Mê Điệp Tình Nhân Chiến

Chương 46

Lăng Dịch Hằng gắt gao nắm cây bút Nhan Tiêu đưa, chậm chạp không chịu ký, hắn không cam lòng.

"Nhan Tiêu, vì sao ngươi phải làm như vậy? Thật sự ép ta đi tới bước này sao? Vì cớ gì ta phải cùng Tử Tịch ly hôn?"

Lăng Dịch Hằng hỏi.

Lăng Dịch Hằng thật không biết tại sao Nhan Tiêu muốn đoạn tuyệt như vậy, vì sao Nhan Tiêu muốn hắn cùng Lạc Tử Tịch ly hôn? Bên trong còn có cái gì hắn không biết sao? Hơn nữa, Nhan Tiêu bắt đầu điều tra hắn từ lúc nào, còn tính kế hắn? Tất cả thật không rõ ràng, Lăng Dịch Hằng không muốn cứ khó hiểu như vậy mà bị buộc ly hôn với Lạc Tử Tịch.

"Lăng tiên sinh, ta nghĩ ngươi hiểu sai rồi, không phải ta ép ngươi, mà do ngươi tự làm tự chịu. Biết cái gì là tự làm tự chịu không? Ha ha, Lăng tiên sinh ngươi một thân tài giỏi hẳn là đã học qua từ này đi?"

Nhan Tiêu như cũ tươi cười nhìn Lăng Dịch Hằng, trực tiếp xem nhẹ hai vấn đề phía trước.

"Vì sao làm thế? Tại sao muốn ta ly hôn Tử Tịch, làm thế có lợi gì với ngươi?"

Lăng Dịch Hằng nghiến răng nghiến lời lặp lại hai vấn đề vừa rồi. Hắn muốn biết tại sao Nhan Tiêu muốn hắn cùng Lạc Tử Tịch ly hôn, hắn ly hôn Lạc Tử Tịch nàng có lợi gì? Phá hoại hôn nhân người khác chơi vui lắm sao?

Lăng Dịch Hằng hận, hận không thể giết Nhan Tiêu ngay lúc này, mặc cho hắn phẫn nộ cỡ nào Nhan Tiêu vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, Lăng Dịch Hằng phi thường nổi nóng, tựa hồ hắn bị nữ nhân này đùa bỡn trong tay, mà lúc này đây hắn còn chưa biết vì sao.

"Muốn biết tại sao? Ngươi ký xong ta nói cho ngươi."

Nhan Tiêu chớp hai mắt vô tội, nhẹ nhàng nở nụ cười. Trong chiến trận tâm Lăng Dịch Hằng sắp sụp đổ mất đi? Nhan Tiêu nhẹ cười chờ Lăng Dịch Hằng chậm rãi sụp đổ, Lăng Dịch Hằng càng nhiều nghi vấn, tâm hắn càng loạn, lại càng dễ công phá.

Kỳ thật Nhan Tiêu cảm thấy cùng người như Lăng Dịch Hằng ngoạn không có cảm giác thành tựu gì cả, nếu không nhìn hắn dựa trên thân phận lão công Lạc Tử Tịch, nàng mới lười cùng hắn ngoạn. Nàng đem Lăng Dịch Hằng bán đi, hắn còn giúp nàng kiếm tiền mà đến bây giờ còn chưa biết tại sao nàng làm vậy. Bởi vì ngoạn hết vui, Nhan Tiêu muốn cười nhưng lại cảm thấy không có gì buồn cười.

"Nói ta biết!"

Lăng Dịch Hằng lại trầm một tiếng rống giận.

Lăng Dịch Hằng không ký tên mà là căm tức nhìn Nhan Tiêu, nếu ánh mắt có thể giết người tin rằng Nhan Tiêu lúc này đã muốn vỡ nát cả người. Chỉ tiếc, ánh mắt giết người vốn không tồn tại, Nhan Tiêu lúc này bình yên thảnh thơi ngồi đối diện Lăng Dịch Hằng, kia nụ cười hời hợt khiến Lăng Dịch Hằng gần như điên cuồng. Đối mặt phẫn nộ của Lăng Dịch Hằng, Nhan Tiêu một chút khiếp sợ đều không có.

Ngón tay Nhan Tiêu chỉ vào hiệp nghị ly hôn trong tay Lăng Dịch Hằng, không nói gì chỉ là cười cười, ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần ngươi ký ta liền nói ngươi biết. Bây giờ nàng lười cùng Lăng Dịch Hằng đấu võ mồm, đặc biệt trong lúc Lăng Dịch Hằng tức giận nói nhiều hơn nữa cũng chỉ lãng phí nước miếng mà thôi, vẫn nhìn chằm chằm đợi Lăng Dịch Hằng ký, nàng chỉ nói một lần.

"Nói ta biết!"

Lăng Dịch Hằng đề cao âm thanh, ẩn ẩn mang theo vài phần uy hiếp.

Nhan Tiêu như trước không nói một lời, vẫn chỉ vào hiệp nghị ly hôn, trên mặt mang theo nét cười vô lại.

"Nhan Tiêu, ta nói ngươi biết, chó hấp tấp cũng sẽ nhảy tường, thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người! Nếu không nói ra mục đích của ngươi, ngươi cho là hôm nay ngươi có thể rời khỏi nơi này sao?"

Lăng Dịch Hằng hoàn toàn phẫn nộ, Nhan Tiêu là một nữ nhân, hắn cũng không tin ngay cả một nữ nhân hắn đều đối phó không được. Nếu hôm nay Nhan Tiêu không nói rõ ràng, cho dù là đồng quy vu tận hắn cũng không cho Nhan Tiêu rời đi.

"Ha ha, Lăng tiên sinh, ngươi nghĩ rằng ta gặp ngươi lại có thể một mình tới nơi này sao? Uy hiếp ta? Dường như ngươi tìm lầm đối tượng, chó hấp tấp muốn nhảy liền nhảy đi, con thỏ muốn cắn người cũng phải nhìn xem có cắn được hay không. Ngươi cho Nhan gia Đại tiểu thư chỉ là một cái bao cỏ, bình hoa?"

Nhan Tiêu cười lạnh sau đó vỗ tay, cửa phòng mở ra, hai nam nhân thân hình vạm vỡ hung ác đứng tại cửa cung kính kêu Nhan Tiêu một tiếng "Đại tiểu thư", sau đó đoan chính đi tới đứng phía sau Nhan Tiêu.

Thật ra nàng sớm biết Lăng Dịch Hằng chính là một người cực đoan, chẳng qua bình thường không gì kích thích hắn, cho nên biểu hiện rất nho nhã mà thôi. Nếu để Lạc Tử Tịch nhìn thấy bộ dáng hung hăng hiện tại của hắn, phỏng chừng sẽ rất đau lòng. Nam nhân Lạc Tử Tịch từng yêu, có nhiều phương diện che giấu quá sâu, nếu không phải nàng cố ý điều tra, ngay cả nàng cũng bị bề ngoài Lăng Dịch Hằng lừa cho. Lăng Dịch Hằng, chính là một người nguy hiểm, dựa theo lời hắn nói, chó hấp tấp sẽ nhảy tường.

Lăng Dịch Hằng không ngờ Nhan Tiêu mang theo bảo vệ đến đây, hắn chưa từng thấy qua Nhan Tiêu mang theo bảo vệ, nhưng hôm nay mang theo có khả năng hướng hắn mà tới, hôm nay căn bản hắn là không động vào Nhan Tiêu được, nhìn hai người phía sau nàng phi thường hung ác, có lẽ mình có thể đối phó một tên, nhưng đối phó hai tên căn bản không có khả năng. Lăng Dịch Hằng hận, phi thường hận! Khó khăn cho tới hôm nay chẳng lẽ chỉ có thể ký tên ly hôn sao? Lăng Dịch Hằng mất tinh thần ngã ngồi trên ghé, hắn không muốn ký...

"Hai lựa chọn, hoặc là ký, hoặc là gặp trên tòa án. Mấy thứ này ngươi có thể cầm lấy chậm rãi xem xét, chỗ ta còn nhiều. Hơn nữa, so với mấy thứ này còn phấn khích hơn, ta tin tưởng không chỉ Tử Tịch, ngay cả quan tòa đại nhân cũng phi thường cảm thấy hứng thú."

"Vì cái gì?"

Lăng Dịch Hằng sắp hấp hối vẫn còn muốn giãy dụa.

"Bởi vì ngươi không xứng đứng bên cạnh Tử Tịch. Tử Tịch không phải người có thể để ngươi cô phụ!"

Nhan Tiêu nhíu mày, Lăng Dịch Hằng sau lưng Lạc Tử Tịch làm những thứ này, nếu để cho Lạc Tử Tịch biết, nàng không dám tưởng tượng Lạc Tử Tịch sẽ thế nào.

"Một khắc khi ngươi tìm ta diễn trò kia ngươi đã không xứng đứng bên người Tử Tịch, thời điểm ngươi muốn ta làm tình nhân của ngươi, ngươi nhất định sẽ có ngày hôm nay. Lăng Dịch Hằng, hết thảy đều là ngươi tự làm tự chịu. Tử Tịch đã biết chuyện ngươi tìm ta diễn trò, cũng biết chuyện ngươi muốn ta làm tình nhân ngươi, ngươi hẳn nên biết nàng có bao nhiêu thất vọng với ngươi, nàng vất vả cố gắng chăm sóc gia đình, ngươi còn không biết chừng mực."

Nhan Tiêu vô cùng chán ghét nam nhân này, phi thường chán ghét. Nhan Tiêu vì Lạc Tử Tịch lúc trước cảm thấy không đáng giá.

Thời điểm Lăng Dịch Hằng tìm nàng diễn trò nàng đã bắt tay điều tra hắn, nhưng càng tra càng kinh ngạc, nàng không hề biết nguyên lai Lăng Dịch Hằng ngoài mặt tuyệt thế hảo nam nhân, sau lưng là một bộ sắc mặt như vậy. Nàng từng nghĩ Lăng Dịch Hằng có bao nhiêu thật lòng yêu Lạc Tử Tịch, thật không ngờ Lạc Tử Tịch vừa rời đi, hắn liền ra bên ngoài hằng đêm sanh ca, đến lúc Lạc Tử Tịch trở về hắn quay lại thành trượng phu mẫu mực.

Những thứ điều tra được Nhan Tiêu không để cho Lạc Tử Tịch biết, chỉ là nghĩ biện pháp để cho Lạc Tử Tịch rời đi Lăng Dịch Hằng, bởi vì Lăng Dịch Hằng thật sự không xứng với Lạc Tử Tịch. Nàng cố ý tiếp cận Lạc Tử Tịch, cố ý câu dẫn Lạc Tử Tịch, trừ bỏ thật tâm yêu thích Lạc Tử Tịch nàng còn muốn đem Lạc Tử Tịch ra khỏi cái thế giới dơ bẩn kia của Lăng Dịch Hằng.

Hắn không xứng sao? Hắn đối Lạc Tử Tịch không tốt sao? Không có, không đúng? Chỉ cần Lạc Tử Tịch ở nhà, hắn đều thiên y bách thuận* nàng, che chở chu đáo, hắn cũng muốn cùng Lạc Tử Tịch dài lâu, nhưng cuộc sống của Lạc Tử Tịch quá mức bình thản, hắn cần cuộc sống kích tình, cho nên hắn mới tìm Nhan Tiêu diễn trò, nhưng thật không ngờ hắn lại thật sự thích Nhan Tiêu. Hắn thừa nhận hắn thường xuyên ra bên ngoài thỏa mãn dục vọng chính mình, trời sanh tính hắn như thế, Lạc Tử Tịch thường xuyên không ở nhà, hắn khống chế không được, chẳng lẽ đây cũng là lỗi của hắn? Lăng Dịch Hằng cười khổ.

*千依百: Bảo gì nghe nấy.

"Nàng cái gì cũng đều biết?"

Lăng Dịch Hằng hữu khí vô lực hỏi.

"Nàng cái gì cũng đều biết chỉ là nàng không nói, nàng cũng không nguyện ý nói ra cái gì. Ta nghĩ ngươi hẳn là biết vì sao."

Lạc Tử Tịch vì sao không nói, tin tưởng trong lòng Lăng Dịch Hằng rất rõ rằng, dù sao Lăng Dịch Hằng sống chung với Lạc Tử Tịch nhiều năm, không có khả năng không hiểu tính tình Lạc Tử Tịch. Nếu Lăng Dịch Hằng không hiểu, kia thật sự uổng phí Lạc Tử Tịch dụng tâm như vậy với hắn.

"Ha ha..."

Lăng Dịch Hằng cười mỉa mai. Hắn biết, bây giờ còn cái gì mà không biết? Hắn sống cùng Lạc Tử Tịch nhiều năm như vậy còn không hiểu tính tình Lạc Tử Tịch sao? Lăng Dịch Hằng nhìn hiệp nghị trong tay, để lên bàn, cười khổ ký lên tên mình phía trên.

Lạc Tử Tịch cái gì cũng biết, cho nên Lạc Tử Tịch không thể dễ dàng tha thứ, Lạc Tử Tịch cho hắn mặt mũi, cái gì cũng không nói chỉ là bình tĩnh chấm dứt cả hai. Hắn trái phải không thấy Lạc Tử Tịch, tuy rằng trước kia Lạc Tử Tịch rất tôn trọng ý hắn, bởi vì Lạc Tử Tịch bao dung hắn, Lạc Tử Tịch có thể bao dung lỗi hắn từng phạm. Nhưng hiện tại... Hắn cũng biết, Lạc Tử Tịch là một người độc lập, chuyện Lạc Tử Tịch quyết định ai cũng không thay đổi được.

Ký xong, Lăng Dịch Hằng cảm thấy cả người vô lực, tựa lưng vào ghế dựa, hai tay buông thả tự do. Ký tên, đã xong, hắn cùng Lạc Tử Tịch cứ như vậy kết thúc.

"Nhan Tiêu, ta muốn gặp Tử Tịch."

Tâm đã hạ xuống, nhưng vẫn nhớ thương người trước kia, hắn thật sự yêu Lạc Tử Tịch, chỉ là có việc hắn cũng vì bất đắc dĩ.

"Ta tin, nàng sẽ không bằng lòng gặp ngươi. Nhưng hai ngày sau, nàng sẽ trở về lấy đồ của nàng."

Nhan Tiêu thản nhiên nói, thật ra nàng cũng không muốn đoạn tuyệt quá.

Nhan Tiêu tiếp nhận hiệp nghị Lăng Dịch Hằng đã ký, xác nhận không có sai lầm mới để vào túi xách, sau đó xoay người, nàng một khắc cũng không muốn đứng ở đây, chuyện này coi như là thuận lợi, dù sao Lăng Dịch Hằng cũng dụng tâm với Lạc Tử Tịch, cho nên mới có nhiều dây dưa. Nhan Tiêu cười cười, chuyện này so với tưởng tượng của nàng còn dễ dàng hơn.

"Nhà ở để cho ta, vậy nàng nghỉ ngơi ở đâu?"

Lăng Dịch Hằng đột nhiên nhớ tới hiệp nghị vừa rồi viết, Lạc Tử Tịch không có nhà ở, chỉ muốn xe của nàng, còn một ít lặt vặt này đó, kết hôn nhiều năm bọn họ ở chung một nhà, cũng có chút ít gửi ngân hàng, của Lạc Tử Tịch gửi ngân hàng không nhiều, bọn họ ly hôn, Lạc Tử Tịch muốn đi đâu?

"Này không cần ngươi lo lắng, nàng có nơi nàng đi. Chỉ là, ta còn muốn khuyên ngươi một tiếng, cần học không chế chính mình trước. Những thứ kia ta sẽ không để Tử Tịch nhìn thấy. Ngươi trước đây là tốt đẹp từng có của nàng, mời ngươi về sau không cần quấy nhiễu cuộc sống mới của nàng, chính ngươi cũng đi tìm cuộc sống mới của mình đi."

Nhan Tiêu thở dài, lưu người một đường ngày sau hảo gặp mặt.

Lăng Dịch Hằng học thức cùng tài mạo đều là thượng thừa, đúng ra cũng là một người không sai, tối thiểu thật sự dụng tâm với Lạc Tử Tịch, chỉ là không khống chế được chính mình, không biết chừng mực, nhu cầu vô độ.

Lăng Dịch Hằng gật gật đầu, có lẽ hắn nên tỉnh táo lại.

"Nhan Tiêu, ngươi, có thích ta không?"

Lúc Nhan Tiêu đi tới trước cửa Lăng Dịch Hằng đột nhiên hỏi.

"Không, ta thích, là Lạc Tử Tịch."

Nhan Tiêu không dừng lại mà rẽ đi, tiêu thất khỏi tầm mắt Lăng Dịch Hằng.

Suy nghĩ của tác giả: Ân, kết thúc một đêm, vẫn còn một đêm nữa.

[Jay sẽ bổ sung suy nghĩ của tác giả từ từ vào mấy chương trước, sau khi xong thì thông báo cho mọi người cập nhật lại nha.]