biết cùng nàng kết hôn nhiều năm, trượng phu bên ngoài đối tốt với nàng là một người cặn bã cỡ nào! Nàng không muốn phá hủy tốt đẹp từng có này của Lạc Tử Tịch. Đó là ký ức của Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch từng có, nàng không muốn Lạc Tử Tịch khi biết sẽ khổ sở.

[Mọi người có muốn Jay edit suy nghĩ của tác giả không? Muốn thì Jay beta lại từ đầu, sẳn thêm phần suy nghĩ tác giả vào luôn.]