Mỉm Cười Bước Lên Phía Trước

Chương 10

Không khí trường học hiện nay căng thẳng hơn bao giờ hết, người nào người nấy đều lao như thiêu thân, vùi đầu trong đống sách. Minh Kỳ cũng không dám chủ quan, ngày nào cũng thức khuya ghi nhớ làm bài tập.

Mẹ của cậu dạo gần đây hay làm đồ ăn khuya, nhất là trong cái ngày chạy đua thế này, rất cần bồi bổ cơ thể.

Làm xong một đề Toán, Minh Kỳ duỗi người mệt mỏi nằm gục xuống bàn, đầu óc căng ra tranh thủ thả lỏng. Đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm, cơn buồn ngủ kéo đến một cách chậm rãi, xém chút nữa là ngủ gục.

Thời điểm cách thi đại học còn đúng một tháng nữa, đã không còn kịp để thảnh thơi.

Minh Kỳ vỗ vỗ mặt, cố đêm nay xong luôn đề Tiếng Anh.

[Đỗ Hàn]: Xin chào.

Tin nhắn này cậu nhận được cũng đã là ba ngày sau, bây giờ lúc ăn cơm Minh Kỳ mới tranh thủ cập nhật chút thông tin.

[Minh Kỳ]: Chào cậu, lâu rồi không thấy.

Lúc cậu xém chút nữa quên mất người này thì ngay lập tức cậu ta xuất hiện. Bây giờ cũng cảm thấy có chút muốn nói chuyện. Đôi khi cũng buồn cười, lúc bình thường không nói thì chẳng cảm giác gì cả, thế nhưng nếu họ bất chợt xuất hiện sẽ thấy nhớ.

[Đỗ Hàn]: Có chút chuyện liên quan đến công việc thôi.

[Minh Kỳ]: Thế hôm nay xong rồi à?

[Đỗ Hàn]: Còn một chút nữa, hôm nay có kết quả về cuộc thi nên báo cậu một tiếng.

Nhắc mới nhớ, vì toàn bị áp lực thi cử nên bất giác Minh Kỳ quên mất.

[Minh Kỳ]: Vậy sao, gửi tôi xem với.

Đỗ Hàn gửi một hình ảnh qua, Minh Kỳ nhìn nhìn một lúc, không ngoài dự đoán của cậu, tuy bản thân Minh Kỳ viết không đến nỗi nào, cũng xem như được Đỗ Hàn khen, thế nhưng để so với những người tài năng kia thì đúng là kém xa.

[Đỗ Hàn]: Thực ra cậu viết cũng không tồi. Khá có chiều sâu, chỉ là vài chỗ còn dính chút lỗi nho nhỏ thôi.

Không buồn là thật, được an ủi nên vui cũng là thật. Minh Kỳ cười cong mắt, đáp lại vài chữ. Tâm tình vui vẻ đón nhận sự an ủi của người khác.

"Sao lại nhìn điện thoại cười tủm tỉm như đang yêu thế?" Mẹ Minh Kỳ đi ngang qua, thấy thế liếc mắt rồi buông ra một câu.

Minh Kỳ giật mình, đỏ mặt phản bác lại mẹ, "Mẹ nói linh tinh gì thế chứ! Đây là bạn thôi."

"Ồ." Cười một tiếng, vẻ mặt này càng làm cho Minh Kỳ đỏ hơn.

Cậu cũng chả hiểu sao bản thân phải lúng túng như thế, ngớ ra hồi lâu, đây rõ ràng là nam mà, mấy thứ trêu đùa này chả khác gì cậu với Thẩm Xuyên cả, chỉ là trêu mà thôi. Chắc do bình thường không có mối quan hệ nam nữ với ai nên đầu óc bị đờ ra cả rồi.

[Đỗ Hàn]: Hình như dạo đây cậu bận việc gì đó đúng không?

Nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, Minh Kỳ trả lời.

[Minh Kỳ]: Cũng có thể nói vậy, thực ra tôi sắp thi.

[Đỗ Hàn]: Thi?

[Minh Kỳ]: Đúng vậy, lên đại học.

Bên kia hơi im lặng một lúc sau đó nhắn tiếp.

[Đỗ Hàn]: Hoá ra hiện tại cậu học cấp ba.

[Minh Kỳ]: Ừm.

[Đỗ Hàn]: Vậy cố gắng thi tốt.

Một mẩu chúc ngắn ngủn, đúng với tính cách Đỗ Hàn.

[Minh Kỳ]: Cảm ơn cậu.

Cất điện thoại, Minh Kỳ ăn nhanh sau đó ngồi vào bàn học tiếp tục chiến đấu, thời gian đang đếm ngược từng giây.

"Cứu tao với..." Thẩm Xuyên từ đâu nhào đến ôm lấy cổ Minh Kỳ, giọng nói bi thảm.

Minh Kỳ ghét bỏ đẩy cậu ta tránh xa, mấy ngày không để ý, than thở ngày càng nhiều, cứ như bà già vậy.

"Đệt, mày còn dám ghét bỏ tao." Thẩm Xuyên tỏ vẻ không thể tin nổi, ai oán nói.

"Lại có chuyện gì?"

Ngay lập tức Thẩm Xuyên liền đổi giọng, cứ như sắp khóc đến nơi.

"Cái tên kia quá ác độc, bắt tao phải thi vào trưởng điểm."

Tên kia mà cậu ta nói không ai khác ngoài bí thư, chỉ có hắn ta mới khiến Thẩm Xuyên thế này thôi.

"Mày xác định bản thân đỗ?" Không phải xem thường hay cái gì, mà thật chất năng lực cậu ta so với điểm chuẩn cách quá xa.

"Đấy, mày còn không có tí niềm tin nào, thế mà tên kia còn dám ép buộc." Ngửa lên trời mà kêu một tiếng bi thương, Thẩm Xuyên sắp lệ đổ thành sông rồi.

"Thôi cố gắng đi." Chẳng biết nên an ủi gì hơn, Minh Kỳ vỗ vỗ vai Thẩm Xuyên rồi quay đầu đi vào lớp.

Mục tiêu của Minh Kỳ là trường ngành tốt, tất nhiên áp lực sẽ cao. Dạo gần đây lại ra sức liều mạng, theo quan điểm của cậu, học được chừng nào tỉ lệ đậu cao chừng ấy.

Giáo viên bây giờ đang cố chạy đua theo học sinh, lên lớp ngày nào ngày nấy đều làm đề. Đủ thể loại đa dạng biến hoá, trường cấp ba này cũng là trường trung tâm, vậy nên mức độ khó hơn trường bình thường rất nhiều.

"Tập trung, tập trung!" Tiếng nói vang lên trong phòng học im lặng, mọi người đều nhất loạt nhìn lên bảng, lưng thẳng.

"Phần này rất quan trọng, khả năng cao sẽ ra." Giáo viên này khoanh một vòng tròn, tô tô vẽ vẽ bên trên.

Ở dưới nhìn thấy thế thì ngay lập tức chép vào, như sợ mất đi kiến thức nào vậy.

"Em kia, không học thì đi ra ngoài!" Viên phấn bay vèo vèo, cực kỳ chuẩn xác rơi trúng đầu Thẩm Xuyên. Cậu ta mặt mày cau có xám xịt, không nói không rằng đi ra ngoài.

Giáo viên thấy thế tức đến muốn nổ phổi nhưng không làm gì được, trút giận lên chiếc bảng tội nghiệp, "Tiếp tục, cái này, cái này, cái này đều phải nhớ kỹ."