Mỉm Cười Bước Lên Phía Trước

Chương 13: Thú vị

Thi xong rồi nên Minh Kỳ vô cùng nhàn hạ, hiện tại chỉ còn ngồi chờ thông báo điểm nữa thôi. Bấy giờ cậu mới rảnh rỗi ngồi nghiên cứu về viết truyện.

Dạo gần đây thời gian cầm máy điện thoại của cậu tăng lên, thi xong ba mẹ cậu cũng mắt nhắm mắt mở, có khi còn sợ cậu bị tẩu hoả nhập ma cũng nên, bình thường luôn cấm kỵ cái từ điểm số.

Minh Kỳ buồn cười vì cái nhà này, thực ra đâu nhất thiết đến mức đó. Thế nhưng ba mẹ đã thế, cậu cũng ngại nói ra.

Cậu bắt đầu quen thuộc với mấy người bạn mạng, nhất là Đỗ Hàn, tuy chủ yếu là thảo luận về viết lách, ấy nhưng thỉnh thoảng vẫn nói về mấy chuyện ngoài lề.

Minh Kỳ cảm thấy trong số bạn online thì người mà cậu nói chuyện nhiều nhất chính là Đỗ Hàn, không rõ người này là ai, bao nhiêu tuổi, làm nghề gì thế nhưng phút chốc đã trở nên thân thiết hơn.

[Táo zì]: A Boss, hết bận rồi hả?

[Đỗ Hàn]: Ừ.

[Nhấng]: Mãi mới thấy anh ngoi lên.

[Táo zì]: @Nhấng chồng yêu, thơ của em đâu?

[Nhấng]: Hả gì, ai biết đâu.

[Táo zì]: Đừng có mà giả vờ, thơ đâu thơ đâu. Không có thơ là không làm bìa nha.

[Nhấng]: Mẹ mày, có con vợ chỉ ngồi chờ đội mồ của nó.

[Táo zì]: Ơ sao anh nỡ nói vậy với em. Huhu.

[Nhấng]: Thú vui tao nhã.

[Mồn ngáo]: Cười, thật tội NGHIỆP Táo.

[Táo zì]: Ơ kìa lại bị bắt nạt, thứ bạo lực.

Minh Kỳ cười ngất, cậu cảm thấy vào đây chủ yếu giải trí là chính, một hội toàn nữ, vô vàn thứ để buôn. Xem chán chê cậu mới thoát ra vào mấy cái hội viết. Dạo gần đây có vài cuộc thi liên tục được tổ chức, đi đâu cũng thấy thảo luận. Cậu cũng có chút tò mò lây.

Có vài bài chia sẻ, đều cùng chung một chủ đề. Minh Kỳ thử bấm vào xem, là một cuộc thi lớn.

Tuyển chọn đã kết thúc từ lâu, bọn họ đăng lên danh sách những người được chọn lên. Toàn những cái tên xa lạ, Minh Kỳ chống cằm xem. Đang lướt nhanh, bất chợt tay cậu ngừng lại một chút rồi căng mắt nhìn kỹ.

[Đỗ Hàn với tác phẩm XXX đã thông qua.]

Không biết có phải là Đỗ Hàn mà cậu biết không nhỉ?

Minh Kỳ hiếu kỳ chụp lại màn hình, sau đó chuyển tiếp đến cho Đỗ Hàn rồi hỏi.

[Minh Kỳ]: Cái này là cậu đúng không?

[Đỗ Hàn]: À cậu thấy rồi sao, đúng vậy. Rảnh rỗi nên tham gia xem sao.

Tin nhắn trả lời chậm mất năm phút, cậu hỏi lại.

[Minh Kỳ]: Cậu đang ăn sao?

Nhớ có đợt Đỗ Hàn giải thích rẳng bản thân nhắn lại chậm thường là đang ăn hoặc đang gõ truyện. Mà buổi trưa thế này thì chỉ có thể là ăn mà thôi.

[Đỗ Hàn]: Đúng thế.

Sau đó liền gửi ảnh chụp hai cái bánh bao nhân thịt.

Quả nhiên.

[Minh Kỳ]: Buổi trưa chỉ thế này?

[Đỗ Hàn]: Tôi không biết nấu ăn, cũng ngại chạy ra ngoài.

Cậu nghe lời giải thích mà nhíu mày, nếu ngày nào cũng chỉ ăn mỗi thế này thì làm sao đủ dinh dưỡng được.

[Đỗ Hàn]: Cũng không phải thế này thường xuyên, lâu lâu cũng có giúp việc đến nấu hộ.

Như đọc được suy nghĩ của cậu, Đỗ Hàn bổ sung thêm.

[Minh Kỳ]: À.

Minh Kỳ "à" xong cũng không biết phải nói gì nữa, cậu đúng là không rõ về đời tư của Đỗ Hàn thật. Thế nhưng qua lời kể, có thể mường tượng được hoàn cảnh hắn khá tốt.

[Đỗ Hàn]: Nghe nói ba ngày nữa sẽ biết điểm thi, cậu có lo lắng không.

Đỗ Hàn chuyển chủ đề, nhắc đến cái này Minh Kỳ chỉ biết cười khổ.

[Minh Kỳ]: Hiện tại lo lắng cũng vô ích, thi thì đã thi rồi.

[Đỗ Hàn]: Cũng đúng, mong sẽ tốt đẹp.

[Đỗ Hàn]: À đúng rồi, nếu kết quả như ý nguyện thì cậu sẽ học ở đâu.

Minh Kỳ suy nghĩ một chút, cái này cậu cũng đã quyết định rồi. Lúc điền nguyện vọng cũng chỉ điền duy nhất một cái, cực kỳ liều lĩnh. Hoặc được hoặc mất.

Ba mẹ cậu biết chuyện, thế nhưng không dám khuyên, đó giờ nhìn Minh Kỳ hiền hiền vậy thôi nhưng lại thực sự cố chấp. Nếu cậu đã quyết thì sẽ không ai có thể thay đổi được. Đồng thời đây cũng là điểm mạnh của cậu.

[Minh Kỳ]: Tôi muốn đến thành phố A.

Thành phố A là chỗ tập trung nhiều trường trọng điểm nhất, cũng chất lượng nhất. Nơi này thường là lựa chọn hàng đầu của những người có học lực tốt.

Minh Kỳ không phải ngoại lệ.

[Đỗ Hàn]: Trùng hợp ghê, tôi cũng ở nơi đó.

[Minh Kỳ]: Vậy sao.

[Đỗ Hàn]: Ừ, nếu có cơ hội gặp gỡ, tôi sẽ mời cậu một bữa.

Minh Kỳ cười cười.

[Minh Kỳ]: Vậy tôi đành mỏi mắt trông chờ.

[Đỗ Hàn]: Haha.

"Ủa, anh gặp chuyện vui sao?" Biên tập viên quan sát rồi cười nhẹ bảo.

Đỗ Hàn mặt mũi không đổi nhìn lên, sau đó mới gật đầu, "Dễ nhận ra vậy à?"

"Không có, mặt anh được mệnh danh là bất biến mà, có điều cảm thấy có chút khác với thường ngày."

Đỗ Hàn sờ sờ mặt mình, thực ra nếu không phải là người cực kỳ tỉ mỉ sẽ chẳng bao giờ đoán được cảm xúc của hắn biến đổi. "Cũng đâu hẳn bất biến."

Biên tập viên liếc mắt tỏ vẻ không tin, "Vâng, vậy mà chả ai đoán ra anh đang cảm thấy thế nào. Ôi anh chưa trả lời câu hỏi của em."

Đỗ Hàn trầm ngâm như hồi tưởng, sau đó mới trả lời.

"Không có gì, quen được một nhóc con thú vị."