Mị Nguyệt Nhân Sinh

Chương 9: Tân Vật Của Phủ Kỳ (4)

Mặt Kỳ vương rất thản nhiên, không có vẻ gì là đang rất tức giận cả. Hay là do giọng hắn vốn lạnh lẽo, lại đang... đói ăn ( ° ∀ °? ) nên mới gằn giọng, ý bảo nó nhanh vào? =`.'=

Thấy Kỳ vương chẳng thèm nói gì với mình, nó ngang nhiên ngồi xuống, gắp đồ ăn như thật. Dù sao thì cũng có chuyện gì nói với nhau đâu? Với lại đồ ăn ngon như vậy thì không ăn ngay sao được? >___<

Kỳ vương thấy nó gắp thì cũng bắt đầu ăn. Bữa ăn bắt đầu trong im lặng.

Nhưng chuyện kì cục nhất...

Giữa buổi, đĩa thịt gần vơi, nó phát hiện ra một pé nạc mỡ đầy đủ, lại có hành và tỏi rải bên trên. Nhanh tay, nó dùng đũa gắp ngay em ấy. Ai ngờ Kỳ vương cũng đã nhắm em ấy từ trước, từ lúc nào đũa hắn đã kẹp chặt pé. Nó tức tối, trừng mắt lên nhìn Kỳ vương. Kỳ vương cũng đang nhìn nó. Cuối cùng hắn cũng bỏ đôi đũa ra.

A, tên này nhân phẩm được đó, không hổ là vương gia hoàng thất a! °∀°

Nó đang định đưa miếng thịt vào mồm, thì đột nhiên mắt Kỳ vương sáng lên. Hắn nhanh tay dùng đũa gẩy nhẹ một phát, miếng thịt rơi xuống. Nó ''thần tốc'' dùng bát đỡ lấy miếng thịt. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Lãnh Hàn Thiên Lâm đã ngay lập tức dùng đũa của mình gắp miếng thịt cho vào miệng.

⊙▃⊙

Bình tĩnh, bình tĩnh nào tôi ơi! Phải nhịn! ໖_໖

Lãnh Hàn Thiên Lâm: -___- (Nhai như dell biết chuyện gì đang xảy ra =`_'=)

___________

Bữa ăn kết thúc trong bình yên. Ai đó đang rất vui vì đã ăn được một bữa viên mãn, còn ai đó đang rất hận vì không thể một đao chém chết ai kia. =___=

Ăn xong rồi, giờ làm gì đây?

Nó đang định mở miệng xin lại thanh đoản kiếm thì Kỳ vương đã lạnh giọng lên tiếng trước:

"Không có tên sao?"

T____T

Tên này nói cái gì cũng thiếu chủ ngữ. Về thời hiện đại thì giáo viên dạy Văn đập chết liền. =_=

Nó thản nhiên đáp lại:

"Tất nhiên là có!"

"Là gì?"

Nó chần chừ không muốn nói. Kỳ vương muốn biết tên của mình để sau này dễ... dán lệnh truy nã à?

Đột nhiên nó nhớ tới lời mẹ nói:

"Khi ai đó muốn hỏi tên, nghĩa là họ đang có thiện chí muốn làm quen với con. Con phải biết cách biến thù thành bạn, và biến bạn thành..."

"Thành thù!"

"=__="

"Đúng không, đúng không mẹ?"

"Không phải! =`o'="

Rồi mẹ nhìn nó hiền hậu nói:

"Đã trở thành bạn rồi, thì con phải biến họ thành những người bạn khăng khít hơn nữa. Chịu vì con mà xả thân. Vì nhiều khi..."

Mẹ nó bỗng quay đầu nhìn ra cửa sổ:

"...Nhiều khi...những người xung quanh chúng ta... lại rất có thể chính là kẻ thù."

Theo ánh mắt mẹ, nó nhìn ra ngoài. Đứng đó là ông ngoại, đang nói chuyện với người anh cùng-ông-khác-bà của nó, người mà sau này sẽ thay thế ông lên làm BOSS cai quản tổ chức này.

Lúc đó nó đã nghĩ mẹ chỉ vô tình nhìn ra đó thôi.

Sau này nó đã hiểu.

Cha mẹ nó bị tổ chức giết hại. Đến nó cũng bị người anh trai kia cho cấp dưới xuống tay.

Lần đầu gặp nó, cũng là lúc nó năm tuổi, anh trai cùng-ông-khác-bà cũng hỏi nó tên gì.

Rồi đến hồi nó lên sáu, lúc đấy anh trai cũng đã mười một. Hắn nói "thích" nó, nhưng nó không biết cái "thích" mà anh trai nói đến là gì.

Năm nó lên bảy, nó thấy anh trai cầm dao giết con mèo mà nó yêu, với lí do "nó-đã-cào-em"

Năm nó lên chín, bạn bè ngày một xa lánh, nói nó là hạng "sao chổi". Những người bạn thân của nó lần lượt gia đình tan nát, mà mấy hôm trước, nó vừa dày công làm lành sau khi bị các bạn khiển trách vì làm hỏng tác phẩm của nhóm.

Năm lên mười hai, cha mẹ bảo nó tránh xa người anh trai kia ra. Nhưng nó không nghe, chỉ ngây thơ nghĩ anh sẽ buồn khi không có mình ở bên, vì anh trai có nói nó là của riêng mình hắn, thiếu nó thì hắn sẽ không sống được.

"Anh trai" bắt đầu có những hành vi kì lạ. Mỗi lần gặp hắn đều ôm hôn nó. Càng ngày các hành vi đó càng tăng lên. Nó lúc đấy đã mười bốn, biết suy nghĩ trái phải, nó biết thế là không nên, nó đã cự tuyệt. Cha mẹ cũng đã nói chuyện riêng với anh ấy. Chắc mọi chuyện ổn rồi nhỉ?

Lần đó nó luyện tập đến tối muộn mới về. Cha mẹ sẽ mắng cho mà xem. Đến lúc đó nó sẽ giơ bảng kết quả kì thi vừa qua. Cha mẹ sẽ không chửi nữa đâu!

Trên đường về nhà, gió bão thổi lớn khiến nó càng muốn nhanh về với mẹ hơn. Hôm vừa rồi mẹ nói sẽ mua bánh cho nó, chắc là mua rồi a!

"Mẹ! Cha! Con về rồi này!"

Cả nhà tối đen như mực.

"Lại đi đâu rồi?"

Nó đi thẳng vào nhà bếp. Tối quá, chẳng thấy gì nhỉ?

ĐOÀNG! ĐÙNG! ĐÙNG! Sấm rền vang rung chuyển cả căn nhà.

Đúng lúc đó tia chớp lóe lên. Mắt nó mở to ra, kinh hãi đến tột độ.

Khung cảnh hôm đấy nó sẽ không bao giờ quên.

Cha mẹ nó đầu be bét máu, đang ôm nhau nằm dưới sàn nhà.

Nó đứng lặng người ra đấy. Miệng lẩm bẩm hai chữ:

"Cha? Mẹ?"

Tay nó run run bật công tắc điện lên. Thi thể của cha mẹ nó hiện rõ. Là loại đạn kích thước 12,7 × 32,6 mm của khẩu Desert Eagle 50 AE.

Nó kinh hoàng nhận ra thủ phạm là ai.

___________________

Quá khứ thảm khốc là thế.

Mẹ, mẹ nói đúng. Kẻ thù đang ẩn nấp quanh chúng ta thôi.

Liệu người trước mặt nó đây sẽ là kẻ thù hay là bạn của nó đây?

Liệu nó có nên tin hắn không?

Thấy nó im lặng, Kỳ vương thở dài. Là người ấy quá cảnh giác, hay là do ta không đáng tin?

Nghĩ đến đấy, hắn cũng không biết nên làm thế nào.

"Nếu không muốn thì không cần nói, ta ch..."

"Mị Nguyệt." Nó cắt ngang lời Kỳ vương.

Gia nhìn nó với ánh mắt kì lạ.

"Mị Nguyệt. Tên ta là Mị Nguyệt."