Mẹ thiên tài,Con bác học

Chương 13: Cạnh tranh \"công bằng\"

Trời về đêm,mây đen vần vũ kéo đến che đi vầng sáng cô tịnh trên nền trời xanh sẫm. Một đêm không trăng,không sao,âm u một cách ngột ngạt, ngỡ rằng sẽ giáng xuống một trận mưa lớn nhưng lại chỉ im lìm vắng lặng,cảnh sắc là một vẻ tiêu điều.

Gió thổi tung tấm rèm voan tối màu,khi đã quen với bóng tối có thể nhìn thấy một thân ảnh đang đứng tựa vào tường cạnh cửa sổ mở rộng,ánh mắt sâu thẳm như phát ra thứ ánh sáng màu lam lạnh lùng. Hắn thổi khói,màu xám nhạt mờ ảo lan tỏa vào không trung,nhanh chóng biến mất trong hư không.Hai ngón tay kẹp điếu thuốc của hắn khẽ động,hắn dụi đầu thuốc vào gạt tàn rồi lại châm một điếu thuốc mới.Trong gạt tàn là rất nhiều mẩu thuốc bị dụi tắt vẫn còn hơi ấm,hắn muốn quên đi sự rối bời trong lòng.

Cửa phòng vang lên vài tiếng gõ chậm rãi,một giọng nói xa lạ theo khe cửa truyền vào tai hắn:

-Tiên sinh,có người gửi đồ cho ngài!

Tề Hạo bước nhanh đến phía cửa,trước cửa là cô phục vụ của khách sạn mà hắn đang ở,sâu trong đáy mắt cô ta là sự trầm mê,mê mẩn người đàn ông lạnh lung này. Hắn trực tiếp bỏ qua ánh mắt thèm muốn của cô phục vụ,giọng nói bình thản:

- Đồ gì?

- Tôi không biết,người ấy chỉ đưa cho tôi gói đồ gói kín này rồi bảo tôi nói với ngài: Đừng nên hút quá nhiều thuốc,hại sức khỏe!

Vừa nói cô ta vừa đưa một gói nhỏ ra trước mặt hắn,ánh mắt không rời khỏi mặt hắn.

- Cô biết là ai không?

Cô phục vụ lắc đầu,người đưa cho cô không nói tên.Cô lại đang lúc bận nên không để ý là nam hay nữ,vừa rồi khi có người đổi ca trực cô mới nhớ đến gói đồ.

Tề Hạo đưa tay nhận lấy gói đồ,lịch sự cảm ơn một câu rồi đóng cửa phòng lại.

Bên trong là một mớ thuốc trị đau dạ dày.Hắn hơi sững lại,trước giờ hắn đâu có nói cho ai biết mình bị đau dạ dày đâu? Mà,dù không biết người gửi là ai nhưng sâu trong lòng hắn là một cảm giác ấm áp,hắn âm thầm dụi tắt điếu thuốc vừa mới châm lên,khép hờ mi dựa vào tường.

...

Dưới phố,Thiên Ý kéo kính đen xuống,đưa tay hứng lấy những hạt mưa bắt đầu lất phất rơi.

...

Một tiếng ting báo tin nhắn vang lên trong căn phòng lạnh lẽo. Ánh sáng điện thoại hắt lên khuôn mặt không chút cảm xúc của hắn,hai chữ Minh Triết hiện trên điện thoại.

[Tề Hạo,cậu ăn gì đấy rồi uống thuốc đi. Đây là lần anh lấy danh anh họ để quan tâm cậu. Từ ngày mai "tôi" với cậu là tình địch,canh tranh công bằng]

Khóe miệng Tề Hạo co giật,vậy là túi thuốc là do ông anh họ "yêu quý" gửi hả? Rất nhanh,trong bóng tối một nụ cười lạnh lùng treo trên gương mặt hắn. Những ngón tay thon dài của hắn lướt trên màn hình

[ Tôi mà phải cạnh tranh với anh? Ngay từ đầu cô ấy đã là của tôi rồi,anh vốn không có tư cách nói từ cạnh tranh với tối.Nhưng anh đã muốn thì tôi cũng nghênh tiếp!]

Ấn gửi tin đi,hắn vứt điện thoại lên giường rồi nằm xuống,cười nhạt một tiếng.Cô ấy là của tôi!

***

Ngày hôm sau Thiên Ý với hai quầng thâm nhạt trên mắt mệt mỏi ngồi vào bàn làm việc ở tổng công ty. Có người gõ cửa vài tiếng,giọng của thư ký Trình vọng vào:

- Dương chủ tịch,có người gửi đồ cho chủ tịch!

- Ai?-Thiên Ý không nóng không lạnh hỏi một câu

- Là Triệu Công tử.-Trình Phương lập tức đáp lại.

- Anh ấy gửi cái gì vậy?

- Cái này...-Trình thư ký ngập ngừng mãi không trả lời

- Đem vào đi!

Trình Phương mở cửa,ôm vào một bó hoa lớn,rất lớn đặt trước mặt Thiên Ý rồi quay lưng bước ra ngoài cửa. Thiên Ý ngẩng đầu,gỡ lá thư trong bó hoa ra,nét chữ thẳng tắp ngay ngắn:

[ Tiểu Ý,chào em ngày mới tươi đẹp. Mong em luôn rực rỡ như chín mười chín đóa hoa này!]

Thiên Ý suýt thì cười sặc.Minh Triết đang làm cái gì vậy trời?

Lại có tiếng gõ cửa,giọng thư ký Trình đều đều:

- Dương chủ tịch,lại có đồ gửi đến!

Lần này Thiên Ý không hỏi nữa mà trực tiếp cho mang đồ vào. Cửa vừa mở ra,một hàng người đi vào,mỗi người trên tay là một bó hồng lớn.Khuôn mặt Thiên Ý cứng đờ,cái này...có hơi nhiều rồi. Cô rút bó hoa bên cạnh ra một tấp thiệp nhỏ,bên trên có hàng chữ viết tay đẹp đẽ:

[ Thiên Ý,tôi tặng em 999 bông hoa,nhiều hơn tên Minh Triết kia,em nhất định đã đổ gục vì Tề Hạo này phải không?]

Ngón tay cô cứng đờ,nắm chặt vào tấm thiếp,sâu trong đáy mắt đang nhẹ nhàng gợn sóng.Cô rút những tấm thiệp còn lại ra,đại khái những gì trên đó đều giống như khẳng định chủ quyền của cô thuộc về hắn.Cô mỉm cười,cho người đem trả lại hắn toàn bộ số hoa kia.Còn số hoa của Minh Triết,cô vờ nhận nhưng liền kêu thư ký đem phân phát cho nhân viên ở tầng 48 và 49.

...

Tề Hạo và Triệu Minh Triết đứng ở trước tổng công ty nhìn nhau " đắm đuối ". Hắn cười nhạt một tiếng:

- Cô ấy chắc chắn sẽ thuộc về tôi!

Lời nói vừa dứt,một đám người đem số hoa hắn kêu người mang lên tặng cô đặt trước mặt hắn,cúi đầu cung kính:

- Tiên sinh,chủ tịch nói món quà của tiên sinh cô ấy không thể nhận!

Không đợi hắn trả lời,một người vui vẻ đến trước mặt Minh Triết,mỉm cười:

- Triệu công tử,chủ tịch gửi lời cảm ơn công tử vì bó hoa.Chủ tịch còn nói hoa rất đẹp!

Nghe câu người kia vừa nói rồi lại nhìn về mình,hắn trừng mắt với đám người đem hoa xuống rồi bước nhanh về phía sảnh công ty.

Đằng sau hắn,Minh Triết khẽ cười khổ.