Mỉm Cười Bước Lên Phía Trước

Chương 11: Đẹp

"Á chết rồi!"

Minh Kỳ liếc mắt nhìn đám bạn đang bứt cánh hoa đếm xem khả năng thi tốt hay thi không được. Càng đến ngày gần cuối, bọn họ lại càng trở nên mê tín, chuyện trẻ con nhất cũng có thể nghĩ ra.

Lắc đầu bó tay với mấy con người này, Minh Kỳ đặt cặp sách xuống, lôi sách vở ra đọc. Bây giờ chỉ có thể liều mạng mà thôi.

"Minh Kỳ, tối nay đi chơi giáng sinh không?" Một bạn nữ cùng lớp chạy đến trước bàn cậu, mặt mày hớn hở hỏi.

"Giáng sinh?"

"Đúng vậy."

"Thôi mọi người cứ đi đi." Ngoài đường toàn mấy cặp đôi hẹn hò, nhìn họ không bằng ngồi ở nhà học kiến thức.

"Thôi nào, cũng cuối cấp rồi, đi để thư giãn đầu óc." Bạn nữ này nhất quyết không buông tha.

"Đúng vậy, đi đi." Thẩm Xuyên còn ngó đầu vào hùa theo, chân đu lên bàn lắc lắc. Chả có dáng vẻ lo lắng gì của người sắp thi đại học cả.

Nối tiếp Thẩm Xuyên còn vài người nữa, đều hùa theo ép cậu phải đi đến cùng. Minh Kỳ thở dài, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

"Tốt, hẹn bảy giờ rưỡi có mặt tại quảng trường nha."

Thời tiết buổi tối đúng là rất lạnh, Minh Kỳ xin phép mẹ mình một tiếng sau đó khoác chiếc áo bông to sụ đi ra ngoài. Mẹ Minh Kỳ cũng đồng ý với ý kiến ra ngoài giải toả, chỉ dặn dò cậu cẩn thận khỏi cảm lạnh.

Nhiệt độ ngoài trời so với trong nhà một trời một vực, Minh Kỳ kéo cổ áo lên một chút, nheo mắt nhìn gió lạnh rồi mới bắt đầu di chuyển.

Tất cả đã đến đông đủ cả, ai nấy đều phấn khích. Quả là rất nhiều cặp đôi, còn chằng hề kiêng dè mà ôm hôn nhau thắm thiết.

"Giờ chúng ta đi đâu đây?" Minh Kỳ cất tiếng hỏi, đầu rụt xuống cổ áo.

"Đi dạo đã, đường phố đêm nay đúng là đẹp!"

Ánh sáng đèn điện đủ mọi sắc màu, lấp lánh toả sáng. Người ra đường đông hơn Minh Kỳ tưởng, vậy nên lúc nào cũng phải cẩn thận khỏi lạc với đám bạn.

"Nhìn kìa nhìn kìa, hình như chuẩn bị đốt pháo hoa."

Nương theo hướng chỉ, Minh Kỳ thấy một đám người đang đứng đó kiểm tra pháo hoa. Không ngờ còn có tiết mục này, ngày lễ Giáng Sinh cũng rầm rộ ghê.

"Lại kiếm chỗ đẹp trước đi." Thẩm Xuyên phất tay, trên tay vẫn cầm chiếc máy ảnh bấm liên hồi.

"Tí chụp vài tấm gửi tôi với." Nhã Tịnh quay đầu nói với cậu ta, sau đó nhanh chóng khoác tay bạn mình chạy lại chen chỗ.

"Rồi rồi."

Trái lại Minh Kỳ vẫn thong dong, nếu cố chen chúc mà đứng gần chỉ tổ điếc tai.

Đột nhiên vai trái va phải người nào đó, Minh Kỳ cúi đầu xin lỗi. Không ngờ lại là Lập Nhã, đi cùng còn có Lý Lạc.

"Ơ cậu bảo không đi cơ mà." Lý Lạc kinh ngạc, cất cao giọng, "Sao thay đổi như chong chóng vậy?"

Minh Kỳ nghe chỉ thấy phiền, nhướn mày, "Có vấn đề gì sao?"

Lý Lạc liếc nhìn Lập Nhã rồi im lặng. Lập Nhã hơi tức giận vì sự hấp tấp của bạn mình, quay sang nhìn Minh Kỳ nở nụ cười nhẹ.

"Cậu đi một mình sao?"

"Không, tôi đi với họ." Minh Kỳ chỉ vào đám người đang cố gắng chen chúc kiếm chỗ đẹp để ngắm kia.

"À." Trong mắt Lập Nhã thoáng cảm thấy thất vọng, "Vậy..."

"Tôi đi trước." Chưa để cô nói xong, Minh Kỳ liền cắt ngang.

Vì không muốn dây dưa thêm, cậu lập tức đi nhanh đến chỗ Thẩm Xuyên. Cậu ta bây giờ đang cầm chiếc máy ảnh chụp đủ kiểu, còn tự tạo dáng bắt người ta chụp nữa chứ.

"Cái này nhìn được không, chọn cho tao cái." Thẩm Xuyên đưa mấy tấm hình y hệt nhau hỏi ý kiến của Minh Kỳ. Cậu nhìn cậu ta bằng ánh mắt cá chết, rồi chỉ bừa một cái. Chả hiểu khác nhau chỗ nào!

Bụp! Chiu!

Đang nói chuyện, Minh Kỳ liền giật nảy mình. Âm thanh cực lớn đánh thẳng vào màng nhĩ, kèm theo đó là pháo hoa rợp trời. Ồn ào xung quanh đều bị nó lấn át mất.

Minh Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, tay thò vào túi lấy điện thoại chụp một tấm sau đó liền thất thần. Đúng là đẹp thật, đủ kiểu đều lần lượt bay lên trên trời.

Pháo hoa nổ tầm bảy phút mới kết thúc, bên tai của Minh Kỳ vẫn còn bùng bùng. Lần sau vẫn nên đứng xa chút.

"Này." Thẩm Xuyên từ đằng trước thả chậm bước chân, khoác vai cậu cười cười, "Đẹp không?"

Cậu ta chìa ra một bức ảnh hoàn toàn khác biệt so với ban nãy, là bức ảnh chụp sườn mặt nhìn nghiêng của Minh Kỳ. Do ánh sáng từ pháo hoa khiến bộ dạng khó nhìn rõ, thế nhưng vẫn thấy được sống mũi cao thẳng của người trong ảnh, phối hợp với vệt sáng trên trời, đúng là tuyệt hảo.

"Mày chụp lúc nào vậy?" Chính cậu cũng cảm thấy có nét nghệ thuật.

"Vô tình bấm được, đẹp đấy, tí đăng luôn đi."

"Đăng làm gì?" Minh Kỳ thắc mắc.

"Ảnh đẹp thì phải đăng chứ." Thẩm Xuyên lườm cậu, rồi chộp lấy điện thoại trong túi cậu ra.

"Này..." Chưa kịp cản lại đã bị cậu ta giật mất.

"Ủa có ai nhắn cho mày này, cái hình đại diện nữ tính thế, đừng nói là bạn gái nha."

Minh Kỳ ngay lập tức cướp lại, đá lên chân Thẩm Xuyên một cái không hề giữ lực, để cậu ta ngồi xuống ôm chân, "Lắm chuyện quá."

"Dữ dằn thế làm gì, tao chỉ định đăng hộ mày thôi mà. "Thẩm Xuyên bĩu môi tỏ vẻ đáng thương, nhưng ánh mắt lại bán đứng điều đó, "Để tao gửi, về nhớ đăng."

Ậm ừ cho qua chuyện, Minh Kỳ nhìn cái hình con thỏ nhỏ.

[Đỗ Hàn]: Giáng Sinh an lành.

[Minh Kỳ]: Cậu cũng thế, Giáng Sinh vui vẻ.

[Đỗ Hàn]: Đang làm gì vậy?

[Minh Kỳ]: Tôi đang ở ngoài đường.

[Đỗ Hàn]: Đi chơi với bạn bè sao?

[Minh Kỳ]: Ừ.

Đang nói chuyện thì Thẩm Xuyên nhắn qua, cậu ta gửi tấm ảnh ban nãy kèm theo dòng chữ bắt ép phải đăng ngay.

[Thẩm Xuyên]: Đừng giả vờ cho qua mặt tao, trong vòng năm phút không thấy đăng thì đừng trách!!!

Còn kèm thêm dấu chấm than nhấn mạnh, Minh Kỳ đỡ trán.

[Minh Kỳ]: Mà mày biến đi đâu rồi?

Đang yên đang lành nói chuyện thế này, tự dưng chạy đi đâu mất.

[Thẩm Xuyên]: Có việc rồi, lặn đây, nhớ đăng đó.

Rồi vệt xanh hoạt động liền thành màu xám. Cái tên này!

"Chúng ta nên về thôi." Minh Kỳ mở miệng đề nghị. Thời gian đang dần về khuya, nhiệt độ dần hạ thấp.

Toàn bộ đều đồng ý với ý kiến của cậu, có vài người thích đánh lẻ đi riêng, còn lại ai về nhà nấy.

Về nhà, Minh Kỳ do dự nhìn tấm hình trong máy hồi lâu. Cuối cùng vẫn nghe lời Thẩm Xuyên, mở cái mạng xã hội bị bỏ cho mốc meo rồi đăng lên.

Bình thường cậu ít hoạt động, vậy nên chỉ đăng một tấm hình đã một đống bình luận khủng bố rồi. Thẩm Xuyên là tên khủng bố ác nhất, cậu ta vào tự ca ngợi người chụp đủ kiểu.

Hay lắm, ban nãy lặn nhanh đến thế.

[Đỗ Hàn]: Đó là cậu sao?

Tin nhắn của Đỗ Hàn chuyển đến, đột nhiên Minh Kỳ cảm thấy hồi hộp. Đáp lại một cách do dự.

[Minh Kỳ]: Đúng vậy.

[Đỗ Hàn]: Đẹp lắm.

Là ảnh đẹp hay là người đẹp thế...? Tuy ảnh này không nhìn rõ mặt mày, thế nhưng vẫn tưởng tượng được dáng dấp đẹp trai của cậu.

[Minh Kỳ]: Cảm ơn.

Không hiểu sao được người này khen cậu lại cảm thấy kỳ lạ. Hoàn toàn khác với lời khen của người khác.