Mẹ thiên tài,Con bác học

Chương 14: Bất lực

Tề Hạo đi liền một mạch lên tầng nơi cô làm việc,trực tiếp bỏ qua sự ngăn cản của thư ký Trình mở cửa bước vào phòng chủ tịch. Trình Phương ở sau ngẩn người,hết Triệu công tử lại đến người đàn ông này đến tìm chủ tịch nhà cô.Thư ký Trình ôm bịch khăn giấy khóc ngất trong nhà vệ sinh,có cảm giác tất cả đàn ông đẹp trai bá khí mà cô nhìn thấy đều đổ gục vì chủ tịch!

...

- Thiên Ý,em làm vậy là có ý gì?-Hắn đẩy mạnh cửa bước vào,ánh mắt tràn đầy lửa giận.

Cô bị hắn làm cho giật mình,cây bút trên tay trượt khỏi ngón rơi thẳng xuống đất vang lên một tiếng "cạch". Trong phút chốc không gian yên tĩnh một cách quỷ dị.

Dương Thiên Ý cúi người nhặt cây bút lên,mỉm cười nụ cười quen thuộc với hắn:

- Tề chủ tịch lại rảnh rỗi đến thăm đối tác cũ như tôi?

Hai hàng lông mày của hắn nhíu lại,ánh mắt thâm trầm, nhìn vào nó là vực sâu vô cực,xung quanh hắn ngoài hàn khí ra chỉ còn hàn khí lạnh người. Giọng hắn khàn khàn:

- Sao em không trả lời cậu hỏi của tôi?

- Tôi đã có vị hôn phu nên tất nhiên không thể nhận tình cảm của người đàn ông khác!- Cô nhún vai,dáng vẻ bình tĩnh nhưng đáy mắt lại không ngừng gợn sóng.

Tề Hạo bước nhanh về phía cô,mặt không biến sắc chống một tay vào bàn,ép cô dựa vào mép bàn đối mặt với mình,cánh môi mỏng khẽ kéo lên một đường,nụ cười như có như không:

- Hạ Vũ là con trai tôi? Cả chuyện mà em nói em có chồng rồi cũng là nói dối,gan em cũng lớn đấy!

- Tiểu Vũ là con tôi!-Cô mỉm cười nụ cười công thức,trực tiếp bỏ qua vế sau của hắn.

-...-Một mình em có thể tạo ra thằng nhỏ được à?

Cô đưa tay đẩy hắn ra,đôi cánh đào cong cong lên thành một nụ cười bình thản:

- Tôi đang làm việc,cảm phiền Tề chủ tịch ra ngoài giùm!

-Ha!

Hắn cười gằn một tiếng,buông tay ra khỏi bàn,nâng cằm cô lên:

- Em chờ đấy cho tôi!

Hắn quay người rời đi,cánh cửa phòng bị hắn đóng mạnh vang lên một tiếng "Rầm". Cô vẫn khuôn mặt bình tĩnh,nụ cười rất đỗi bình thản nhìn xuống lòng đường.

Minh Triết ở bên dưới ngẩng lên,bắt gặp ánh mắt của cô,anh đưa tay vẫy vẫy rồi lui vào trong xe.

...

Sau khi từ chỗ cô quay về khách sạn,hắn liền ở lỳ trong phòng,khói thuốc xám nhạt mờ ảo tản mác vào không khí.Cửa sổ đóng kín,rèm cửa cũng kéo ngăn ánh sáng đủ màu của thành phố hắt ào phòng,chỉ để lại ánh sáng xanh trắng của màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của hắn.Ánh sáng trên màn hình nháy nháy vài cái vang lên một tiếng "ting" rồi trở lại yên tĩnh.

Tin nhắn gửi đến từ số di động của Minh Triết

[ Tiểu Hạo,mau đến bệnh viện X, Thiên Ý xảy ra chuyện rồi!]

Đọc đến mấy chữ cuối cùng,cả người hắn cứng lại,bàn tay bất giác xiết chặt đến nỗi gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay,khớp xương bị xiết vang lên những tiếng răng rắc.

Hắn vơ vội cái áo khoác đen phủ trên ghế,lao nhanh xuống gara lấy xe. Hắn vào trong xe liền đạp ga lao đi.Trong con ngươi lạnh lùng ẩn vài tia phức tạp,hắn cắn chặt vào môi dưới,tay xiết chặt vào vô lăng.

Đến gần bệnh viện,đèn chuyển đỏ. Tay trái của hắn cuộn lại thành nắm đấm đập mạnh vào giữa tay lái,chiếc xe vang lên tiếng còi ngắn ngủi.

- Chết tiệt!

Hắn chửi thề một tiếng,ánh mắt nhìn chằm chặp vào con số đang đếm ngược.Đến khi đèn chuyển xanh,hắn đạp mạnh ga đến bệnh viện X kia. Đỗ xe xong, hắn đi nhanh đến trước phòng cấp cứu, ngoài dãy hành lang có ba người Minh Triết,Dương lão và một người đàn ông lạ mặt.Đèn ở phòng cấp cứu không sáng,có lẽ là đã xong rồi. Tề Hạo bước đến túm lấy cổ áo người đàn ông lạ mặt kia nhấc ông ta đứng dậy,trong con ngươi lạnh lùng tràn đầy sát khí,hắn rít lên qua kẽ răng:

- Nói!

- T...tôi...tôi!-Ông ta lắp bắp nói không ra hơi

Bàn tay hắn càng xiết chặt cổ áo ông ta,chân ông ta hơi nhấc khỏi mặt đất,hắn chửi đổng:

- Mẹ kiếp!

Dương Phàm hắng giọng một tiếng,ánh mắt khẽ liếc về phía Tề Hạo. Dương lão gia mới gần sáu mươi,vốn nhìn rất trẻ nhưng bây giờ trên mặt ông có vài nếp nhăn làm ông già đi vài tuổi,tròng mắt đỏ rực,hơi thở cũng có phần nặng nề.

Triệu Minh Triết lại gần,cất giọng can ngăn:

- Tiểu Hạo, có gì từ từ nói,lỗi cũng không phải hoàn toàn của ông ta!

Tề Hạo trừng mắt nhìn Minh Triết một cái,nới lỏng tay,người đàn ông kia vội vội vàng vàng tự cứu bản thân.

Quả thực lỗi cũng không phải hoàn toàn do ông ta,lúc ấy ông ta lái xe cũng hơi lơ đễnh, lại không nghĩ có người sẽ bất ngờ lao ra lòng đường như thế nên phanh không kịp và lao vào cô.Mà qua camera lắp bên đường thì cũng là cô làm bay một tập tài liệu, không chú ý đánh liều chạy ra giữa đường mới nên cơ sự này.Nhưng có một giây camera bị nhoà đi,căn bản cũng không ảnh hưởng gì lớn.

Hắn liếc nhìn Minh Triết,lúc này mới bình tĩnh hỏi lạnh giọng hỏi:

- Cô ấy sao rồi?

- Cô...cô ấy- Minh Triết ngập ngừng,viền mắt đỏ quạnh-Họ nói,khả năng sống được...rất thấp!

Cơ mặt vừa mới giãn ra của hắn lập tức co cứng, hắn đứng bật dậy muốn lao vào đánh người đàn ông kia. Minh Triết giữ người hắn lại cũng bị hắn thụi cho vài cái,cuối cùng hắn đấm mạnh vào bờ tường,hớp một lớp khí lạnh tự trấn an mình. Cô ấy còn có Tiểu Vũ,cô ấy chắc chắn không sao!

Hắn nhìn qua lớp cửa kính vào phòng cách ly,nhịp đập của tim cô trên máy đo điện tâm đồ rất yếu,như có thể ngừng bất cứ lúc nào.Cả người cô quấn băng trắng nhìn rất thê thảm.Hắn như nín thở quan sát cô,một giây sau đó cả nhịp nhảy biến mất để lại một đường thẳng,bên tai hắn như vang lên tiếng tít dài nặng nề. Hắn và Minh Triết đều có ý định lao vào nhưng mấy vị bác sĩ vừa tới ngăn lại,họ kích điện tim,một lần rồi một lần nhưng hình ảnh bên cạnh vẫn là một đường thẳng. Tầm hai khắc sau họ đi ra nói những lời khô khốc:

- Chúng tôi rất tiếc!

Hắn không nói gì,không nổi điên lên mà chỉ lặng người ở hàng ghế xanh,gân xanh nổi lên trên mu bàn tay hắn.Cô...bỏ hân thật à? Hắn...vậy mà bất lực nhìn cô cứ thế rời bỏ hắn.Mẹ kiếp! Hôm qua cô vẫn sống sờ sờ đấy thôi! Hắn cười nhạt một tiếng,cười gằn hai tiếng,hốc mắt đau rát! Mẹ Kiếp, Thiên Ý gan em to bằng trời rồi!