Mỉm Cười Bước Lên Phía Trước

Chương 23

Nếu là bình thường Minh Kỳ sẽ trực tiếp qua thẳng ban công, thế nhưng hôm nay có Thẩm Xuyên nên không tiện. Ban nãy chỉ mới nói sẽ nấu cho Đỗ Hàn thôi mà cậu ta đã phản ứng như vậy rồi.

Gõ cửa phòng, Minh Kỳ giữ chặt cái bình nhỏ trên tay. Gõ đến lần thứ ba rồi mà bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì, đừng nói là hắn đang ngủ nha?

Minh Kỳ kiên trì gõ thêm chút nữa, im lìm như cũ. Đoán chắc Đỗ Hàn sẽ không ra mở cửa, cậu đành quay đầu trở về.

Khi Minh Kỳ đi được hai ba bước thì đột nhiên có tiếng mở cửa đằng sau, cậu giật mình nhìn sang. Khuôn mặt Đỗ Hàn không có biểu hiện gì, thế nhưng ánh mắt chợt loé khi nhìn thấy Minh Kỳ.

"Chú vừa ngủ dậy sao?"

"Không có, dậy từ lúc nãy rồi. Tôi bận làm việc nên không chú ý." Đỗ Hàn đáp lại, đường nhìn chuyển xuống bình nhỏ mà Minh Kỳ đang cầm.

Thấy thế cậu lập tức sực nhớ ra, nhanh tay đẩy nó lên trước mặt hắn, "Tôi đoán chú chưa ăn nên đưa sang."

Đỗ Hàn đúng là chưa có gì bỏ bụng từ sáng, tuy nói với Minh Kỳ rằng bản thân sẽ tự lo liệu. Vậy nhưng mỗi lần bắt tay vào làm việc thì sẽ quên mất. Hắn sống như vậy mà hiện tại dạ dày chưa bị gì đúng là cảm tạ trời đất.

"Còn bạn cậu?" Đỗ Hàn nhớ hôm nay bạn Minh Kỳ tới.

"Tôi chỉ sang đây đưa cái này cho chú thôi, còn nóng đó, ăn đi kẻo nguội."

Vốn dĩ ban nãy chưa cảm thấy gì, bây giờ tự dưng nhắc đến đồ ăn, Đỗ Hàn chợt thấy cồn cào trong bụng, "Vậy cảm ơn cậu."

"Không có gì." Minh Kỳ mỉm cười vẫy tay, trở về phòng của mình.

Khép cửa lại, thấy Thẩm Xuyên ngồi đó ăn trước mà không đợi ai, Minh Kỳ thở dài.

"Đưa rồi hả?" Cậu ta miệng đầy ứ thức ăn, vừa nhai vừa nói.

"Ừ, ăn cho cẩn thận." Cậu nghiêm giọng nhắc nhở.

Hiển nhiên cậu ta để lời nhắc này ngoài lỗ tai, "Mày vẫn chịu nổi một người lầm lì như vậy sao?"

Thẩm Xuyên thật sự khó hiểu, một vị hàng xóm vừa nhìn qua đã mang cảm giác không thân thiện như vậy thì có gì vui chứ. Thế nhưng khi nhìn lại hoàn cảnh của bản thân, cậu ta thấy cũng chẳng hơn gì mấy. Hầy, số khổ.

"Tại vì mày ít tiếp xúc nên không biết, chứ người ta là người tốt đó." Minh Kỳ mặc kệ mấy lời nhảm nhí kia.

Thẩm Xuyên xùy một cái, không nghe thì thôi. Cậu ta tỏ vẻ giận dỗi cúi người ăn sạch sẽ những món Minh Kỳ làm.

Minh Kỳ bên kia sửng sốt, cậu nhìn người kia ôm cái bụng căng tròn nằm lăn trên đất, có chút không nói nên lời.

Cậu nhìn xuống dĩa đồ ăn chỉ sót lại ít nước sốt rồi lại nhìn vào bát của mình.

"Mày... đúng là lợn." Minh Kỳ ngây người cả nửa ngày mới thốt lên một câu.

Cậu khom người xử lý phần thức ăn còn lại trong bát sau đó mang bát đĩa đi rửa.

Thẩm Xuyên thấy vậy cũng đi theo giúp đỡ, "Dạo này mày cũng chăm chỉ quá nhỉ?"

Minh Kỳ cho cậu ta một cái liếc mắt khinh thường.

"Để tao rửa giúp cho."

Tên này mà cũng biết làm việc nhà? Minh Kỳ đỡ trán, đúng là một hiện tượng lạ. Mấy ngày không gặp, cậu ta cũng thay đổi nhiều nhỉ.

"Thôi khỏi, mày là khách." Cậu đẩy Thẩm Xuyên ra ngoài, nhanh tay làm nốt công việc của mình.

Sau khi cất gọn bát đũa lên, Minh Kỳ mới lau tay đi ra bên ngoài. Thẩm Xuyên đang ngồi chơi Game, mặt mày vô cùng tập trung.

Cậu cũng lấy điện thoại của bản thân ra, xem xem có gì mới không. Hình đại diện con thỏ lập tức hiện thông báo.

Đỗ Hàn gửi một đường liên kết, kèm theo tin nhắn.

[Đỗ Hàn]: Hôm trước cậu có hỏi tôi về cuộc thi. Hôm nay tình cờ nhìn thấy.

Minh Kỳ quan sát một lúc. Sau đó mỉm cười nhắn lại cho Đỗ Hàn một câu.

[Minh Kỳ]: Cảm ơn cậu, tối nay tôi sẽ nghiên cứu.

[Đỗ Hàn]: Ừm.

Khép cuộc trò chuyện lại, Minh Kỳ lấy hai trái táo ra. Cậu khéo léo gọt sạch vỏ, cắt thành bốn miếng, nghĩ nghĩ một chút lại lấy thêm một trái nữa.

Không biết Đỗ Hàn có thích ăn trái cây không? Thế nhưng lâu lâu Thẩm Xuyên mới đến thăm mà cậu rời đi hai lần cũng không ổn lắm. Cuối cùng Minh Kỳ vẫn bỏ quả táo vào lại trong rổ.

Thẩm Xuyên nhận táo cười cười, ngoạm một miếng to đùng, vừa nhai vừa nói. Lúc sau liền vứt điện thoại xuống, "Mạng nơi này đúng là kém, chơi game có tí đã bị out."

"Đúng rồi, lát đi dạo phố đi. Tao còn chưa rõ đường phố nơi này thế nào." Thẩm Xuyên tỏ vẻ hí hửng.

Minh Kỳ suy nghĩ rồi gật đầu, chính bản thân cậu còn chưa khám phá ra hết nơi này.

"Tao muốn đến đại học của mày nữa, nghe bảo chỗ đó rất đẹp lại rộng."

"Cũng được, đợi trời bớt nóng đã."

...

Đại học A nổi tiếng là nơi có cảnh đẹp không thua gì mấy chỗ du lịch. Minh Kỳ vừa đến đã thấy có mấy sinh viên đang đứng đó từ trước, có vẻ như cũng đang tham quan.

"Mày học chỗ nào?"

Minh Kỳ lắc đầu không rõ, từ khi đến đây cậu vẫn chưa có dịp tìm hiểu.

"Ôi đệt, mấy thứ này ít nhất mày cũng phải rõ rồi chứ."

"Còn lâu mới nhập học, tao lười tìm hiểu trước."

Thẩm Xuyên lắc đầu ngao ngán, quyết tâm kéo Minh Kỳ đi hết chỗ này. Hai người bước chậm rãi, nơi này vừa rộng vừa lắm đường, có khi bị lạc cũng không lạ.

Đang đi, đột nhiên từ đằng sau có người va trúng Thẩm Xuyên. Cậu ta cau mày, dùng ánh mắt đáng sợ mà nhìn kẻ vừa gây ra.

Đó là một chàng trai cao ngang Thẩm Xuyên, dáng vẻ khá vội vàng, "Xin lỗi, xin lỗi."

Người đó ngẩng đầu nói xin lỗi liên tục, sau đó nhanh chóng ôm tập tài liệu trên tay mà chạy vào phòng cách đây không xa.

"Gì vậy chứ?" Thẩm Xuyên xoa cái vai bị đụng đau, nhỏ giọng càu nhàu.