Mỉm Cười Bước Lên Phía Trước

Chương 24

Minh Kỳ cười cười kéo Thẩm Xuyên đi tránh cho cậu ta bực tức lại đánh người. Đột nhiên điện thoại của Thẩm Xuyên vang lên, hai người dừng lại, cậu ta rút máy ra xem.

Lúc nhìn thấy tên người gọi tới, mặt mày Thẩm Xuyên biến hoá vô cùng đa dạng, cuối cùng vẫn quyết định không nghe.

"Ai vậy, sao không trả lời?"

"Không có gì." Thẩm Xuyên tắt máy, tính cất đi.

Thế nhưng lại lần nữa điện thoại rung lên, cứ mỗi lần như thế cậu ta lại bấm tắt.

"Nghe đi, lỡ may lại có việc gấp thì sao?" Minh Kỳ có chút tò mò, không biết là ai mà có khả năng khiến cho Thẩm Xuyên như vậy nhỉ?

Mãi lúc sau có một đoạn tin nhắn được gửi đến, Thẩm Xuyên mới khó chịu ra mặt nói với Minh Kỳ, "Tao đi gọi điện thoại một lát."

Thấy cái bộ dạng này của cậu ta, có vẻ sống cũng không đơn giản.

"Xin lỗi, ban nãy có lỡ đụng trúng hai người." Một bàn tay đặt lên vai Minh Kỳ khiến cậu quay đầu. Người vừa gọi là một chàng trai ngũ quan ưa nhìn.

Người này nãy do vội nên chưa kịp quan sát, bây giờ nhìn kỹ cũng có vẻ đẹp trai đấy chứ. Người nọ cười tỏ vẻ hối lỗi, trên tay cầm sấp tài liệu.

"Không sao đâu." Minh Kỳ lắc đầu không để bụng, khoé mắt liếc nhìn Thẩm Xuyên đang nghe điện thoại ở đằng xa. Không biết nói gì mà nhìn bộ dạng hung dữ như vậy.

"Đúng rồi hai cậu tên gì, tôi là Mộc Lý, là sinh viên ở đây được một năm rồi."

Nói như vậy đây có thể xem như đàn anh, Minh Kỳ nghiêm túc giới thiệu lại, "Em chuẩn bị vào đây nên đến trước tham quan, em là Minh Kỳ, kia là Thẩm Xuyên."

"Như vậy sao, có cần giúp đỡ gì không?" Mộc Lý gật đầu, cười tươi rồi tỏ ra ân cần.

Minh Kỳ cảm thấy người này có vẻ thân thiện, cũng dùng thái độ hoà nhã mà đáp, "Không cần đâu, lát nữa bọn em sẽ đi luôn."

Mộc Lý mỉm cười không nói nữa, vẫy tay chào tạm biệt với Minh Kỳ.

Cậu chào xong liền đi lại gần Thẩm Xuyên để xem cậu ta nói xong chưa, người như cậu ta mà cũng có lúc nhìn như kẻ bại trận thế này ư?

Thẩm Xuyên nhìn sang bên Minh Kỳ, cũng không kiêng nể gì mà cãi nhau với người trong điện thoại, "Cậu đừng có mà không nói lý lẽ như vậy!!!"

"Cần giúp gì không?" Minh Kỳ dùng khẩu hình nói ra.

Thẩm Xuyên lắc đầu, cũng dùng khẩu hình miệng đáp lại, "Chờ tao chút nữa."

Nhún vai, cậu bất đắc dĩ ngồi xuống một chỗ gần đó đợi người. Nhàm chán lôi điện thoại ra, Minh Kỳ lướt xem có gì mới mẻ hay không.

Tin tức hằng ngày, tin tức lá cải, chả có gì đặc biệt cả. Cậu lại mở cái liên kết mà Đỗ Hàn gửi ra, có một cuộc thi đang được tổ chức, hạn là một tháng. Một tháng, thời gian cũng khá thoải mái.

Nghĩ một lúc rồi lại thoát ra vào trong chỗ hội thoại.

[Minh Kỳ]: Cuộc thi ban nãy cậu gửi, cậu có tham gia không?

Rất nhanh Đỗ Hàn liền trả lời.

[Đỗ Hàn]: Không, cuộc thi này chủ yếu cho người vừa mới viết thôi.

[Minh Kỳ]: Vậy sao.

Cậu có hơi mất mát, vốn dĩ cũng muốn được thi chung với hắn một lần. Thế nhưng hiển nhiên không thể bảo Đỗ Hàn thi được, bút lực hắn ra sao cậu cũng rõ, nếu thi cậu chỉ còn cách ra ngoài chuồng gà mà thôi. Từ sau khi đọc truyện Đỗ Hàn gửi tới, Minh Kỳ liền cảm nhận được sâu sắc điều này.

[Đỗ Hàn]: Thỉnh thoảng thi giao lưu cũng nâng cao bản thân hơn. Cậu có triển vọng đó.

[Minh Kỳ]: Ha ha tôi chỉ nghiệp dư thôi, người có triển vọng là cậu thì có.

[Đỗ Hàn]: Phải không?

Lời này gửi tới khiến cho Minh Kỳ tưởng tượng được dáng vẻ đang nhướn mày của đối phương.

[Minh Kỳ]: Sau này cậu thành đại thần thật sự rồi thì đừng có bỏ quên tôi đó.

Cậu trêu đùa, vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm. Đỗ Hàn chỉ để lại ba dấu chấm nhưng cũng khiến cậu cảm thấy thú vị. Người này mới đầu cứ nghĩ là người lạnh lùng, thế nhưng tiếp xúc dần mới thấy đối phương cũng có nhiều mặt chưa lộ ra hết.

Khi đang lơ đãng, một bóng người che khuất lấy ánh sáng trước mắt cậu.

"Xong rồi à?"

"Ừ, đi thôi." Thẩm Xuyên trở lại hoạt bát như thường, cứ như bực dọc ban nãy không phải của cậu ta vậy, "Chiều mai tao về nên hôm nay phải chơi cho đã."

"Sao sớm vậy?" Minh Kỳ ngạc nhiên, tưởng ít nhiều gì cũng phải ba bốn ngày.

"Ờm có chút chuyện." Thẩm Xuyên hơi lảng tránh, xoa xoa cái tai của mình.

Minh Kỳ không vạch trần, mặc kệ cậu ta dắt đi đây đi đó. Tính ra người tới đây sớm hơn là cậu, vậy mà lại không thông thuộc bằng Thẩm Xuyên. Cậu ta vừa tra cứu bản đồ, vừa đưa Minh Kỳ đến mấy chỗ kỳ quái. Minh Kỳ chỉ còn cách chiều cậu ta mà thôi, dù sao đây cũng được xem là khách.

"Dậy dậy, vừa phát hiện một chỗ hay lắm nè." Thẩm Xuyên lay lay Minh Kỳ đang có dấu hiệu gục ngã, khuôn mặt tỏ vẻ hưng phấn trông thấy rõ. Chơi nhiều đến vậy mà Thẩm Xuyên vẫn không mảy may mệt mỏi gì, đúng là bái phục.

"Lại đâu nữa, không tới mấy chỗ nhảm nhí kia nữa đâu." Minh Kỳ ngồi im, dứt khoát trả lời.

"Đảm bảo lần này sẽ không."

Minh Kỳ bán tín bán nghi, cuối cùng với sự thô bạo cưỡng ép của quân địch mà phải đứng dậy đi theo.

Lần này Thẩm Xuyên không lừa cậu thật, chỗ cậu ta dẫn Minh Kỳ đến hoàn toàn bình thường. Đây là cây cầu cho người đi bộ, buổi chiều rũ xuống khiến nơi đây đẹp lạ thường.

Minh Kỳ vuốt mái tóc bị gió thổi tung, cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của hoàng hôn trong nước. Gió mát thổi bay đi hơn nửa mệt mỏi, đứng đây cảm giác hoàng hôn cũng gần kề.

Cảnh đẹp sinh tình, Minh Kỳ ngẫu hứng chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Đỗ Hàn, hắn hiện tại không hoạt động. Cậu không biết kỹ xảo gì, thế nhưng nhìn cũng không đến nỗi tệ.

"Vui đủ rồi chứ?" Liếc nhìn cái con người đang nhắm mắt hưởng thụ gió trời kia, Minh Kỳ cất giọng.

"Ừm." Thẩm Xuyên lười biếng trả lời, thoả mãn ngồi thụp xuống.

Khoảng sáu giờ, bầu trời mùa hè vẫn còn phát sáng. Người đi ra đây cũng bắt đầu tăng thêm, xa xa còn nghe thấy tiếng đàn, có vẻ như biểu diễn đường phố. Âm thanh du dương trầm bổng hoà theo gió cuốn đi xa, cảm giác yên bình thoải mái.

Nghe hết một bản nhạc, Minh Kỳ vươn vai sau đó kéo Thẩm Xuyên dậy, "Muộn rồi, về kiếm chút gì ăn."

"Ừ." Thẩm Xuyên ngáp một cái, sau đó thuận theo đà đứng dậy.